Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài

Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài

Mô Tả:

Truyệt tiểu thuyết ngôn tình Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài Ai đó lựa chọn yêu bạn, đôi khi không hẳn vì thực sự yêu, mà họ cảm thấy, đoạn đường mà họ đi trong thời điểm ấy bạn là sự lựa chọn thích hợp. Thích hợp để yêu, thích hợp để cho cảm giác an toàn. Và thích hợp cho con tim và lí trí lúc đó. Nhưng nếu chỉ hợp, người ta sẽ chẳng thể nào đi cùng nhau dài hơn. Người ta cần hiểu, cần yêu, cần thương, cần nhiều lắm những điều lớn lao để giữ gìn tình yêu đó

Chương 14 : Vì thế gỗ

Chân trời treo một vầng trăng sáng ngời, Ngu Nam nheo mắt, cảnh tượng trước mắt hơi mơ hồ, mặt trăng bị nhòe đi. Cô dụi mắt, lòng nghi ngờ bản thân quá buồn ngủ mới sinh ra ảo giác.

Liễu Chướng nói: “Nam Nam, không còn sớm, em mau ngủ đi.”

Trong lòng Ngu Nam chợt hiện lên một loại dự cảm mãnh liệt, cô sẽ không ở đây quá lâu, cô sắp trở lại thế giới ban đầu. Lưu luyến nhìn chằm chằm khuôn mặt Liễu Chướng, muốn nhìn nhiều vài lần.

Liễu Chướng thấy cô căn bản không có ý đi ngủ, khó hiểu nói: “Em sao vậy?”

“Không có gì.” Ngu Nam cúi đầu, thu hồi ánh mắt, lặng lẽ thở dài, đáng tiếc tương lai chỉ có thể xem ảnh chụp hồi nhỏ của Liễu Chướng —— Quá đáng tiếc.

Nhìn theo Ngu Nam trở lại phòng ngủ, Liễu Chướng mới rời khỏi ban công. Cậu là đứa trẻ vô cùng có tính tự chủ, làm xong bài tập đi rửa mặt, sau đó lấy cái túi váy đỏ trong tủ quần áo ra.

Quà sinh nhật cần phải đóng gói xinh đẹp, Liễu Chướng lục tung, tìm ra tơ lụa và hộp giấy trước kia, bắt đầu chuẩn bị. Liễu Chướng có thói quen tự mình bao bìa sách giáo khoa và tập vở, lúc trước dùng mấy tờ bìa màu còn dư lại rất nhiều, cậu tìm một tờ màu sắc thích hợp, rồi bắt đầu mày mò.

Đối với Liễu Chướng mà nói, sinh nhật cần phải có tính nghi thức.

Đèn bàn sáng rất lâu, Trương Quyên còn tới gõ cửa, bảo Liễu Chướng đi ngủ sớm.

Tiêu phí hơn một giờ, Liễu Chướng cuối cùng cũng xếp xong hộp quà đựng váy. Cầm bút màu, Liễu Chướng do dự thật lâu không biết có nên vẽ gì lên hay không. Ngó trái ngó phải, Liễu Chướng cảm thấy thành phẩm thủ công của mình khá hoàn mỹ, trang trí thêm sẽ thành vẽ rắn thêm chân.

Ngay cả tơ lụa thắt nơ con bướm cậu cũng tốn hai mươi phút mới làm xinh đẹp như vậy.

Liễu Chướng vừa lòng đặt hộp quà ở giá sách, cậu nhón chân, thưởng thức tác phẩm của mình. Ánh đèn chiếu vào cửa kính pha lê ngăn cách, tựa như nâng tầm cao của hộp quà lên, có một loại xinh đẹp rực rỡ lung linh.

Nên tặng buổi sáng ngày mai, hay là tặng giữa trưa lúc ăn bánh kem?

Liễu Chướng lâm vào trầm tư.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Chướng đúng giờ rời giường, lung tung rửa mặt, đến ban công đọc bài.

Nghỉ hè kết thúc, cậu không cần đi Thanh Thiếu Niên Cung học thư pháp, mắt to trừng mắt nhỏ với thầy giáo kia.

Liễu Chướng không khỏi may mắn, cậu không có thiên phú về mặt thư pháp, đến nay mới thôi, viết tốt nhất chỉ một vài chữ phồn thể, ông thầy nhìn cậu viết chữ, nói thẳng gỗ mục không thể sửa.

Vì thế gỗ mục vô cùng tự giác, sau khi khai giảng nói cái gì cũng không chịu đi học thư pháp.

Nhưng sáng thứ bảy cậu phải đi phòng vẽ tranh học mỹ thuật. Người dân tiểu thành đều có một sở thích, đó chính là chơi mạt chược, ba mẹ Liễu Chướng cũng không ngoại lệ. Trương Quyên rút kinh nghiệm xương máu, quyết tâm bồi dưỡng sở thích cho Liễu Chướng từ nhỏ, để sau khi lớn lên đừng có lấy chơi mạt chược làm trò tiêu khiển duy nhất giống mình.

Tuy Liễu Chướng không rõ khổ tâm của mẹ, nhưng vẫn nghe lời. Từ khi còn ở nhà trẻ cậu đã bắt đầu học mỹ thuật, đã quen mỗi cuối tuần đều đi phòng vẽ tranh.

Lúc Ngu Nam ăn cơm sáng, Liễu Chướng còn đang cân nhắc khi nào thì tặng quà.

Lần này Ngu Nam tới mang theo bài tập. Cô có chút ấn tượng với giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Liễu Chướng hồi nhỏ, cố định buổi sáng thứ bảy học mỹ thuật, buổi chiều đi thư viện hoặc hiệu sách đọc sách, buổi tối mới trở về ăn cơm làm bài tập.

Quả nhiên, cơm nước xong, Liễu Chướng lập tức xách bàn vẽ và dụng cụ vẽ tranh ra cửa.

Ngu Nam có chút mất mát, xem ra hôm nay không thể ở cùng Liễu Chướng nhiều một chút.

Buổi sáng ước chừng chín giờ, Ngu Khang Thịnh trở về nhà một chuyến, thay quần áo, nhắm mắt một lát. Ngu Nam nghe thấy cách vách truyền đến tiếng vang, vội vàng về nhà, lại thấy ba đang ngủ gật trêи sô pha.

Cô lặng lẽ đặt bánh ngọt và nước ấm ở trêи bàn trà, rồi khẽ bước lui đi ra ngoài.

Trong trí nhớ thời thơ ấu của cô, ba luôn quay về vội vàng, mặc một thân cảnh phục, bôn ba mưa gió ngoài đường. Nhớ rõ trong khoảng thời gian này ba nhận một vụ án lớn, bận đến chân không chạm đất, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi. Cũng vì vậy Ngu Khang Thịnh chưa đến năm mươi tuổi đầu đã đầy tóc bạc.

Việc cô có thể làm cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lớn lên, không gây chuyện thị phi, để ba không nhọc lòng.

Thương tâm không hiểu sao đánh úp lại, Ngu Nam nhăn mày, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, nhìn vô cùng không vui. Trương Quyên đang ngồi ở trêи sô pha dệt áo lông, nhìn cô bé, muốn nói lại thôi.

“Nam Nam? Cảm thấy chán sao?” Trương Quyên hỏi.

Ngu Nam nhanh chóng lắc đầu: “Không có ạ.” Cô nắm bút chì, làm ra trạng thái phiền não vì làm bài tập khó.

Trương Quyên cười nói: “Giữa trưa Liễu Chướng trở về, con làm xong bài tập, dì làm đồ ăn ngon cho con.”

Mười hai giờ trưa, Liễu Chướng đúng giờ về nhà.

Rất xa, Ngu Nam đã nghe thấy tiếng bước chân của Liễu Chướng. Tinh thần cô phấn chấn trở lại, bỏ qua những cảm xúc u buồn thương tâm đó, chạy bước nhỏ đến cạnh cửa, chờ mở cửa cho Liễu Chướng.

“Anh Chướng Chướng!” Nghe thấy tiếng bước chân dừng lại, Ngu Nam đột nhiên mở bật cửa ra, lớn tiếng kêu lên.

“A ——” Liễu Chướng hoảng sợ, cả người run lên.

Lưng cậu đeo bàn vẽ, mồ hôi đầy đầu, tay trái cầm theo một hộp bánh kem nhỏ, tay phải ôm dụng cụ vẽ tranh, bên ngón út dính đầy nước vẽ màu xám. Cậu bẻ ra một tư thế cổ quái, đang cọ xát ngón út bên tay phải vào ống quần, muốn chà sạch nước màu.

Đột nhiên bị hù dọa, dụng cụ vẽ tranh và bánh kem đều lung lay đứng không vững.

Ngu Nam ngượng ngùng nói: “Xin lỗi.” Cô duỗi tay muốn tiếp nhận dụng cụ vẽ tranh của Liễu Chướng, giúp cậu giảm bớt một ít gánh nặng.

“Nam Nam đi vào trước đi.” Liễu Chướng lui về phía sau một bước, né qua tay của Ngu Nam, ý từ chối bộc lộ ra ngoài, “Anh tự mình làm.”

Ngu Nam nghiêng đầu nhìn cậu, mím môi, nói: “Dạ.”

Luôn cảm thấy Liễu Chướng còn đang giấu đại chiêu.

Ánh nắng mặt trời chói chang, Liễu Chướng đi đường về nhà, bộ quần áo đã ướt nhẹp mồ hôi. Ngu Nam nhìn cậu cầm quần áo đi vào phòng tắm, theo bản năng nhớ lại sinh hoạt ở tương lai.

Những tức giận càng lúc càng mờ mịt của cô với Liễu Chướng tương lai, cũng đủ thời gian làm Ngu Nam trở nên bình tĩnh, có thể nhìn kỹ lúc cô và Liễu Chướng khắc khẩu, hai bên ai đúng ai sai.

Hai người có lẽ nên ngồi xuống tâm sự.

Hôm nay là sinh nhật của Ngu Nam, Trương Quyên chuẩn bị đồ ăn phong phú hơn trước, tất cả đều là món cô thích ăn.

Ngu Nam ngước nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, kinh ngạc không khép được miệng.

Ba người ăn hết không?

Trương Quyên xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: “Nam Nam lo lắng ba người chúng ta ăn không hết sao?”

Ngu Nam gật gật đầu.

Thuật đọc tâm của hai mẹ con nhà này là tổ truyền sao? Cô nghĩ thầm.