Giữ Chặt Tình Yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Giữ Chặt Tình yêu Thế giới rộng lớn là thế, có người sẵn sàng ở bên chăm sóc, đó chính là phúc phận. Người ta hay đặt rất nhiều hàm ý cho từ yêu, thế nhưng thật ra ý nghĩa của nó rất đơn giản: một người, cho tận đến những giây phút cuối cùng cũng không bỏ bạn mà đi.
Chương 12 : một cuộc sống
Ngụy Văn Bá ngồi ở chủ vị cũng không tính nhúng tay vào, chỉ thờ ơ lạnh nhạt xem hai người tranh luận.
Ông ta sớm có nghe thấy quản lí Lý chuẩn bị đeo thương đầu nhập công ty khác, chỉ sợ hồ sơ đấu thầu lần này cố ý ra loạn giá, chính là để cầu lợi từ chủ mới, Phó Thực Ân cũng không phải kẻ tầm thường, mới chỉ tiếp xúc hạng mục vận chuyển của công ty có mấy tháng mà đã có thể nhìn ra được manh mối từ hồ sơ mời thầu, chẳng qua cậu ta hẳn là chưa nhìn ra ý đồ chân chính của quản lí Lý đi.
“Có một số việc không phải là tôi không hiểu là có thể che đậy, có sự hợp tác của công ty, đồng sự của các bộ phận có thể kiểm tra, hồ sơ đấu thầu này nếu các vị ngồi đây có thể nghiên cứu tỉ mỉ, nhất định cũng sẽ cho ra đáp án giống tôi.” Giọng điệu của Phó Thực Ân từ đầu đến cuối đều vững vàng như thường, không có sự vội vàng xao động của thanh niên trẻ tuổi. “Ngụy tổng, không biết cái nhìn của ông thế nào?”
Phó Thực Ân cũng không tính để cho ông ta không đếm xỉa đến, ánh mắt bình tĩnh mà lợi hại đảo tới Ngụy Văn Bá.
“Tôi nghĩ……” Ngụy Văn Bá dừng lại như đang suy nghĩ. “Thực Ân đến công ty thực tập cũng gần nửa năm rồi, không bằng nhân cơ hội này, để mọi người xem thành quả của cậu đi.”
Phó Thực Ân không lên tiếng, nhưng trong lòng lại vì thái độ của Ngụy Văn Bá mà chiếm được đáp án mình muốn.
“Phần hồ sơ đấu thầu này, cậu làm lại kiểu mẫu và giá tiền khác đi.” Ngụy Văn Bá nói, “Chỉ cần có thể hoàn thành trước ngày đóng thầu, chúng ta liền dùng bản của cậu.”
“Ngụy tổng, như thế quá mạo hiểm đi?” Quản lí Lý mắt thấy toan tính của mình bị quấy rầy, không khỏi kháng nghị. “Cậu ta chỉ là sinh viên, ngay cả chương trình công ty vẫn còn mờ mịt……”
“Quản lí Lý, phải cho người trẻ tuổi có cơ hội xuất đầu chứ,” Ngụy Văn Bá ha ha cười nói. “Lần này xem như là kì sát hạch của Thực Ân đi. Đương nhiên, nếu đấu thầu không được thông qua, trách nhiệm phải quy về người gửi, đây là quy định của công ty, Thực Ân, cậu phải suy nghĩ rõ ràng đấy.”
Phó Thực Ân đương nhiên biết lão hồ ly này nghĩ cái gì, nhưng tương lai nếu muốn tiếp quản Phó thị, anh sẽ không thể vì khiêu chiến mà lùi bước. “Rất công bằng, tôi nhận.”
“Vậy quyết định như thế đi.” Ngụy Văn Bá gõ nhịp quyết định. “Hội nghị hôm nay đến đây kết thúc.”
Các chủ quản cao cấp rất nhanh tản đi, Phó Thực Ân lúc này mới đem chiếc di động đã rung hồi lâu lấy ra.
Trên màn hình hiện lên dãy số cuộc gọi nhỡ của Phúc bá, khiến lòng anh dấy lên một dự cảm xấu, Phúc bá rất ít khi gọi điện thoại đến……
Anh vội vàng ra khỏi phòng họp gọi điện lại, còn chưa kịp mở miệng, Phúc bá liền báo tin xấu cho anh.
“Thiếu gia, Lục tiểu thư ở trường học bị rơi từ cầu thang xuống, hiện tại người đang ở bệnh viện.”
***
Trong phòng bệnh đơn cao cấp, trong không khí có mùi vị nước khử trùng.
Phó Thực Ân nhìn thiên hạ đầu quấn băng gạc đang ngủ say trên giường, đôi mày tuấn lãng thủy chung đóng chặt.
Nhìn gương mặt đáng yêu của cô trở nên sưng vù, anh nhất thời cảm thấy có một loại cảm giác tội lỗi không hiểu được. Lúc đầu, anh chỉ là ích kỷ hy vọng có người có thể cùng với anh, mới làm ra hành động đầy cảm tính đầu tiên trong cuộc đời, đưa một cô bé xa lạ về nhà, anh vốn tưởng rằng mình đã đưa cô thoát khỏi hoàn cảnh trưởng thành tồi tệ, không nghĩ tới kết quả lại khiến cô vì mình mà bị thương tổn.
Vừa rồi bác Phúc đã nói chuyện xảy với anh, anh cũng xem qua hình ảnh giám thị ở trường học.
Khi anh thấy Ngụy Như Oánh đẩy cô xuống tầng, khi cô ngã nhào khỏi cầu thang, anh cảm thấy tim mình như ngừng đập, lửa giận trong nháy mắt nổ tung. Tiếp theo khi thấy hai cô gái nhà họ Ngụy kia nhìn thấy cô bị thương, lại không thèm quan tâm quay đầu rời đi, lần đầu tiên anh xuất hiện ý niệm bạo lực máu tanh trả thù trong đầu.
Nếu không có hai người bạn học của Lục Hân Á chạy tìm cô, phát hiện cô ngất xỉu chỗ cầu thang, thì với tần suất sử dụng cầu thang của học sinh Quan Thành mà nói, chỉ sợ không biết phải bao lâu mới có người phát hiện ra cô.
Phó Thực Ân nắm chặt tay. Nhớ tới bạn học của cô khóc nói hai đàn chị nhà họ Ngụy kia thường tìm cô gây phiền toái, còn tung tin khiến cô bị xa lánh ở trường, anh càng giận đến không áp chế được.
Anh thống hận bản thân đã liên lụy đến cô, cũng thống hận bản thân vô năng.
Nhìn hàng lông mi thật dài nhẹ cong cong của cô, nắm tay anh dần dần thả lỏng, không nhịn được mở bàn tay, ngón tay dài nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt non mềm.
Cứ cho là cô bị thương vì anh đi, nhưng anh không muốn buông tay.
Có lẽ anh ích kỷ, nhưng đây cũng là chỗ dựa duy nhất trong cuộc sống anh có thể nắm lấy được.
Trải qua mấy ngày, cô đã trở thành một bộ phận chân thật nhất trong cuộc sống của anh rồi – cùng anh ăn sáng, chờ anh ăn khuya, khi công việc ở công ty đang sứt đầu mẻ trán, gửi đến một tin nhắn ấm áp…… Cô dần dần buông lỏng sự đề phòng, học được cách làm nũng với anh……
Anh biết bác Phúc đã nói chuyện với cô, biết đây là thành quả cố gắng của cô, nhưng không có vạch trần, chỉ hưởng thụ sự ấm ápcô chân thành đưa tới anh.
“Cho anh một cơ hội nữa được không……” Anh nhỏ giọng tự nói, giống như cầu xin sự đồng ý của cô. “Anh nhất định sẽ bảo vệ em.”
Giống như nghe thấy lời rì rầm của anh, lông mi thật dài vén lên, đôi mắt mượt mà có chút sương mù chậm rãi mở ra, sự lo lắng trên khuôn mặt anh tuấn thân thiết nhất thời đập vào mắt.
“Phó đại ca?” Lục Hân Á hoang mang mở miệng, lập tức ý thức được mình đang nằm trên giường, vội vàng muốn ngồi dậy.
“Chậm một chút, đừng vội đứng dậy.” Tay Phó Thực Ân đè cô lại.
“Không sao đâu, em đỡ nhiều rồi.” Cô sờ sờ băng gạc trên đầu, hơi nhíu mày, nhớ tới chuyện tranh chấp cùng chị họ.
Không biết Phó đại ca đã biết chưa? Lục Hân Á quyết định không chủ động nhắc tới, cô chậm rãi ngồi dậy, nhận lấy cốc nướ Phó Thực Ân đưa cho, nhẹ nhấp mấy ngụm, nhịn không được xoa xoa đôi mắt có chút mệt mỏi. “Hiện tại mấy giờ? Sáng rồi ạ?”
“Em ngủ một ngày rồi.” Phó Thực Ân nói. “Anh đã xin phép giúp em rồi, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Hôm nay là thứ Năm……” Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ. “Buổi sáng không phải anh có lớp sao?”
“Em lo nghĩ nhiều quá rồi.” Anh cười khẽ, vốn muốn sờ sờ đầu cô, thấy miệng vết thương lại rụt tay về.
“Em muốn ăn gì không? Anh gọi người mang tới.”
“Cũng không đói lắm.” Lúc này nhìn Phó Thực Ân ở đây, Lục Hân Á cảm thấy thực không nỡ, không nhịn được hỏi lại lần nữa. “Phó đại ca anh thật sự không cần đi học sao?”
“Thật sự không cần, tin tưởng anh một chút được không?” Anh mỉm cười, im lặng trong chốc lát, giống như lơ đãng mở miệng hỏi: “Hân Á, sao em lại ngã từ cầu thang xuống?”