Tổng Tài Phóng Túng Yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Tài Phóng Túng Yêu Tình yêu giống như không khí mà chúng ta không nhìn thấy những chúng ta luôn biết nó rất cần thiếtĐiều đó cũng giống hệt như anh, em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh những anh luôn luôn ở cạnh em và em sẽ biết anh mãi luôn yêu em. Tống Sở Kha, nếu em không yêu anh, vì sao em vừa xuống máy bay đã tìm anh rồi? Nếu em không yêu anh, vì sao lại mặc áo sơ mi của anh, ở lại nhà anh? Anh thật ngốc. Người đàn ông này, bình thường rất thông minh, nhưng khi là chuyện của cô, chỉ số thông minh lập tức offline.
Chương 9 : Tống Sở Kha
Sức lực giữa nam và nữ cách xa nhau, dễ như trở bàn tay biểu hiện hiện ra.
"Tống Sở Kha, anh cút đi, buông em ra!" Tô Duyệt bắt đầu giãy giụa, ý đồ muốn đá người đàn ông trên người cô xuống.
Tống Sở Kha thấp giọng cười, kéo làn váy cô lên, dọc theo eo lần mò về phía trước.
Màn đêm cổ vũ lá gan anh, tuy không nhìn thấy, nhưng thính giác và xúc giác trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.
Tô Duyệt nhíu mày, cảm giác sức lực anh ngày càng lớn, làm cô kêu đau.
Tống Sở Kha thấy vậy vội dừng tay, nhéo nhéo eo cô, nghe miệng cô thốt ra lời uất ức: "Không phải anh nói anh sẽ không chạm vào em à...?"
Quần áo trong lúc mê loạn đã bị anh quăng đi đâu mất, chăn cũng bị họ đè dưới thân. Giờ phút này không có bất kỳ vật nào có thể che chắn thân thể cô cả...
Giọng nói Tống Sở Kha phá lệ trở nên từ tính, làm cô nghe xong lòng ngứa ngáy: "Không chạm vào em."
Tô Duyệt hừ một tiếng, không vui nói: "Hừ, anh còn bảo không có. Mau lấy quần áo đưa em!"
Tống Sở Kha nghe giọng điệu cô tức giận, rất giống cá nóc nhỏ khi giận, cực kỳ đáng yêu. Vì thế anh bế cô lên, xốc chăn mền ra, cả hai cùng nhau nằm xuống giường.
Khi chạm tới giường, Tô Duyệt lập tức lăn sang chỗ khác, lấy chăn quấn mình kín mít, đầy ý tứ không cho anh lại gần.
Tống Sở Kha cởi bỏ áo tắm dài trên người mình, cưỡng ép lôi kéo tấm chăn trên người cô ra, chui vào giữ chặt eo cô, kéo sát lại gần mình. Hai người đều cảm nhận được biến hoá dưới thân anh.
Gương mặt Tô Duyệt đỏ chín, không dám lộn xộn tiếp.
Nhưng Tống Sở Kha nếm được vị ngon ngọt, cả người đều bay bổng. Quan hệ của họ là danh chính ngôn thuận, ban ngày nghiêm chỉnh đứng đắn một chút cũng được, buổi tối nằm cùng một cái giường, đắp cùng một cái chăn thì đứng đắn cái quỷ gì chứ. Nếu vậy chắc chắn là đôi tình nhân bên nhau sớm tối, tình yêu cuồng nhiệt đang trong giai đoạn tốt nhất!
Hơn nữa anh muốn cô nhiều năm như vậy, hôm nay là sinh nhật anh, bảo anh làm sao nhịn được!
Nhưng anh vẫn cố gắng nhịn xuống. Một là vì sợ doạ tới cô, hai là ngày mai cô phải chạy show, không thể làm cô quá mệt mỏi được.
"Hôm nay tha cho em đấy." Tống Sở Kha ôm cô, để cô thoải mái một chút, ý tứ mờ ám, mười phần hàm súc.
Cô cũng là người trưởng thành, nghe mấy lời này mặt đỏ tai hồng hết lên. May mắn không bật đèn, nếu không chả biết anh trêu ghẹo cô ra sao.
Cô phát hiện người đàn ông này là sói đuôi to, lúc mới đầu anh gặp cô còn đỏ mặt giống bé cún nhỏ, giờ thì quấn quýt lấy cô cầu tình, rõ ràng là một con chó săn nhỏ mà.
Tô Duyệt xoay người, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của anh: "Cả ngày anh đều nghĩ tới mấy chuyện này, em còn lâu mới cho anh."
Tống Sở Kha vui vẻ vuốt tóc cô: "Duyệt Duyệt, em cảm thấy lời này của em, có bao nhiêu phần trăm đáng tin?"
Lúc Tô Duyệt tỉnh ngủ thì Tống Sở Kha đã không còn nằm trên giường.
Cô thử sờ sờ bên cạnh, hơi ấm vẫn còn. Coi bộ vừa rời đi không lâu.
Khi ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống da thịt trắng tuyết của cô, làm cô phải nắm chặt chăn, đề phòng cảnh xuân lộ ra.
Quần áo tối qua bị vứt loạn trên sàn được anh xếp lại gọn gàng đặt trên ghế, cô nhìn thấy cũng hơi mất tự nhiên.
Đi ra phòng khách thấy anh đang ở trong bếp nấu bữa sáng cho cô, làm lòng cô ấm áp.
Tuy tính anh khá bá đạo, nhưng anh rất yêu cô.
Điểm này tự cô có thể xác định. Cuộc sống được chiều chuộng cũng khá tốt đó.
Sau khi dùng bữa tối xong, Tô Duyệt cầm quần áo ngày hôm qua được đưa tới đi quay chụp quảng cáo, bắt đầu công việc bận rộn.
Còn Tống Sở Kha đã đặt vé máy bay xong, chuẩn bị trở về Đài Bắc.
"Em không thể ra sân bay tiễn anh, anh nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy." Thấy anh chuẩn bị xong hành lý trở về Đài Bắc, trong lòng cô ít nhiều vẫn có hơi nuối tiếc nhưng không nói ra khỏi miệng.
"Được rồi, em cũng vậy đó. Nhớ ăn cơm đúng giờ, nhớ anh thì gửi tin nhắn cho anh." Tống Sở Kha ánh mắt đầy vẻ cưng chiều, vươn tay ôm cô một chút.
"Ai nhớ anh, em cũng rất bận ấy." Tô Duyệt ngoài miệng nói không nhớ anh, nhưng vẫn lặng lẽ bỏ chìa khóa nhà mình vào túi áo khoác anh ấy.
Tống Sở Kha không phát hiện, hai người đơn giản tạm biệt nhau rồi đi tới chỗ mỗi người muốn đến.
Lịch công việc của Tô Duyệt bị sắp xếp kín mít. Suy nghĩ hồi lâu cô vẫn quyết định nói chuyện mình yêu đương cho Úc Nam biết. Dù sao chị ấy cũng là người đại diện của mình, ngày thường đối xử với cô như chị em nên cô không khách sáo quá nhiều.
Tuy Úc Nam không tán thành, nhưng vẫn không đuổi tận gϊếŧ tuyệt như với mấy người nghệ sĩ khác. Chỉ bảo cô tạm thời đừng vội công khai.
Hiện tại độ nổi tiếng của cô rất cao, nhưng địa vị hoa đán mới vẫn chưa vững chắc, nếu công bố tình cảm chắc chắn sẽ bị mất một lượng fan lớn. Vì an toàn nên trước tiên không được công khai.
Mỗi ngày hai người đều trò chuyện với nhau giống đôi tình nhân. Có điều hai người rất bận, mỗi lần chỉ có thể hỏi han nhau đôi lời đã phải lao đầu vào công việc.
Bất tri bất giác đã tới tháng 12, chưa đầy nửa tháng nữa sẽ đến Tết.
Buổi triển lãm tranh của Tống Sở Kha cũng đã được đăng báo, thời gian rảnh rỗi của anh cũng nhiều hơn. Nhưng đáng tiếc Tô Duyệt quá bận, không có thời gian gặp mặt anh hay thời gian tới tham dự buổi triển lãm của anh.
Tuy anh có hơi mất mát, nhưng vẫn tri kỷ thông cảm cho công việc cô.
Bức vẽ đẹp nhất do Tống Sở Kha vẽ có tên là "Ánh hoàng hôn tại Khân Đình". Bức tranh đó được khen ngợi là bức tranh màu nước đẹp nhất Đài Loan trong năm nay.
Bối cảnh bức tranh là ánh hoàng hôn tại Khân Đình, trên đó vẽ hình bóng một cô gái mặc váy dài màu trắng, bộ dáng mờ ảo làm lòng người rung động.
Tống Sở Kha cũng là hoạ sĩ có chút tiếng tăm tại Đài Loan, nên khách tới buổi triển lãm rất nhiều. Ngoài ra còn có một số fans từ Đại Lục tới nghiêm túc nghe anh giới thiệu về buổi triển lãm.
Lúc anh đang giới thiệu, di động anh rung lên. Anh dùng tay ấn tắt rồi tiếp tục thuyết trình. Nhưng không ngờ đối phương vẫn tiếp tục kiên trì gọi điện thoại cho anh. Bất đắc dĩ anh chỉ có thể để người khác thay anh lên thuyết trình rồi đi nơi khác lấy di động ra nhận cuộc gọi. Sau đó là âm thanh vui mừng truyền qua màn hình điện thoại lạnh băng, làm tim anh rung động. Tống Sở Kha lập tức chạy xuống sảnh lớn lầu 1. Đa số mọi người đều ở lầu 2 xem triển lãm tranh, lầu 1 chỉ có tốp ba tốp năm người.
Cô gái của anh đang bị chặn ở cửa không cho vào. Tô Duyệt dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn anh, ý bảo chú bảo vệ bên cạnh không cho cô vào.
Tống Sở Kha hiểu rõ trong lòng, nói thân phận của cô với bảo vệ, nói xong bảo vệ lập tức thoải mái để cô đi vào.
"Có phải rất vui vẻ và ngạc nhiên hông?" Tô Duyệt chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn anh.
"Sao em không nói với anh một tiếng." Tống Sở Kha ôn nhu nhéo chóp mũi cô một cái, ôm cô vào lòng ngực mình, hít hương thơm trên người cô.
"Nhớ anh thì tới thôi!" Tô Duyệt cười hì hì nhìn anh, mặt mày đều là bộ dáng vui vẻ khi đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Chú bảo vệ nhìn bộ dạng anh anh em em của hai người, mặt già cũng đỏ lên, hơi ngại ngùng. Trong lòng chú ấy thầm nghĩ: Hiện tại những người trẻ tuổi thật cởi mở!
Tống Sở Kha lôi kéo tay cô đi lên lầu 2, phòng dùng để triển lãm tranh. Buổi thuyết trình đã kết thúc, mọi người đều đang tự đi thăm quan.
Phòng triển lãm có một bức tranh vô cùng rõ ràng, Tô Duyệt nhìn qua một cái liền nhận ra đó chính là cảnh tượng lần đầu gặp anh. Cô nắm chặt tay anh khẽ hô: "Đó chẳng phải là em à? Sao anh…"
Tống Sở Kha gật đầu, cam chịu lời cô nói. Nhìn vẻ vui mừng trên mặt cô lại cố bĩu môi, tỏ vẻ không vui.
"Tống tiên sinh, tôi cho rằng ngài đã xâm phạm tới quyền chân dung của tôi, tôi có thể kiện ngài. Như thế thì ngài phải đền tiền đó!"
Tống Sở Kha giả vờ ngạc nhiên: "Thật vậy ư? Vậy em kiện đi, cả thân lẫn gia tài đều cho em hết."
"Đáng ghét hà!" Tô Duyệt làm bộ đánh anh hai cái, cười tới mắt cong cong. Anh vẽ cũng vẽ mình, rốt cuộc anh yêu mình bao nhiêu? Hơn nữa anh còn treo bức tranh tại nơi rõ ràng nhất, việc này so với ghi tên cô càng làm cô vui vẻ hơn.
Vì trong mắt người đàn ông này, chỉ chứa mình cô.
Tô Duyệt ôm cánh tay Tống Sở Kha, không chút che giấu sự vui vẻ phát ra từ trong lòng: "Tống Sở Kha, em cảm thấy em càng yêu anh hơn ngày hôm qua, giờ làm sao đây?"