Tổng Tài Phóng Túng Yêu

Tổng Tài Phóng Túng Yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Tài Phóng Túng Yêu Tình yêu giống như không khí mà chúng ta không nhìn thấy những chúng ta luôn biết nó rất cần thiếtĐiều đó cũng giống hệt như anh, em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh những anh luôn luôn ở cạnh em và em sẽ biết anh mãi luôn yêu em. Tống Sở Kha, nếu em không yêu anh, vì sao em vừa xuống máy bay đã tìm anh rồi? Nếu em không yêu anh, vì sao lại mặc áo sơ mi của anh, ở lại nhà anh? Anh thật ngốc. Người đàn ông này, bình thường rất thông minh, nhưng khi là chuyện của cô, chỉ số thông minh lập tức offline.

Chương 12 : Anh cũng rất thích

 “Chuyện gặp cha mẹ em không thể qua loa, nhỡ đâu bọn họ cảm thấy anh không đáng tin cậy, không cho em ở cùng anh thì phải làm sao bây giờ?” Tống Sở Kha rất nghiêm túc với việc này, có cảm giác còn khẩn trương hơn khi đi thi: “Mau đưa ra một số ý kiến tham khảo đi.”

Tô Duyệt đứng ở trước tủ quần áo lật một vài bộ quần áo của anh. Tây trang, quần áo ngày thường, quần áo vận động, quần áo của người đàn ông này bất tri bất giác đã lấp đầy một nửa tủ quần áo của cô.

Cảm giác tâm động lấp đầy như muốn nhảy ra khỏi lồng lực.

Tô Duyệt có một ý tưởng, chọn áo sơ mi cho anh, áo choàng, quần hằng ngày, bên ngoài mặc một cái áo khoác dài màu xám: “Tống Sở Kha, tới thử xem.”

Tống Sở Kha gật đầu đi thử, Tô Duyệt ra ngoài phòng khách chờ thành quả.

Đổi lại là lúc trước, anh chắc chắn sẽ đùa giỡn cô một phen. Xem ra chuyện này thực sự rất quan trọng với anh.

Trên mặt Tô Duyệt không giấu được sự vui vẻ.

“Thế nào?” Tống Sở Kha đổi quần áo xong, nhìn vào gương, dò hỏi ý kiến của cô.

Anh cũng rất thích bộ quần áo mà Tô Duyệt chọn cho anh, nhưng có phải có vẻ hơi bình thường hay không? Cuối cùng thì việc anh muốn đi gặp cha mẹ cô là một việc cực kỳ chính thức.

“Giống trai đẹp.” Tô Duyệt vuốt ve cổ áo sơ mi, quả nhiên đàn ông vừa cao vừa đẹp trai mặc cái gì cũng đẹp: “Mặc cái này vừa giữ ấm lại vừa thoải mái, em cũng có một cái áo khoác màu xám, coi như chúng ta đang mặc đồ đôi là được rồi. Cha mẹ chắc chắn hy vọng em sống hạnh phúc, mà không phải là gả cho một người cực kỳ nghiêm túc, anh nói đúng không?”

Nghe giọng nói mềm mại của cô thuyết phục, mặc quần áo giống cô, nghĩ lại quả thật rất vui vẻ.

Tống Sở Kha ôm cô, đặt cằm ở trên đầu cô: “Cảm ơn em, Duyệt Duyệt.”

“Không cần khách khí, nhớ phải nấu cơm.” Tô Duyệt ném cho anh một cái nháy mắt rồi vào phòng ngủ chuẩn bị hành lý về nhà.

Cả căn nhà tràn đầy hương vị hạnh phúc. Tống Sở Kha rất thích cuộc sống sinh hoạt hiện tại, có cô, còn có một con mèo con đáng yêu.

Ở sân bay, hai người tự nhiên trở thành một tâm điểm đáng chú ý. Hai người đều có dáng người cao gầy, nam có dáng người cao gầy, nhan sắc cực đẹp, tuy rằng nữ có đeo khẩu trang, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra là một em gái có giá trị nhan sắc rất cao.

Quan trọng nhất là, hai người còn mặc đồ đôi, khiến chó độc thân rất ghen tị. Người đàn ông ôm eo người phụ nữ, không tiếng động mà bá đạo tuyên bố chủ quyền.

Tống Sở Kha không quen với những ánh mắt từ khắp nơi nhìn lại đây, còn tưởng rằng Tô Duyệt bị phát hiện ra thân phận, cực kỳ khẩn trương.

Sau khi nói cho cô, làm cho cô dở khóc dở cười: “Chỉ cần em không đối mắt với bọn họ, thì sẽ không bị nhận ra đâu. Anh yên tâm đi.” Cho dù bị nhận ra cũng không sao, thông báo với toàn thế giới rằng anh là của em, cũng là một việc rất tuyệt.

Cuối cùng Tô Duyệt không nói ra những lời này, nếu như nói, cái đuôi của người đàn ông này có thể lên trời cao.

“Duyệt Duyệt...”

“Thoải mái đi, em tin bọn họ sẽ rất thích anh.” Anh chưa nói xong đã bị Tô Duyệt cắt ngang lời, cô trấn an anh đang khẩn trương. Cô nói với cha mẹ rằng cô muốn mang bạn trai về ăn Tết, chắc chắn khiến bọn họ hoảng sợ, nhưng trong giọng nói vẫn rất suиɠ sướиɠ.

Cho nên cô không lo lắng anh sẽ không xử lý tốt vấn đề không hợp ở chung với cha mẹ cô một chút nào.

Dường như Tô Duyệt nhớ đến cái gì, vẻ mặt trịnh trọng nhìn anh: “Em muốn nói với anh một việc, Hứa Miên cũng đến.”

Chuyện này thực sự cứu vớt Tống Sở Kha từ trong sự khẩn trương ra ngoài, nhưng lại khiến anh rớt vào trong một chum giấm.

“Nhà anh ấy bên cạnh nhà em.” Thân mật như vậy?

“Chúng em lớn lên cùng nhau.” Còn là thanh mai trúc mã?

“Anh ấy là đàn anh ở đại học của em.” Còn là đàn anh?

“Hồi trước em từng giả làm bạn gái của anh ấy đến gặp ông nội anh ấy, bởi vì thân thể ông nội anh ấy không tốt lắm, muốn giục anh ấy tìm bạn gái.”

Phía sau cô nói cái gì anh đã không nghe vào, chum giấm của anh đã bị câu nói này đánh đổ.

“Em không nói với anh là vì sợ anh không vui, bởi vì trong lòng em chỉ có anh, sợ anh cảm thấy ấm ức.” Tô Duyệt cảm thấy tâm tình anh thay đổi, vì thế cô nghĩ cách để dỗ anh.

“Nếu không phải chúng ta đến Thượng Hải, có phải là em sẽ tính không kể chuyện này với anh đúng không?”

Tống Sở Kha hơi khổ sở, cô không nghĩ rằng không cho anh biết những việc này giống như là chặn anh ở bên ngoài thế giới của cô sao?

Anh hơi tức giận, không phải giận cô không nói, mà là giận bản thân không có năng lực để được cô chia sẻ.

“Tống Sở Kha! Tống Sở Kha anh nhìn em đi!” Thấy anh trở nên ủ rũ, đôi tay Tô Duyệt nâng mặt của anh, đối mắt với anh, trong giọng nói dịu dàng có sự kiên định hiếm thấy: “Em không muốn anh ấy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta, bởi vì em cảm thấy cuộc sống của em có anh là đủ rồi. Cho nên em không nói về anh ấy trước mặt anh.”

“Anh biết không, em rất yêu anh, rất yêu rất yêu anh.” Tô Duyệt hôn trán anh: “Có đỡ hơn hay không?”

Tống Sở Kha rầu rĩ ôm cô: “Xin lỗi em, anh không nên nghi ngờ tình cảm của em đối với anh.”

“Sở Kha, về sau chúng ta là người một nhà, anh phải tin em.” Cô dùng ngón tay búng trán anh, thấy anh dùng sức gật đầu tựa như một đứa con nít, cô mới yên lòng.

Tô Duyệt âm thầm thở dài nhẹ nhõm, nắm chặt tay anh, làm anh an tâm.

Cô không phải không biết tình cảm của Hứa Miên nhiều năm như vậy. Mỗi lần ở chung với anh ấy, cô đều đối xử nghiêm túc, cũng sẵn sàng thử ở bên nhau.

Giữa bọn họ có tình cảm, nhưng loại tình cảm này không giống cô với Tống Sở Kha. Cô với Tống Sở Kha là gặp nhau thì động tâm, không thấy nhau thì nhớ nhung. Hứa Miên với cô mà nói thì chỉ là một người anh trai làm bạn với cô trên con đường trưởng thành, chỉ giới hạn như vậy.

Cho nên cô sẵn sàng vì người đàn ông cô yêu mà từ chối hết ám muội và động tâm.

Đúng vậy, giờ này phút này, cô rất chắc chắn rằng cô yêu anh.

“Vui vẻ lên, lát nữa sắp phải gặp cha mẹ rồi.” Tô Duyệt cười tủm tỉm nhìn anh, giúp anh sửa sang lại quần áo, chuẩn bị xuống xe.

Tống Sở Kha gật đầu, hôn môi cô: “Không khẩn trương.”

Sự thật chứng minh, Tô Duyệt đoán không sai. Người đàn ông nho nhã lễ độ đứng ở trước mặt cha mẹ cô, giống như một người thành đạt đến thăm nhà cô, cha mẹ cô càng nhìn con rể càng thấy hợp mắt.

Bọn họ cực kỳ vui vẻ khi biết anh cố gắng tìm hiểu thứ bọn họ thích để chọn làm quà, lúc biết thân thế của anh còn cực kỳ thương anh. Bọn họ cực kỳ quan tâm đến anh, muốn anh coi nơi này thành nhà của mình.

Tống Sở Kha nhìn Tô Duyệt đầy cảm kích. Nhờ có cô, lần đầu tiên anh cảm thấy có nhiều người nhà như thế này cũng là một việc hạnh phúc như vậy.

“Tiểu Tống, Duyệt Duyệt bận công việc, đôi khi hơi cáu kỉnh. Con nhớ bao dung và kiên nhẫn với con bé nhiều hơn một chút.” Mẹ Tô là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thuận mắt.

“Mẹ, con là con gái ruột của mẹ. Có người mẹ nào nói xấu con gái ruột như vậy không?” Tô Duyệt không vui, cái gì mà cô hơi cáu kỉnh cơ chứ.

Mẹ Tô đang muốn trách mắng cô, thì bị Tống Sở Kha cắt ngang: “Dì, Duyệt Duyệt cực kỳ tốt. Dì đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Anh nói năng có khí phách, không biết vì cái gì, mẹ Tô cực kỳ tin tưởng anh.

Sau khi biết anh giỏi nấu ăn, mẹ Tô quả thực muốn đuổi con gái đi.

“Cha, cha nhìn mẹ đi. Mẹ không yêu con nữa rồi, lòng bà ấy đặt trên người tên móng heo lớn đó rồi.” Tô Duyệt ngồi vào bên cạnh cha Tô, làm nũng với ông.

“Con nhé!” Cha Tô yêu chiều chọc mũi cô một chút: “Đi, để cho bọn họ vào phòng bếp mày mò đi, cha đưa con đi thăm bác Hứa một chút.”

“Bây giờ ạ? Bọn họ có thể đang chuẩn bị ăn cơm mà chúng ta đến thì không tốt lắm đâu?”

Tô Duyệt cẩn thận nhìn lướt qua phòng bếp, không ngờ lại bị cha Tô bắt gặp đôi mắt nhỏ của cô: “Con nhớ, đừng giống cha con bị quản chặt nhé.”

“Cha, con nào có!” Tô Duyệt lập tức giải thích cho mình, nhưng chỉ có cô biết, dù coi như có thật, trong lòng cô cũng ngọt ngào giống như mứt hoa quả.

Cha Tô chọn một ít quà rồi đưa Tô Duyệt đến nhà họ Hứa. Vừa vào trong sân đã thấy Hứa Miên đang nói chuyện với ông nội Hứa.

“Chà, Tiểu Tô mang con gái đến rồi à?” Ông nội Hứa nhìn thấy Tô Duyệt đến, vẫy tay với cô.