Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyệt tiểu thuyết ngôn tình Cô vợ nhỏ ngọt ngào bên tổng tài Ai đó lựa chọn yêu bạn, đôi khi không hẳn vì thực sự yêu, mà họ cảm thấy, đoạn đường mà họ đi trong thời điểm ấy bạn là sự lựa chọn thích hợp. Thích hợp để yêu, thích hợp để cho cảm giác an toàn. Và thích hợp cho con tim và lí trí lúc đó. Nhưng nếu chỉ hợp, người ta sẽ chẳng thể nào đi cùng nhau dài hơn. Người ta cần hiểu, cần yêu, cần thương, cần nhiều lắm những điều lớn lao để giữ gìn tình yêu đó
Chương 12 : Khi tách ra
Liễu Chướng ý tưởng rất đơn thuần, mỗi năm dì Chu đều chuẩn bị quà cho cậu, năm nay lại là lần đầu tiên cậu gặp mặt Nam Nam, mua quà sinh nhật cho Nam Nam không phải việc rất bình thường sao?
Trương Quyên lại cảm thấy, con trai nhà mình tuổi còn nhỏ đã biết chọc con gái vui, quả thực là hiếm thấy trong đám trẻ trâu hiện nay. Vì bồi dưỡng tính cách săn sóc của con trai, vì chuẩn bị cho tương lai tìm vợ. Cô vung tay lên, quyết định khẳng khái giúp tiền, cung cấp tài chính ủng hộ con trai.
Dù sao cũng nên chuẩn bị quà cho Ngu Nam, lần này toàn quyền giao cho Liễu Chướng.
Liễu Chướng gan lớn là truyền thừa từ Trương Quyên.
“Mẹ ông thật tốt.” Dương Đường hâm mộ nói, “Nói cho tiền là cho tiền ngay.”
Liễu Chướng giải thích ngọn nguồn một hồi, miệng khô lưỡi khô, giọng nói có chút khàn, dứt khoát không hé răng, lập tức đi đến cửa hàng có trang phục váy dài.
Liễu Chướng thường đi mua quần áo với mẹ kinh nghiệm phong phú, căn bản không thấy e lệ, cậu ưỡn ngực ngẩng đầu, dẫn theo Dương Đường bước vào cửa hàng. Tìm được nhân viên hướng dẫn mua sắm, nhớ lại dáng người chiều cao của Ngu Nam, Liễu Chướng người ngoan nói ngọt, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, tỏ vẻ mình muốn mua cho em gái một cái váy, sau đó giao tiền, lấy hóa đơn, liền mạch lưu loát.
Dương Đường lại lần nữa trợn mắt há hốc mồm.
Liễu Chướng trân trọng ôm túi váy, kéo Dương Đường rời đi. Lông mày cậu giãn ra, hiển nhiên tâm tình thoải mái hơn trước không ít: “Ông ngơ người ở đó nhìn cái gì? Tui còn muốn tìm ông cổ vũ cố lên, kết quả có ông cũng như không.”
Dương Đường lấy lại tinh thần, hầm hừ mà nói: “Nói bậy nói bạ, tui thấy ông sao mua đồ thuần thục như vậy!”
Liễu Chướng nói: “Vừa thấy là biết ông không thường đi theo mẹ mua quần áo.”
Làm một đứa trẻ trưởng thành sớm, Liễu Chướng đã sớm khắc sâu hiểu rõ con gái nhiệt tình yêu thích quần áo, mẹ cậu đã xem như người ăn mặc tùy ý, nhưng vừa nhìn thấy quần áo xinh đẹp lại không nhịn nổi.
Cậu thở dài như ông cụ non: “Ông đúng là đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.”
Dương Đường: “Ông có ý gì?!”
Hai cậu bé ồn ào nhốn nháo đi ở trêи đường, một tĩnh một động, tràn ngập sức sống.
Khi tách ra, Dương Đường đã bị miệng lưỡi của Liễu Chướng chặn họng nghẹn giận đến không nói nên lời, khuôn mặt bụ bẫm hoàn toàn nhăn dúm dó. Cậu nhìn Liễu Chướng, tức giận đến tim gan đều đau, Liễu Chướng người này gian tà, thường xuyên nghiêm trang mà nói chuyện, ngay thẳng đến nghẹn người, còn luôn dùng ánh mắt “Không thể nào ngay cả cái này ông cũng không biết” nhìn người.
Dương Đường càng nghĩ càng giận, quyết tâm trở về đọc nhiều sách, đáp trả một ván, chứng minh chỉ số thông minh của mình không thấp.
Khi cậu còn đang đau đầu suy nghĩ tìm cách cứu vãn, Liễu Chướng đã đứng ở ngã tư đường, phất tay tạm biệt cậu.
“Dương Đường, tui về đây!” Cậu ôm túi váy, e sợ túi ngã xuống, “Ông đi đường cẩn thận, đừng suy nghĩ lung tung đi không nhìn xe đó!”
Dương Đường tức khắc lấy lại tinh thần, nắm tay nhỏ phẫn nộ giơ lên, hét: “Ai suy nghĩ lung tung!”
Liễu Chướng không nói chuyện, chỉ nhìn cậu, ánh mắt rất phức tạp, sau đó yên lặng xoay người rời đi, để lại một bóng dáng tiêu sái.
Dương Đường: “… Ê, nè!” Lần này cậu đi theo rốt cuộc là để làm gì? Tìm khó chịu sao?
Liễu Chướng hoàn thành một chuyện lớn trong lòng, lại thành công trêu đùa cậu bạn Dương Đường, tâm tình rất tốt, ngâm nga ca khúc trong phim hoạt hình, vui vẻ chạy về nhà.
Trường trung học Lệ Châu học một tuần sáu ngày, thứ sáu cũng không nghỉ. Đầu thu chạng vạng, sắc trời vẫn trắng bóng. Liễu Chướng có chút không định hướng được thời gian, chạy qua vườn trường vài bước, đã nghe thấy chuông tan học tiết tự học buổi tối vang lên.
Thời gian tan học tiết tự học buổi tối đầu tiên là bảy giờ rưỡi, thì ra cậu đã ở bên ngoài lâu như vậy?
Liễu Chướng nghĩ thầm: “Cũng không biết trong nhà ăn cơm chưa?” Cậu chưa ăn cơm đã chạy đi mua quần áo, ngửi được mùi đồ ăn vặt bên đường đói muốn chết, có thể chịu đói, bụng đói kêu vang mà chạy về nhà, chờ ăn cơm nhà, ý chí của cậu cũng đã đủ kiên cường.
Đối với học sinh tiểu học lớp ba, không thể có yêu cầu quá cao.
Theo mùi hương trong ký túc xá công nhân viên chức truyền đến, Liễu Chướng chạy chậm xông lên lầu hai. Cách ván cửa, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng của Ngu Nam: “Dì Trương, khi nào anh trai trở về?”
“Nhanh thôi, con ăn cơm trước đi.”
Ngu Nam nói: “Con phải chờ anh trai trở về cùng ăn cơm.”
Liễu Chướng không thể miêu tả cảm thụ lúc ấy của mình rốt cuộc là gì, chỉ cảm thấy cả người ấm áp, lòng nói, váy này mua không uổng phí, trách không được nhiều người đều muốn có em gái như vậy.
Trước kia ở nhà trẻ cậu có người bạn, là thai long phượng, mỗi ngày em gái đều đi theo bên cạnh bạn cậu, anh trai này anh trai nọ, cái gì ăn ngon đều chừa cho anh trai một phần, giống như áo bông nhỏ tri kỷ. Bé trai trong lớp đều hâm mộ đến đôi mắt đỏ bừng, Liễu Chướng cũng không ngoại lệ.
Mỗi ngày cậu nghĩ, hàng đêm nhớ, quấn lấy mẹ muốn em gái.
Nhưng mộng tưởng này chú định không thể thành hiện thực, Trương Quyên an ủi cậu, nói nhà dì Chu có bé gái nhỏ hơn cậu hai tuổi, đặc biệt đáng yêu, cũng là em gái của cậu.
Liễu Chướng tâm tư đơn thuần, cũng không nhất định phải là em gái ruột.
Dù sao có em gái thì tốt rồi, cậu nghĩ như thế.
Hiện tại tốt rồi, Ngu Nam gần đây, cuối cùng cậu cũng là người có em gái.
Liễu Chướng đắc ý mà nghĩ, không có người sẽ vô duyên vô cớ đối xử tốt với người xa lạ, trừ phi người xa lạ đó không thật sự là người xa lạ. Bản thân Ngu Nam không biết, Liễu Chướng lại rất rõ ràng, cậu nhiệt tình với Ngu Nam như vậy hoàn toàn là bởi vì cậu đã sớm chờ mong cô bé xuất hiện. Dựa vào hình dung trong miệng mẹ và quà mỗi năm dì Chu tặng, đều chiếm độ hảo cảm cực cao trong lòng cậu.
Càng đừng nói bản nhân Ngu Nam trắng nõn đáng yêu, làm nũng ngọt nhất, Liễu Chướng ở chung với cô bé không bao lâu, đã cảm thấy bản thân hồ đồ, bị đáng yêu đến không kiềm chế được.
Thì ra có em gái là loại cảm giác này, em gái đáng yêu nhất trên đời!
Ngu Nam ẩn ẩn cảm giác được mục đích Liễu Chướng ra ngoài có liên quan đến cô.
Có lẽ tâm trí cũng co lại theo thân thể, cô lần đầu không chút che giấu vui sướиɠ và chờ đợi trong lòng, ngồi ở trêи sô pha, mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm cánh cửa, khát vọng Liễu Chướng cho cô một bất ngờ thật lớn.
Ngay cả cơm chiều cũng không thể hấp dẫn lực chú ý của cô, khi tiếng đập cửa vang lên, Ngu Nam lập tức nhảy nhót, rất giống một con thỏ nhỏ đi ra mở cửa, thấy Liễu Chướng đứng ở ngoài cửa, trong lòng ngực ôm một cái túi, trong túi mơ hồ có thể thấy được một mảnh màu đỏ.
Vui mừng bất ngờ trong lòng rốt cuộc cũng chậm lại, khoảnh khắc này, ký ức sáu tuổi đã sớm phai mờ, giống như thủy triều vọt tới.
Thì ra là váy đỏ này.
Một bàn tay Liễu Chướng che lại túi, thoáng nghiêng người, vẻ mặt hiếm khi mất tự nhiên: “Nam Nam? Em tránh ra một chút, anh đổi giày.”
Trương Quyên bưng cơm, nghe thấy tiếng của hai đứa nhỏ, giương giọng nói: “Liễu Chướng, đổi giày xong dẫn em gái đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm!”