Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài

Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài

Mô Tả:

Truyệt tiểu thuyết ngôn tình Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài Ai đó lựa chọn yêu bạn, đôi khi không hẳn vì thực sự yêu, mà họ cảm thấy, đoạn đường mà họ đi trong thời điểm ấy bạn là sự lựa chọn thích hợp. Thích hợp để yêu, thích hợp để cho cảm giác an toàn. Và thích hợp cho con tim và lí trí lúc đó. Nhưng nếu chỉ hợp, người ta sẽ chẳng thể nào đi cùng nhau dài hơn. Người ta cần hiểu, cần yêu, cần thương, cần nhiều lắm những điều lớn lao để giữ gìn tình yêu đó

Chương 17 : Nghĩ đến đây

Tắt máy mấy tiếng đồng hồ, cô tích góp một đống tin tức không xử lý. Ngu Nam cấp tốc xóa tin nhắn, thuần thục nhập số điện thoại của Liễu Chướng. Đôi tay cô nắm chặt di động, thấp thỏm nhìn chằm chằm chuỗi số kia, không biết nên nói chuyện với Liễu Chướng như thế nào.

Liễu Chướng tuổi nhỏ trong mộng có giọng nói thanh thúy mềm mại, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng, nhưng bởi vì tuổi quá nhỏ, ngược lại tăng thêm độ đáng yêu. Nhưng Liễu Chướng trưởng thành hoàn toàn khác, trầm ổn bình tĩnh ngữ khí khiến người ta không nắm giữ được suy nghĩ trong lòng anh, cũng không biết tâm tình anh thế nào? Là thật sự không thèm để ý, hay là chờ qua một đoạn thời gian cùng nhau tính sổ?

Nhìn chằm chằm điện thoại gần ba phút, miên man suy nghĩ một hồi, cuối cùng Ngu Nam hạ quyết tâm, bấm gọi.

“Alo.”

“Liễu Chướng.”

“Nam Nam.” Giọng nói trầm thấp bình tĩnh truyền đến, cách khoảng cách xa xôi, âm thanh của anh có chút sai lệch: “Ăn cơm chưa?”

“Rồi, còn anh?”

“Vẫn chưa.” Liễu Chướng nói, “Buổi tối em ăn cái gì? Sủi cảo chấm giấm?”

Ngu Nam gật đầu: “Ừ, Liễu Chướng, em về Lệ Châu.”

Liễu Chướng ôn hòa nói: “Cả kỳ nghỉ muốn ở lại quê quán?”

“Cũng không phải, cái kia ——” Ngu Nam do dự, tổ chức ngôn ngữ trước đó đều bị cô quên hết, tiếng hít thở của Liễu Chướng gần ở bên tai, cô ấp úng sau một lúc lâu, cũng không hạ quyết tâm nhắc tới nguyên do cãi nhau giữa hai người.

Liễu Chướng nói: “Em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh tắt ——”

Giọng Ngu Nam đột nhiên tăng cao, cắt ngang lời anh nói: “Khoan đã, Liễu Chướng, anh chờ em nói xong, không được tắt điện thoại.”

Ngay sau đó, cô nói: “Lúc trước cãi nhau..., là em sai, em không nên chưa phân xanh đỏ đen trắng đã oan uổng anh, xin lỗi. Lúc ấy không biết nghĩ như thế nào đã hiểu lầm anh.”

Giọng của cô càng nói càng nhỏ, âm điệu càng ngày càng thấp, cuối cùng gần như biến mất.

Bên kia điện thoại hồi lâu không có động tĩnh, chỉ nghe tiếng hô hấp, điều này làm Ngu Nam khẩn trương, sợ Liễu Chướng không nói một lời trực tiếp ngắt điện thoại.

Thật lâu sau, Liễu Chướng nói: “Nam Nam, đừng căng thẳng, thật ra anh cũng có sai.” Anh rất ôn hòa, ngữ điệu mềm mại, làm Ngu Nam nhớ về thời thơ ấu. Liễu Chướng cũng sẽ không mắng cô, cũng sẽ không vênh váo tự đắc, sẽ không thấy đối phương chịu thua là được nước làm tới.

Đối mặt với cô, Liễu Chướng luôn luôn ôn nhu và khoan dung.

“Nam Nam,” Liễu Chướng thấp giọng gọi, “Chúng ta bình tĩnh tâm sự, được không?”

“Qua hai ngày em sẽ trở về, khi đó chúng ta lại nói. Hai ngày này em muốn ở Lệ Châu đi dạo cho khuây khoả. Liễu Chướng, anh còn nhớ sinh nhật sáu tuổi của em không, anh tặng em cái váy đỏ ấy?”

“Nhớ, sao vậy?”

“Hôm nay thu dọn album thấy ảnh chụp, em mặc cái váy đỏ kia, đứng ở trêи ban công nói chuyện với anh.” Ngu Nam nhấp môi, nở nụ cười ngọt ngào, “Khi đó anh nghĩ như thế nào? Vì sao lại tặng váy cho em?”

Cô biết, trí nhớ của Liễu Chướng rất tốt, việc lông gà vỏ tỏi đều nhớ rõ. Tuy không đến mức chi tiết cũng rành mạch, nhưng đại khái vẫn có thể nhớ rõ một ít.

Quả nhiên như cô dự đoán, Liễu Chướng còn nhớ rõ.

Anh rõ ràng sửng sốt một chút, nói: “Bởi vì anh cảm thấy em mặc váy đỏ nhất định rất xinh đẹp.”

“Nhỏ như vậy đã biết chọc em.” Giọng của Ngu Nam hơi giận trêи mặt lại là tươi cười, “Từ nhỏ đến lớn, anh đã tặng cho em bao nhiêu bộ váy đỏ?”

Liễu Chướng thành thật trả lời: “Không nhớ nữa.”

Ngu Nam thích váy đỏ, nhưng vì sao lại thích, Ngu Nam cũng không biết.

Rốt cuộc là bởi vì bản thân cô thích, hay là bởi vì Liễu Chướng tặng nên cô mới thích?

Hai người hàn huyên mười phút, bởi vì Liễu Chướng còn việc cần xử lý, Ngu Nam mới lưu luyến không rời tắt điện thoại. Cầm điện thoại nóng lên, cô đột nhiên nghĩ —— cô muốn tập hợp các bộ váy đỏ Liễu Chướng đã từng tặng cô, cất giữ coi như kỷ niệm.

Ra cửa đi bộ một vòng tiêu thực, Ngu Nam dang tay lảo đảo lắc lư đi vào hố cát bên sân thể ɖu͙ƈ.

Mười mấy năm trôi qua, sân điền kinh bụi đất bay đầy trời đã thay hình đổi dạng, biến thành đường băng plastic, ngay cả mặt cỏ cũng là cỏ nhân tạo.

Hố cát và cầu trượt đều bị dời đi, Ngu Nam đi đến vị trí mình bị ngã trật khớp, suy nghĩ muôn vàn.

Chu Linh Thước còn chưa về hưu, cũng không có ý định chuyển nhà. Từ ngày dọn đến nơi đây đến bây giờ, qua mười mấy năm, bọn họ vẫn cứ ở tại ký túc xá công nhân viên chức, rất nhiều phòng trong mấy năm nay đều lục tục dọn ra ngoài. Người hiện tại còn ở nơi này nhiều nhất là nhớ tình bạn cũ.

Cô cũng từng hỏi Chu Linh Thước nguyên nhân, Chu Linh Thước nói với cô, tuy rằng phòng ở nơi này cũ nát, nhưng ở trung tâm thành phố, bốn phương thông suốt, bất luận đi nơi nào, làm gì cũng đều thuận tiện.

May mắn là ba mẹ Liễu Chướng cũng nghĩ như vậy, mới chậm chạp không nhích người.

Nếu nói vốn dĩ hai nhà có khả năng chuyển nhà cao, nhưng khi biết cô và Liễu Chướng yêu nhau, khả năng chuyển nhà càng thấp.

Theo Trương Quyên nói thì là sau này già rồi hai nhà ở cùng một chỗ, đi ra ngoài dạo quanh đánh bài cũng thuận tiện, ăn tết cũng có thể ở bên nhau, không cần chạy hai nơi.

Nghĩ đến đây, Ngu Nam không khỏi may mắn, nếu một trong hai nhà rời đi nơi này, vậy giữa cô và Liễu Chướng chỉ sợ cũng sẽ sinh ra đủ loại biến số. Có lẽ hồi lâu không gặp sẽ trở nên xa lạ.

Trêи thế giới có rất nhiều việc đều không nói trước được.

Tựa như cô hiện tại có thể đúng lý hợp tình làm nũng với Liễu Chướng, nhưng nếu thật lâu không gặp Liễu Chướng, vậy cô còn có thể giống như bây giờ không?

Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng kia một chút thôi, Ngu Nam đã cảm thấy không thể chấp nhận.

Cô không có biện pháp chịu đựng quan hệ xa lạ khắc chế với Liễu Chướng.

Trong bóng tối, Ngu Nam đi qua những địa điểm trong mộng một lần. Rất nhiều thứ đã thay đổi, cũng có nhiều nơi không thay đổi. Quầy bán đồ ăn vặt đã sớm bị hủy, Thanh Thiếu Niên Cung vẫn còn nhưng đã thay đổi quyền sử dụng. Cửa hàng bán bánh kem vẫn còn đó, nhưng đã biến hoá thành hiệu sách.

Đèn đường vừa bật mở, đôi tay Ngu Nam cắm ở trong túi áo, nhìn chăm chú trường học cũ của mình.

May mắn váy đỏ vẫn còn, người tặng váy đỏ cũng còn.

Ngu Nam dạo bước về nhà.

Dưới lầu ký túc xá công nhân viên chức vẫn tràn ngập tiếng trẻ con cười đùa, thoáng như hơn mười năm trước. Nhưng những đứa trẻ đã thay đổi bộ dáng, luôn có người dọn ra, cũng luôn có người dọn vào.

Khi về đến nhà, kim đồng hồ đã chỉ hướng chín giờ. Đáng vui mừng là Ngu Khang Thịnh cũng ở nhà.

“Ba!” Vừa mở cửa ra, lập tức thấy bóng dáng cao lớn trêи sô pha, Ngu Nam kêu lên, “Sao ba về rồi?”

Ngu Khang Thịnh xụ mặt: “Không hy vọng ba về nhà?”

Ngu Nam ý cười đầy mặt, vội vàng đi lên trấn an ba nhà mình nhìn như kiên cường thật ra lại là tâm thủy tinh: “Đâu có, con mừng còn không kịp đây, con tưởng lần này về cũng không gặp được ba, mẹ đâu?”