Em yêu

Em yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Em yêu, Anh sẽ năm chặt tay em để bước qua mọi sóng gió, chông gai trên cuộc đời này.Trong tình yêu, hai người chỉ cần không ngừng cố gắng và tin tưởng, luôn nhẫn nại và hoàn thiện lẫn nhau, đủ chân thành và can đảm để nắm tay nhau đi suốt cuộc đời. Nếu cuộc sống đã mất công sắp xếp cho hai bạn gặp nhau thì tại sao một trong hai lại không thử một lần mạnh dạn bước tớ

Chương 13 : Cô thật sự hồn nhiên

Cô thật sự hồn nhiên đáng yêu, ở một chỗ với cô, thần kinh vốn căng thẳng vì công việc nháy mắt được buông lỏng rất nhiều.

Nhìn anh cười khoa trương, Đồng Vũ Thiến vừa xấu hổ vừa tức, định xoay người đi về phía phòng tắm.

Ai ngờ cô vừa nhấc chân, anh đã ôm cô từ phía sau, dịu dàng đề nghị.

“Cùng nhau tắm đi!”

“Em không muốn!”

Kháng nghị không hiệu quả, cô vẫn bị anh mang vào trong phòng tắm.

Nhưng cũng may là anh không thừa cơ giày vò cô.

“Buổi tối anh còn trở về bệnh viện.”

Nhìn thấy anh thoải mái tự nhiên lau người trước mặt cô, rồi mặc quần áo, cô có cảm giác như mọi chuyện giống như là giấc mộng.

Bởi vì một chuyện “Vô ý tụt quần”, người đàn ông ưu tú này bỗng chốc xông vào cuộc sống của cô, trở thành bạn trai cô, chuyện này… Là thật sao?

Phát hiện cô ngồi ngây trên giường không biết nghĩ gì, Ân Hạo liếc cô một cái: “Em không mặc quần áo nhanh là lạnh đó.”

“Hả?” Lấy lại tinh thần nhìn anh một cái, cô nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, gương mặt đỏ bừng.

Nhìn cô hoảng hốt, Ân Hạo đứng ở phía sau ôm lấy hông cô, ghé mặt vào tai cô, giọng nói mang theo mệnh lệnh: “Mặc dù anh thật sự đã ‘ăn’ em rồi, nhưng em cũng không cần thiết phải lộ ra vẻ mặt sợ hãi như vậy, em phải sớm thích ứng với anh, hiểu không?”

“Ưm.” Bị anh khống chế trong ngực, cô nào dám nói “Không”, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đồng ý.

“Rất biết nghe lời.” Anh nhìn cô hỏi: “Trừ giỏ hoa đó, em còn cần anh giúp bê cái gì không?”

Dục vọng đã được cô cho ăn no, tinh thần sảng khoái, lúc này anh mới bình thản quan sát chỗ ở của cô.

Chỗ của cô tràn đầy hương hoa cỏ, thanh lịch, những bông hoa khô đặt trên bàn,những vật nhỏ bày trên đầu giường cũng rất đáng yêu.

Giống như con người cô, hết sức tự nhiên, khó trách ở cùng cô, anh luôn có cảm giác thoải mái.

“Không có.”

“Em mua nhiều hoa như vậy làm gì?”

“Đây là công việc của em.”

“Công việc? Em làm gì?”

Không nghĩ anh sẽ hỏi những vấn đề này, Đồng Vũ Thiến thành thật trả lời: “Em bó hoa trang trí thật đẹp, sau đó ngày nghỉ sẽ đem ra chợ bán.”

“Cho nên… Công việc của em là bán hoa?”

“Ừ, mặc dù kiếm không được nhiều lắm, nhưng rất vui, chẳng những có thể nhìn thấy mọi người vui vẻ mua hoa, lại còn có thể quan sát mọi gương mặt phản ứng của khách hàng…”

Nói tới công việc, Đồng Vũ Thiến thao thao bất tuyệt, đợi đến khi phát hiện anh đang dịu dàng nhìn thì cô mới lúng túng ngừng lại.

Giống như không thấy vẻ mặt mất tự nhiên của cô, Ân Hạo như có điều suy nghĩ thì thầm nói: “Bà nội anh cũng thích hoa cỏ.”

Lần đầu nghe anh nhắc tới bà nội, cô không nhịn được hỏi: “Bà nội của anh?”

“Ừ, bà qua đời nhiều năm rồi.”

Suy nghĩ cẩn thận, anh phát hiện, có thể do bà nội cũng thích hoa cỏ, cho nên cảm giác của cô đem lại khiến anh nhớ tới bà nội.

Nghĩ thông suốt, anh cuối cùng cũng hiểu, tại sao ông nội lại thích cô.

Ân Hạo nói tiếp: “Thật ra thì, hôm nay anh tới là muốn nhờ em một chuyện.”

“Có chuyện gì?”

“Ông nội muốn gặp em… em lúc nào rảnh có thể đi thăm ông một chút không?”

Nhớ tới ông vẫn coi cô như cháu dâu, Đồng Vũ Thiến có chút xấu hổ.

Không biết đến tột cùng là duyên phận gì, cô thật sự lại ở cùng một chỗ với anh, lúc này anh còn đang ôm cô!

“Sao em không nghe mẹ nói?” Cô không hiểu hỏi.

“Em không thấy ông nội chính là muốn ghép đôi chúng ta sao?” Ân Hạo thở dài, cười nhẹ ra tiếng. “Chỉ cần nhìn thấy anh, đã liên tục nói muốn gặp em.”

Nói đến ông nội bảo bối của mình, anh vừa bực vừa buồn cười.

Thật may là ông nội chọn trúng cô gái hợp khẩu vị của anh, nếu không anh thật sự không biết làm thế nào để trấn an ông.

“Gọi điện thoại cho em là được, đột nhiên chạy tới…”

“Bởi vì anh nhớ em.” Ân Hạo nói thẳng suy nghĩ trong lòng.

Nghe được giọng nói mê người của anh, Đồng Vũ Thiến chấp choáng say, khóe miệng không nhịn được khẽ nâng lên cười ngọt ngào.

Chỉ là một câu nói, cô không chút nghĩ ngợi, đúng như anh mong muốn ngã vào lòng anh.

Trên ban công rất náo nhiệt.

Những bồn dây leo treo trên ban công, mấy con chim phát ra tiếng kêu rủ rì rù rì.

Góc ban công bày những cây hoa màu sắc cùng với những chồng báo và giấy bọc.

Đồng Vũ Thiến ngân nga bài hát, ở trong không gian thoải mái của mình, làm chuyện mà cô thích.

Khác biệt chính là, hôm nay cô lại bó hoa, một bó hoa thật đẹp, nhưng không phải ra chợ bán, mà là tới gặp ông nội luôn la hét muốn gặp mình.

Khi cô đem hoa bó thành một bó hoa thật đẹp, không quên nhìn trái nhìn phải kiểm tra lại, xác định tất cả đều hoàn mĩ, mới đi ra ngoài cửa.

Đồng Vũ Thiến tới bệnh viện, Ân Nhất Chính vừa thấy cô, mặt mày mừng rỡ hớn hở, cũng không quên nhắc nhở.

“Con phải cùng A Hạo ân ân ái ái, không được cãi nhau đó.”

Trí nhớ ở trong đầu cứ nhỏ giọt biến mất, chỉ còn có duy nhất là chuyện liên quan tới cháu nội, ông nhớ mãi không quên.

Không ngờ vừa gặp ông đã nhắc tới Ân Hạo, Đồng Vũ Thiến không che đâu được ngọt ngào ở trong lòng, xấu hổ đỏ bừng mặt.

Liếc mắt nhìn phản ứng của con gái, mẹ Đồng nhìn cô tò mò.

Chỉ biết, ông nhầm lẫn gọi con gái là cháu dâu, đề phòng ông lại nổi cáu xảy ra chuyện, mẹ Đồng cũng không tiện nói, chỉ nhìn con gái, đưa ánh mắt hỏi.

Nhìn ánh mắt của mẹ, Đồng Vũ Thiến âm thầm kêu khổ trong lòng.

Cô có dự cảm, mẹ nhất định phát hiện ra cô có điểm khác, nói không chừng lát nữa sẽ nghiêm hình bức cung.

“Cháu dâu, cháu có nghe ông nói không?”

Đồng Vũ Thiến lấy lại tinh thần, nhìn Ân Nhất Chính cười gượng, “Vâng, cháu và A Hạo sẽ sống tốt.”

“Phải yêu thương nhau.” Ân Nhất Chính cường điệu nói, ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn cô, chờ cô đáp lại.

Dưới cái nhìn soi mói của ông, cô chỉ còn cách đỏ mặt lặp lại. “Dạ, sẽ yêu thương nhau.”

Nghe được câu trả lời của cô, Ân Nhất Chính hài lòng gật đầu cười.

Thấy hai người vừa cười vừa nói, mẹ Đồng thuận thế nói: “Thời tiết không tệ, con cùng ông đi dạo đi, mẹ đổi lại ga giường.”

“Vâng.” Đồng Vũ Thiến đáp lại một tiếng, sau đó mỉm cười nhìn ông: “Ông nội, bó hoa cúc bách nhật này tặng ông.”

Nhìn thấy bó hoa màu sắc trong tay cô, Ân Nhất Chính sững sờ, vẻ mặt có chút mờ mịt.

Nhìn vẻ mặt ông, Đồng Vũ Thiến thấp thỏm hỏi: “Ông nội không thích sao?”

“Bông hoa tròn tròn, trông thật xấu xí…” Ông tự lẩm bẩm, vẻ mặt hết sức phức tạp.

Không nghe rõ lời của ông, Đồng Vũ Thiên không hiểu hỏi: “Sao ạ?”

“À? Cái gì?” Ân Nhất Chính ngây ngốc liếc nhìn cô một cái, giống như vẻ mặt vừa rồi chưa từng xuất hiện, giống như là do cô cảm nhận sai.

“Không có việc gì, chúng ta đi thôi!” Đồng Vũ Thiến cố ý lấy giọng buông lỏng nói.

“Được.” Cầm bó hoa, Ân Nhất Chính dẫn đầu đi ra ngoài phòng bệnh.

“Ông không cắm hoa sao?”

“Ông muốn cầm.”

Thấy ông kiên trì, Đồng Vũ Thiến không có cách nào hơn là để ông tùy ý.

Khi cô và ông đơn độc ở chung mới phát hiện, tình trạng mất trí của ông còn nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng.

Lúc đó cô thật sự khâm phục mẹ, chăm sóc người già bị mất trí nhớ, trừ có tâm, còn phải 100% kiên nhẫn.

Nhưng là đoạn đường từ phòng bệnh tới vườn hoa, ông đã mấy lần rời ra khỏi tầm mắt của cô.

“Ông nội chúng ta nắm tay nhau!” Đề phòng ông đi lạc, Đồng Vũ Thiến khoác tay ông, không để ông có cơ hội chạy đến nơi mà cô không nhìn thấy.

“Tại sao?”

“Bệnh viện lớn như vậy, cháu sợ bị lạc, ông dắt cháu… cháu sẽ an tâm hơn.”

“Ừ, cũng đúng!” Ân Nhất Chính thận trọng gật đầu. “Bây giờ người xấu rất nhiều, nếu cháu bị người khác lừa đi mất, Ân Hạo sẽ rất tức giận.”

Nói xong, ông nắm chặt tay cô không buông.

Đồng Vũ Thiến bị dáng vẻ khẩn trương của ông chọc cho cười ha ha.

Một màn này, lại rơi vào trong mắt của Ân Hạo đang chuẩn bị tranh thủ thời gian đi thăm ông nội.

Khi anh nhìn thấy một già một trẻ khoác tay nhau vừa cười vừa nói, trong lòng tràn ngập ấm áp.

Anh cũng đã có bạn gái, nhưng bởi vì ông nội bị mất trí nhớ, anh luôn dành thời gian cho ông nội, cho nên đối phương đã tìm một người khác có thể đem lại hạnh phúc cho mình, rời bỏ anh.

Cô rời đi khiến anh bị tổn thương rất lớn, cũng trở thành ám ảnh trong lòng anh.

Anh vốn nghĩ, lúc ông nội còn sống, anh sẽ không tìm bạn gái nữa, chỉ là thỏa mãn thân thể, bởi vì, sau khi bỏ ra tình cảm rất có thể sẽ dẫm lên vết xe đổ, anh không hi vọng lại đau một lần.

Nhưng hôm nay, người con gái luôn mơ hồ ngây ngốc kia, lại khiến cho đáy lòng anh khát vọng, giống như là ở trong mộng.

Đồng Vũ Thiến đang cùng ông nội nói chuyện, cảm giác phía trước có người đứng yên, sau khi thấy rõ ràng, cô hít sâu một hơi, không tự nhiên ánh mắt rời đi.

Là Ân Hạo!

Thật ra hai người đã thân mật như vậy, tại sao lúc nhìn thấy anh, cô vẫn không nhịn được đỏ mặt, tim đập?

Hoàn toàn bất đồng với phản ứng hoảng loạn của cô, Ân Nhất Chính vừa thấy cháu nội đã hưng phấn đi nhanh về phía Ân Hạo.

“A Hạo, a Hạo, cháu xem, cháu dâu tặng ông hoa!”