Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài

Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài

Mô Tả:

Truyệt tiểu thuyết ngôn tình Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài Ai đó lựa chọn yêu bạn, đôi khi không hẳn vì thực sự yêu, mà họ cảm thấy, đoạn đường mà họ đi trong thời điểm ấy bạn là sự lựa chọn thích hợp. Thích hợp để yêu, thích hợp để cho cảm giác an toàn. Và thích hợp cho con tim và lí trí lúc đó. Nhưng nếu chỉ hợp, người ta sẽ chẳng thể nào đi cùng nhau dài hơn. Người ta cần hiểu, cần yêu, cần thương, cần nhiều lắm những điều lớn lao để giữ gìn tình yêu đó

Chương 21 : Cô còn nhớ rõ

Liễu Chướng dở khóc dở cười, “Anh không nói, trở về thôi, ba anh chắc đã làm cơm xong rồi.”

Ngu Nam nghe vậy buông tay xuống, vui mừng nói: “Chú Liễu nấu ăn?”

“Mau lau đi, nước miếng chảy ra rồi kìa.” Liễu Chướng nhìn cô một cái, lại đi về phía trước.

Ngu Nam theo bản năng lau miệng, lại không đụng được cái gì, tức khắc ý thức được mình bị trêu, tức giận ồn ào muốn trả thù Liễu Chướng.

Hai người ầm ĩ trở về nhà.

Đi đến dưới lầu, Ngu Nam cảm thấy có chỗ nào bị quên, nhưng ngửi thấy mùi đồ ăn cô lập tức vứt sầu lo ra sau đầu.

“Đã về rồi?” Ngu Nam lên lầu với Liễu Chướng, gặp phải thầy giáo quen biết lập tức cúi đầu chào. Nghe thấy tiếng hai người, cửa nhà bị mở ra, Trương Quyên vẫy tay, “Mau mau mau, chờ hai đứa nãy giờ.”

“Nam Nam, sao hôm nay đi về cùng Liễu Chướng?”

“À ——” Ngu Nam vừa thay dép lê, bỗng nhiên nghe thấy Trương Quyên hỏi như vậy, có chút cứng đờ không biết nên trả lời như thế nào.

Cũng may Trương Quyên chỉ thuận miệng hỏi, không để trong lòng, quay đầu nói với Liễu Chướng: “Con thay quần áo bỏ vô máy giặt đi, cả người toàn mồ hôi con không thấy khó chịu?”

Liễu Chướng bình thản ung dung nói: “Không khó chịu, con cũng không có hôi nách.”

Nghe những lời này, Ngu Nam tức khắc cười ra tiếng.

Mồ hôi của Liễu Chướng không có mùi hôi, dì Trương chỉ thuận miệng chê cậu. Liễu Chướng đúng là da mặt dày hiếm thấy, căn bản không thèm để ý chút châm chọc nho nhỏ này. Cậu tùy tay ném áo khoác qua một bên, trực tiếp cởi đồng phục ra, tùy tiện tìm quần áo thay.

“A!” Ngu Nam kêu lên sợ hãi, vội vàng dùng tay che mắt.

Liễu Chướng quay đầu lại nhìn cô, hồn nhiên cười nói: “Có gì mà ngại ngùng?”

Trương Quyên không lưu tình đánh cái ót cậu một cái, đánh đến cậu lảo đảo, xiêu xiêu vẹo vẹo thiếu chút nữa té ngã: “Mày lưu manh hả? Đi tắm nhanh, quần áo này mới vừa phơi khô, mày lại mặc lên trêи người, cũng không sợ làm dơ.”

Ngón tay Ngu Nam mở ra khe hở lặng lẽ nhìn Liễu Chướng.

Thân hình mảnh khảnh, xương cốt theo động tác phồng lên, rõ ràng có thể thấy được.

Ngu Nam nói thầm, chồng ơi, xin lỗi, dáng người tuổi dậy thì của chồng thật sự chỉ có thể hình dung bằng xương sườn, chẳng đẹp chút nào.

Liễu Chướng chạy đi tắm, Ngu Nam ngó trái ngó phải thấy không có việc gì, nên giúp Trương Quyên bày chén đũa.

“Tới! Ăn cơm thôi!” Trong phòng bếp Liễu Hoằng Ngũ bận rộn bưng cái bồi, thành thạo múc sườn heo chua ngọt lên bàn, một loạt động tác nước chảy mây trôi. Cơm đã nấu chín, trêи bếp còn đang hầm một nồi canh gà sôi ùng ục.

Ngu Nam thò lại gần, không ngừng khen: “Chú Liễu, chú nấu ăn là ngon nhất!”

Liễu Hoằng Ngũ vặn vòi nước, ngâm nồi sạn, nghe thấy Ngu Nam tán dương, anh đắc ý nói: “Đương nhiên, dì Trương của con thấy chú nấu ăn ngon mới quyết định kết hôn với chú đó.”

Trương Quyên cười mắng: “Anh nói gì với trẻ con vậy?”

“Tùy tiện chút có sao, Nam Nam đã lớp bảy, trẻ con trung học bây giờ cái gì cũng hiểu.” Liễu Hoằng Ngũ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Anh đã sớm nói, Liễu Chướng nên học theo anh làm mấy món ăn, miễn cho sau này không ai muốn cưới nó.”

“Ít nói lại, dọn đồ ăn lên, bọn nhỏ đều đã đói bụng.”

Liễu Hoằng Ngũ lập tức nói: “Anh cũng đói bụng, anh còn làm đồ ăn lâu như vậy, em cũng không biết quan tâm anh?”

“Quan tâm, quan tâm, đều quan tâm.” Trương Quyên trả lời có lệ.

Ngu Nam yên lặng rời đi, đối mặt với tình huống này người thông minh đều lựa chọn kịp thời thối lui, quyết không thể chưa ăn cơm đã bị nhét một ngụm đường no căng.

“Nam Nam, trong túi quần em có gì vậy?” Cô đang ngồi ở trêи sô pha như đi vào cõi thần tiên, đột nhiên nghe thấy Liễu Chướng hỏi.

Liễu Chướng tắm rửa rất nhanh, xối nước, thoa sữa tắm, xoa khắp người, lại xối nước, là kết thúc. Mất chỉ ba bốn phút, Ngu Nam ngẩng đầu nhìn cậu, hơi nước ướt át ập vào trước mặt.

Liễu Chướng mặc một cái áo ngắn tay rộng thùng thình, trêи cổ choàng cái khăn lông, đang lau tóc. Tóc cậu có chút dài, sợi tóc đen nhánh, làn da trắng nõn, rất có vài phần “Tư sắc”, nhìn có vẻ phúc hậu và vô hại.

Ngu Nam đang trầm mê sắc đẹp, có chút mờ mịt: “Cái gì?”

“Túi quần của em.” Liễu Chướng bĩu môi, dứt khoát đi đến ngồi xuống bên cạnh Ngu Nam, chỉ chỉ túi quần của cô.

“Cái này?” Ngu Nam rốt cuộc phản ứng lại, “Em nhặt hoa, định phơi khô làm thẻ kẹp sách.”

Liễu Chướng cúi đầu nhìn cô, biểu tình trong nháy mắt trở nên phức tạp.

Ngu Nam còn chưa ý thức được việc nghiêm trọng, vẫn hồn nhiên nói: “Em không có hái, chỉ nhặt cánh hoa bị gió thổi rơi trêи mặt đất.”

“Ngu Nam.” Liễu Chướng thình lình trầm giọng gọi cô.

“Sao vậy?”

“Em không kiểm tra một chút?” Liễu Chướng chỉ chỉ túi cô.

Ngu Nam lầu bầu: “Có gì kiểm tra?” Cô thọc tay vào túi, chạm đến từng mảnh cánh hoa, lòng còn nghi ngờ Liễu Chướng trêu mình, lập tức cảm giác có thứ gì nhỏ li ti bò lên mu bàn tay cô.

Cả người cô cứng đờ.

Duy trì tư thế cắm tay trong túi, không dám động đậy.

“Có, có cái gì.... Đang bò trêи tay em!” Ngu Nam run run môi, bị tưởng tượng của mình dọa sợ đến không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Liễu Chướng thở dài, duỗi tay kéo Ngu Nam đến ban công.

Ngu Nam nơm nớp lo sợ, một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ có thể lảo đảo đi theo sau Liễu Chướng, vẻ mặt đưa đám: “Liễu, Liễu Chướng, đó là cái gì?”

Liễu Chướng nói: “Con kiến.”

“Để ý anh lấy hoa ra không?” Dù sao cũng là túi quần, tùy tiện đi lấy thì không quá lễ phép, Liễu Chướng không cần nghĩ ngợi hỏi.

Ngu Nam sắp khóc tới nơi: “Lấy, lấy, lấy ra, anh nhanh lên!”

Ngay sau đó, cô hét toáng lên, “Con kiến bò trêи đùi em nè!”

Nghe thấy động tĩnh bên này, Trương Quyên vội vàng xông tới: “Sao vậy? Có chuyện gì?”

“Em ấy mang kiến về nhà.” Liễu Chướng buồn cười, nhanh nhẹn lấy hoa ra ném vào thùng rác, “Bị dọa sợ.”

“Đừng đi, đừng đi! Còn nữa! Còn nữa!” Ngu Nam nghi thần nghi quỷ, trong lòng càng cuống, càng cảm thấy vô số con kiến đang bò trêи đùi mình, cô một chân đứng một chân hơi co lên nắm túi quần muốn lắc con kiến rớt xuống, cả người run rẩy giống như động kinh.

Liễu Chướng thấy cô nhích tới nhích lui, dứt khoát kéo tay giữ cô đứng im, bàn tay thò vào túi quần lấy hết bông hoa ra.

Kiến đen nho nhỏ bò ở nhụy hoa, bò ra từ chính giữa.