Em yêu

Em yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Em yêu, Anh sẽ năm chặt tay em để bước qua mọi sóng gió, chông gai trên cuộc đời này.Trong tình yêu, hai người chỉ cần không ngừng cố gắng và tin tưởng, luôn nhẫn nại và hoàn thiện lẫn nhau, đủ chân thành và can đảm để nắm tay nhau đi suốt cuộc đời. Nếu cuộc sống đã mất công sắp xếp cho hai bạn gặp nhau thì tại sao một trong hai lại không thử một lần mạnh dạn bước tớ

Chương 11 : Đừng che

Đã quen nhìn thấy dáng vẻ mờ mịt ngây ngốc của cô, Ân Hạo đưa ngón tay dài nhẹ nhàng cởi nút áo sơ mi, để bộ ngực trắng nõn của cô lộ ra trước mắt.

Quên động tác của anh trước giờ rất là nhanh, Đồng Vũ Thiến bất giác đưa tay bảo vệ ngực, kêu lên.

“A! Sao anh có thể…”

“Đừng che…”

Ân Hạo kéo tay nhỏ bé đang ngăn trước ngực của cô ra, vạch nhẹ áo ngực viền tơ, khiến hai đóa hoa mềm mại hiện ra trước mắt.

“Thật đáng yêu…” Lòng ngón tay xoa bóp nụ hoa trước ngực cô, anh nhỏ giọng lầm bầm nói.

Bị anh trêu đùa kích thích, nụ hoa nhanh chóng cứng rắn, phiếm hồng, đứng thẳng, Đồng Vũ Thiến hoàn toàn không nhịn được rên rỉ ra tiếng.

“Nó thích anh sờ như vậy.”

Khi nụ hoa chuyển sang màu đỏ tươi, đáy mắt Ân Hạo xẹt qua một tia hưng phấn, đưa tay kéo nhẹ đùa giỡn.

Nụ hoa lần nữa bị kích thích càng trở nên nhạy cảm, có một chút đau, khiến cô không thoải mái uốn éo người.

“Anh đừng như vậy…”

“Đừng thế nào?” Anh biết rõ còn cố ý hỏi, tròng mắt đen sâu thẳm xuyên thấu qua tròng kính, tản mát ra tà khí lại bá đạo đặc hữu của đàn ông.

Thấy anh bình thường lịch sự anh tuấn, nhưng gặp phải vấn đề dục vọng lập tức biến thành sói háo sắc, trong lòng Đồng Vũ Thiến thầm hô không ổn.

Nếu như không phải anh có lương tâm không động vào cô, cô nhất định sẽ luân hãm dưới sự khiêu khích của anh.

Đồng Vũ Thiến vừa nghĩ tới, Ân Hạo đã chậm rãi cúi đầu, hé miệng, dùng sức ngập nụ hoa trước bầu ngực trắng nõn đầy đà của cô.

Thân thể cứng đờ, cô không nhịn được run giọng khẽ rên.

Cô phản ứng như vậy, khiến ánh mắt tràn đầy dục vọng của anh lóe lên ý cười.

“Anh biết là em thích.”

“Em không có…”

Cô muốn phản bác, nhưng đầu lưỡi ấm nóng của anh lại dùng sức bú, liếm, một tay kia lại xoa xoa phần đẫy đà còn lại, hai luồng kích thích mang đến khoái cảm, tê ngứa, khiến cô cảm giác mình sắp bốc cháy, gần như không có cách nào nói chuyện.

“Ưm… Không cần nữa….”

Cô run rẩy khẽ rên, mềm giọng van xin, ôm đầu anh muốn đẩy ra.

Ân Hạo vẫn bất động như núi, coi cô như một món điểm tâm ngọt, tỉ mỉ đánh giá.

Đồng Vũ Thiến rên lên, ý thức theo động tác của anh mà phập phồng, cảm giác thoải mái này khiến cô bị mê hoặc, quên cả xấu hổ.

Cho đến khi thưởng thức tạm đủ, Ân Hạo mới ngẩng đầu lên hỏi: “Em cũng thích đúng không?”

Tròng mắt đen sáng nhìn cô, khiến Đồng Vũ Thiến xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

Áo ngực của cô bị anh vén lên, trên bầu ngực trắng nõn có dấu đỏ do bàn tay anh sờ nắn, nụ hoa thẳng đứng bị anh hôn có chút ướt át mềm mại.

Tình cảnh như vậy thật sự rất dâm mĩ.

Nhìn cô cắn chặt môi, xấu hổ đỏ bừng mặt, đường cong khóe miệng của Ân Hạo càng tăng lên, đưa tay dò xuống váy, kéo quần lót của cô xuống.

Lí trí lập tức quay về, cô lập tức đỏ mặt kêu lên: “Anh…. anh làm cái gì?”

“Ngoan, mở chân ra, cho anh vào.”

Ôm lấy cô, Ân Hạo vặn bung hai chân trắng nõn của cô, lấy giọng nói trầm thấp dụ người phạm tội dụ dỗ cô vòng chân quấn ngang hông mình.

Ý thức được chuyện xảy ra kế tiếp, Đồng Vũ Thiến xấu hổ không chịu phối hợp.

“Em… em không cần, chúng ta… nhỏ… không hợp…”

Lần đầu tiên bị đau như thế, khiến cô còn sợ hãi, cô không muốn nếm lại cảm giác đau lần nữa.

Nhưng mà, nói thì nói thế, trong lòng cô hiểu rõ, khi anh kiên trì muốn, tuyệt đối chuyện sẽ phát triển tới mức cô không có cách nào kháng cự.

“Bé ngốc, lần trước cũng làm xong toàn bộ mọi bước rồi, còn nói cái gì nhỏ không hợp.”

Nói xong, Ân Hạo thẳng lưng, đem dục vọng căng đến đau nhức đưa vào hoa huyệt đầy mật dịch của cô.

Anh không nhịn được phát ra tiếng gầm nhẹ, bởi vì cô chặt như lần đầu, tầng tầng lớp lớp ấm áp bao bọc lấy anh, khiến anh mất hồn.

“Vẫn bị đau…” Đồng Vũ Thiến ôm chặt cổ anh, bị động tác tiến vào đột ngột của anh làm đau.

Vừa rồi anh trêu chọc, cô có thể cảm giác nơi tư mật ẩm ướt, nhưng lúc lửa nóng dục vọng của anh tiến vào trong cô, nháy mắt, cô vẫn cảm thấy cơn đau ập tới.

Cảm giác tận sâu nơi mật huyệt của cô đang co rút, nhanh chóng mút anh thật chặt, khoái cảm mỹ diệu này khiến cho anh không nhịn được rên lên một tiếng.

“Ưm! Buông lỏng, em kẹp anh chặt như vậy, anh sẽ không chịu nổi.” Anh cảm giác mình sắp bị ép buộc tới điên rồi.

Bên tai truyền đến tiếng thở dốc của anh, Đồng Vũ Thiến ủy khuất lầu bầu: “Là anh quá lớn, làm cho người ta không thoải mái…”

“Ngoan, nhịn thêm chút nữa, đợi lát nữa sẽ không đau.” Ân Hạo không biết nên khóc hay nên cười trấn an nói, nhẫn nại chờ cô thích ứng, không dám nóng nảy ra vào.

Đây là lần đầu tiên có người phụ nữ bởi vì dục vọng của anh quá lớn mà… ghét bỏ.

“Em không muốn! Nhất định là anh kĩ thuật không tốt nên mới làm đau em! Mau buông em ra!”

Không cảm nhận được dụng tâm của anh, cô tức giận đánh vào lưng anh, hoàn toàn không phát hiện ra chính hành động của mình mang lại cho anh bao nhiêu khổ sở.

Cũng không biết cô vô tâm hay cố ý, kích động của cô khiến chỗ hai người càng kết hợp sâu hơn, tựa như đang trêu đùa ma sát khiến một dòng điện khoái cảm truyền tới khắp toàn thân.

“Ưm… Đáng chết! Em đúng là tiểu yêu nữ… Không được cử động nữa!”

“Em không muốn làm, em… em… Còn có việc bận.”

Hoa đã mua về nếu không nhanh xử lí sẽ bị héo, dù có trang trí đẹp đến mấy, cô cũng không có mặt mũi bán cho khách hàng.

Cô cố ý giãy dụa, Ân Hạo cũng không đè nén nổi nữa hơi lùi về phía sau, rồi dùng sức thẳng tiến.

Cảm giác đi sâu tận đáy, cùng với ma sát mãnh liệt khiến cho người ta sảng khoái, Đồng Vũ Thiến không tự giác được dừng lại động tác đánh anh, ôm chặt lấy cổ anh, làm cơ thể hai người càng dán sát.

“Mèo nhỏ, thoải mái không?”

Phản ứng của cô càng khích lệ anh, dục vọng giống như mãnh thú mất khống chế, lần lượt đụng vào nơi ấm áp mềm mại của cô.

“Không…” Đem mặt vùi vào cổ của anh, Đồng Vũ Thiến hoàn toàn mê man mặc cho anh cần cứ lấy, không có cách nào nói ra cảm giác thực lúc này.

Đó là cảm giác sảng khoái, khiến cô cảm giác như ở thiên đường lại có lúc giống như ở địa ngục, không có cách nào hình dung.

“Không thoải mái?”

Không được đáp lại, Ân Hạo phát hiện cô vẫn chưa đủ ẩm ướt, làm cho anh không thuận lợi tiến vào được, anh lập tức bất động, ngón tay thon dài dò vào giữa đùi cô, vuốt ve cánh hoa mềm mại.

Động tác của anh, làm cho khoái cảm đột ngột tăng lên, Đồng Vũ Thiến ôm chặt cổ anh, cắn môi đè nén.

“Không cần… chỗ đó….”

“Không cần? Vậy đổi chỗ này.”

Ngón tay thon dài lại đè lên hoa hạch ép nhẹ, xoa nắn, bờ ngực rắn chắc của anh nhẹ nhàng đè ép lên bầu ngực sữa của của cô, quan sát biến hóa trên gương mặt cô.

Giống như có một dòng điện theo động tác của anh truyền đến, cô không chịu nổi, ngón chân vì khoái cảm mà hưng phấn cong lên, ngay cả giọng nói cũng hóa thành từng tiếng rên khàn khàn.

“Như vậy có khá hơn không?”

Ân Hạo cảm giác được, mật huyệt của cô lại tràn ra mật dịch, theo chỗ kết hợp của hai người rỉ xuống chảy dọc theo bắp đùi.

“Anh… đừng đụng chỗ đó…”

Anh bất động để cô từ từ thích ứng với dục vọng to lớn của mình, mật dịch lại không ngừng thấm ra khiến cô càng thêm xấu hổ vùi mặt sâu hơn vào cổ anh, không dám nhìn anh.

“Anh biết, đã đủ rồi.” Ân Hạo khàn giọng nói, bắt đầu di động.

Khoái cảm nóng rực bỗng chốc lan tỏa khắp cơ thể, mỗi động tác rút ra rút vào của anh làm cô có cảm giác bị hòa tan.

“Anh… Chậm, chậm một chút….” Đồng Vũ Thiến hốt hoảng nói, cảm giác mình không chịu nổi.

Ân Hạo bị dục vong chi phối, giờ phút này căn bản không có cách nào hạ tốc độ.

“Nhẹ một chút, sẽ bị người khác nghe được, á!” Bị anh kịch liệt đụng chạm, cô mềm nhũn ngã vào người anh, không có cách nào phản kháng, chỉ có thể ôm chặt đầu anh.

Cửa dù rất dầy, nhưng anh ra sức vận động, thân thể cô không ngừng đụng vào cửa, cô thật sự sợ hàng xóm sẽ để ý.

Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, Ân Hạo nhăn mày, thì thầm bên tai: “Là anh không đủ sức? Tại sao em lại còn phân tâm nghĩ tới những chuyện này?”

Lời tuy nói vậy, nhưng anh vẫn ôm cô cách xa cửa chính.

Khi lưng mềm không còn dán vào cánh cửa, Đồng Vũ Thiến cũng theo bản năng ôm anh chặt hơn, hai chân vòng quanh hông anh cũng dùng thêm sức.

Động tác của cô khiến nơi kết hợp của hai người không còn khe hở.

“Tiểu yêu tinh, muốn anh chôn sâu vào em như thế, thoải mái sao?” Bàn tay nắm lấy mông mềm, Ân Hạo cúi đầu chạm vào chóp mũi cô, khàn giọng hỏi.

Giọng nói khàn khàn của anh ẩn chứa chút trêu đùa, khiến cô càng thêm xấu hổ.