Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài

Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài

Mô Tả:

Truyệt tiểu thuyết ngôn tình Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài Ai đó lựa chọn yêu bạn, đôi khi không hẳn vì thực sự yêu, mà họ cảm thấy, đoạn đường mà họ đi trong thời điểm ấy bạn là sự lựa chọn thích hợp. Thích hợp để yêu, thích hợp để cho cảm giác an toàn. Và thích hợp cho con tim và lí trí lúc đó. Nhưng nếu chỉ hợp, người ta sẽ chẳng thể nào đi cùng nhau dài hơn. Người ta cần hiểu, cần yêu, cần thương, cần nhiều lắm những điều lớn lao để giữ gìn tình yêu đó

Chương 19 : Liễu Chướng

Cậu rất gầy, trêи người không mấy lượng thịt, mặc đồng phục to rộng càng có vẻ trống rỗng, cổ lộ ra xương quai xanh bằng phẳng xinh đẹp, cảnh đẹp ý vui. Cậu rất trắng, mặt mày lỏng lẻo, nếu mập một chút, có lẽ sẽ trở thành soái ca lý tưởng trong lòng các thiếu nữ tuổi dậy thì.

Khó trách khi Liễu Chướng học trung học, không có ai theo đuổi, rõ ràng là một mầm non đẹp.

Quá gầy, gầy như cây trúc, không thấy đầu.

Ngu Nam càng thêm thương tiếc dáng người của Liễu Chướng.

Sau lưng Liễu Chướng ớn lạnh, cảm giác như bị người ta dùng ánh mắt phi lễ nhìn khắp toàn thân, nhưng thấy Ngu Nam vẫn là bộ dáng ngây thơ đáng yêu, điều này khiến cậu nghi ngờ có phải bản thân suy nghĩ nhiều rồi không.

Rốt cuộc Ngu Nam vẫn là cô gái nhỏ, chưa dậy thì hoàn toàn.

Liễu Chướng không suy nghĩ nhiều, tránh ra một bước, nói: "Mau vào, hôm nay còn có nghi thức kéo cờ, đến trễ sẽ bị la."

Ăn cơm sáng xong, Ngu Nam vui vẻ đi theo Liễu Chướng đến trường học.

Cô lưu ý, hiện tại mới khai giảng không mấy ngày, chương trình học cũng không nặng nề, cô còn có thể ứng phó. Dựa theo kinh nghiệm lần trước, chỉ sợ cô ở đây nhiều nhất một tháng, cho dù học không tốt cô cũng không áp lực tâm lý, dù sao cũng là mộng.

Có lẽ là bị tiềm thức ức chế, việc cô làm đều cần thiết giống trong quá khứ như đúc, không thể khác người. Thời gian lâu dần tâm trí cô cũng sẽ chịu ảnh hưởng, càng ngày càng giống bản thân ngay thời điểm đó.

Buổi chiều sắp tới giờ tan học, tiết cuối cùng Ngu Nam đã ngồi không yên, biểu tình động tác nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được cô đang nôn nóng. Kỷ Bạch Vũ nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Ngu Nam, cậu sao vậy? Muốn đi WC?"

Ngu Nam nói nhỏ với cô bạn: "Không có, tớ muốn tan học nhanh chút, tớ muốn về nhà."

Kỷ Bạch Vũ nỗ lực duy trì trấn định, rụt rè cười trêu ghẹo: "Tớ thấy không phải muốn tan học mà là muốn gặp anh Liễu Chướng chứ gì."

Mặt Ngu Nam tức khắc biến hồng, cô kề tai Kỷ Bạch Vũ nói nhỏ, dùng giọng "Hung tợn" uy hϊế͙p͙: "Cậu dám cười tớ, có tin tan học tớ đánh cậu không."

"Tin, đương nhiên tin." Kỷ Bạch Vũ nhịn cười không để bản thân cười ra tiếng, vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dời lực chú ý của mình. Hôm nay học sinh không nhiều dễ dàng nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.

Đầu mùa xuân cây cối đều phủ một tầng xanh tươi, chim chóc kết bè kết đội bay xuyên qua tầng tầng mây trắng, gió mát luồn vào cửa sổ, thổi quét trang sách trêи bàn.

Hai nam sinh cao gầy mặc đồng phục ngắn tay, đi ở dưới sân. Hai người bọn họ đang trò chuyện, một người mặt mày hớn hở, ước gì có thể quơ chân múa tay, một người thần sắc bình tĩnh, tay chân ngay ngắn, rõ ràng là Dương Đường và Liễu Chướng.

"Nè, nè, cậu biết người bên cạnh anh Liễu Chướng là ai không?"

Ngu Nam cố hết sức ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa sổ liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai nam sinh bên dưới.

"Ồ, anh ấy tên là Dương Đường," Ngu Nam bĩu môi, "Cậu đừng nhìn anh ấy hiện tại ra hình ra dáng mà nhầm, trước kia rất cẩu."

Trêи mặt Kỷ Bạch Vũ lộ ra một tia khó hiểu: "Cẩu? Là ý gì?"

"Là..., haizzz." Ngu Nam chỉ hận bản thân thiếu thốn ngôn ngữ, không thể dùng từ ngữ miêu tả chính xác, hàm hồ nói, "Ý là không phải giống người."

Kỷ Bạch Vũ chống cằm nhìn chằm chằm bóng dáng Dương Đường không chớp mắt: "Nhưng rất đẹp trai, thì ra anh ấy tên là Dương Đường, đẹp quá, khó trách chị gái tớ mỗi ngày đều nói khối trêи có rất nhiều soái ca, chất lượng cũng cao."

Tiết này là tiết tự học, gần tới giờ tan học, lớp cũng có chút xôn xao, luôn có người khe khẽ nói nhỏ. Ngu Nam và Kỷ Bạch Vũ cũng không phải hai người duy nhất nói chuyện riêng trong lớp, ngay cả uỷ viên kỷ luật ngồi ở trêи bục giảng cũng bỏ nhiệm vụ.

"Chẳng lẽ Liễu Chướng không đẹp? Tớ cảm thấy Liễu Chướng đẹp hơn Dương Đường!" Ngu Nam tức khắc bất mãn. Cô nhìn trái nhìn phải xác định không ai chú ý tới hai người, yên lòng đầu chạm trán với Kỷ Bạch Vũ, bênh vực Liễu Chướng.

Kỷ Bạch Vũ nhìn cô chăm chú, ánh mắt sau một tầng kính tràn ngập phức tạp.

"Sao?" Ngu Nam có chút chột dạ.

Kỷ Bạch Vũ nói: "Nam Nam, mặt Liễu Chướng nhà cậu không tồi, nhưng không ai sẽ hứng thú với cây gậy."

Ngu Nam: "......"

Biểu tình của cô thật sự thú vị, chọc Kỷ Bạch Vũ bật cười, liên tiếp an ủi: "Thật ra cũng được, chị tớ nói các chị khối trêи ngẫu nhiên cũng sẽ nhắc tới Liễu Chướng."

Ngu Nam sống không còn gì luyến tiếc: "Nói ảnh nơi nào cũng tốt chỉ là quá gầy à?"

Kỷ Bạch Vũ nghịch ngợm nháy mắt: "Cậu thật thông minh."

Từ khi Liễu Chướng lên trung học, Ngu Nam đã không thể hưởng thụ đãi ngộ được Liễu Chướng đón cô tan học, luôn tự mình về nhà. Liễu Chướng có một thói quen, thích chơi bóng rổ với bạn bè sau giờ tan học. Ngu Nam thu dọn cặp sách, chuẩn bị đi đường vòng đến sân thể ɖu͙ƈ xem cậu chơi bóng.

Sau khi Kỷ Bạch Vũ chính mắt nhìn thấy Dương Đường, luôn miệng nhắc tới Dương Đường, nghe Ngu Nam nói vậy lập tức chủ động đề nghị muốn đi theo Ngu Nam xem soái ca chơi bóng.

Ngu Nam chần chừ: "Cậu thật sự muốn đi?"

Kỷ Bạch Vũ mím môi cười: "Nhìn trai đẹp mà, đương nhiên muốn đi."

Chương trình học của học sinh sau tết cũng không nặng nề, đi ra ngoài xem cũng không sao. Huống chi Kỷ Bạch Vũ và cô đều là học sinh ngoại trú, không học tiết tự học buổi tối. Ngu Nam không từ chối, bởi vì sau khi lớn lên công việc nhiều cô ít có cơ hội thân thiết đi cùng Kỷ Bạch Vũ như hiện tại.

Ngu Nam nói: "Vậy muốn tớ giới thiệu hai người làm quen không?" Cô suy tư sau một lúc lâu, muốn nhớ lại sau này Kỷ Bạch Vũ và Dương Đường có quen biết nhau hay không.

"Không cần, tớ chỉ nhìn, không muốn gì khác." Kỷ Bạch Vũ nói.

Chuông tan học vang lên, học sinh chen chúc chạy ra, ước gì có thể mọc ra tám cái chân tăng tốc chạy đến cửa trường học. Không quá vài phút, bên ngoài hành lang đã đen nghìn nghịt, Ngu Nam và Kỷ Bạch Vũ chậm rãi dọn dẹp tập vở, chờ đám đông tan hết mới đi ra ngoài.

"Liễu Chướng! Tiếp theo!" Dương Đường hô to một tiếng, xa xa truyền đến.

Ngu Nam và Kỷ Bạch Vũ đi đến bên cạnh sân bóng rổ, từ trêи cao nhìn xuống các nam sinh phía dưới, một người chăm chú nhìn Liễu Chướng, một người chăm chú nhìn Dương Đường.

Hai người các cô đều không hiểu bóng rổ, xem đến hai mắt khô khốc cũng không hiểu tình huống như thế nào.

Kỷ Bạch Vũ nhìn mãi, nhịn không được kề tai Ngu Nam nói nhỏ, "Dương Đường cao nhỉ, cậu biết anh ấy cao mét mấy không?"

Ngu Nam không xác định nói: "Một mét tám mươi hai, hay là một mét tám mươi ba ấy?" Dù sao Liễu Chướng một mét tám mươi hai, Dương Đường hơi cao hơn Liễu Chướng một ít, cũng không nhiều, có lẽ chỉ kém nhau hai ba centimet. Ngu Nam không am hiểu nhìn chuẩn, chỉ nói con số đại khái.

Kỷ Bạch Vũ ồ một tiếng, hứng thú tiếp tục xem: "Dương Đường ném bóng giỏi quá."

Đang chơi Liễu Chướng phát hiện Ngu Nam, cậu tươi cười phất tay về phía cô, mồ hôi trêи mặt không ngừng chảy xuống. Ngu Nam ngó trái ngó phải, có chút lo lắng cậu khát nước nên giao cặp sách cho Kỷ Bạch Vũ, chạy tới quầy bán quà vặt mua chai nước, chuẩn bị lát nữa đưa cho Liễu Chướng.

Sáu giờ, khi tiếng chuông tiết tự học buổi tối vang lên các nam sinh mới ngừng chơi, sôi nổi tạm biệt về nhà.