Tổng Tài Phóng Túng Yêu

Tổng Tài Phóng Túng Yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Tài Phóng Túng Yêu Tình yêu giống như không khí mà chúng ta không nhìn thấy những chúng ta luôn biết nó rất cần thiếtĐiều đó cũng giống hệt như anh, em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh những anh luôn luôn ở cạnh em và em sẽ biết anh mãi luôn yêu em. Tống Sở Kha, nếu em không yêu anh, vì sao em vừa xuống máy bay đã tìm anh rồi? Nếu em không yêu anh, vì sao lại mặc áo sơ mi của anh, ở lại nhà anh? Anh thật ngốc. Người đàn ông này, bình thường rất thông minh, nhưng khi là chuyện của cô, chỉ số thông minh lập tức offline.

Chương 13 : Chỉ có thể là anh ấy

Cha Tô lên tiếng, cúi đầu nói chuyện với con gái: “Cha đi vào tâm sự với chú Hứa, con với Hứa Miên nói chuyện với ông đi.”

Tô Duyệt gật đầu, bắt gặp ánh mắt của Hứa Miên, nhưng thật ra cô rất thẳng thắn chào hỏi như ngày thường: “Ảnh đế Hứa năm mới tốt lành nhé.”

“Ông nội Hứa, vì sao ông lại ra bên ngoài ngồi thế này, vào trong phòng cho ấm đi nhé?” Tô Duyệt ngồi xổm trước xe lăn, mát xa tay cho ông nội Hứa, trò chuyện với ông.

“Trong phòng buồn, ra ngoài hít thở không khí.” Hàn huyên một lúc, ông nội Hứa cảm thấy mệt mỏi, Hứa Miên đẩy ông vào trong phòng nghỉ ngơi, rồi lại đi ra.

“Muốn đi ra ngoài một chút không?” Trên mặt Hứa Miên vẫn là nụ cười mà cô quen thuộc.

Tô Duyệt gật đầu.

“Em đưa bạn trai về nhà gặp cô chú?” Im lặng một lúc, Hứa Miên bắt đầu mở miệng ra đánh vỡ sự im lặng. Thấy cô gật đầu, Hứa Miên mở miệng lần nữa, lần này âm thanh hơi khàn: “Chắc chắn là cậu ấy?”

“Chỉ có thể là anh ấy, không thể là người khác.”

Giọng nói của Tô Duyệt phảng phất như xuyên thấu toàn bộ linh hồn Hứa Miên. Anh ấy hơi hoảng hốt, một số thứ phải bỏ qua sao?

Hứa Miên có phải cũng nên buông bỏ hay không, chỉ là lồng ngực tại sao lại có một cảm giác trống vắng khó tả...

“Hứa Miên, em cũng đã từng thử, nhưng em phát hiện anh vẫn giống như anh trai hơn. Cảm ơn anh vẫn luôn chăm sóc em mấy chục năm nay, em có thể đi đến bây giờ, em không thể quên mất anh.” Vẻ mặt Tô Duyệt chân thành nhìn anh: “Tình yêu là việc của hai người. Chỉ có hai người thật lòng yêu nhau ở bên nhau, mới có thể cảm thấy đáng giá.”

“Hóa ra bây giờ lại đến em dạy anh về yêu đương.” Hứa Miên cười dịu dàng với cô, chua xót trong lòng không biết hòa tan như thế nào.

“Hạnh phúc của anh có khả năng sẽ đến muộn, nhưng nhất định sẽ không có chuyện không đến. Tin em đi.”

“Được, tin em.” Hứa Miên gật đầu, đời này với cô, chỉ như vậy…

“Về đi, chú chắc đang tìm em rồi.” Hứa Miên đưa cô đi về nhà họ Hứa, cực kỳ giống đoạn đường lúc còn nhỏ bọn họ về nhà cùng nhau, nhưng về sau, người đi chỉ còn mình anh.

“Con nói gì với Hứa Miên? Cha thấy đứa nhỏ này không giống với lúc trước cho lắm.” Thấy Hứa Miên khách sáo chào ông, nhìn qua có vẻ rất mệt.

“Không có gì, cha đừng đoán mò.”

“Con nghĩ cái sao mà cha còn không biết chứ, con gái ngốc.” Cha Tô gõ đầu cô một chút, thở dài một hơi: “Có thể là do thật sự không có duyên phận. Trước kia cha còn nghĩ không chừng hai đứa sẽ về với nhau.”

“Cha, đã qua rồi.” Tô Duyệt ôm cánh tay ông dựa vào: “Sở Kha còn đang ở trong phòng, để anh ấy nghe thấy không tốt.” Cô vất vả mới an ủi thành công, cũng không thể cho cha làm loạn đến mức thất bại được.

“Duyệt à, chờ con gả đến Đài Bắc, về sau cha muốn gặp con sẽ khó khăn rồi. Nhưng đừng để bị ấm ức cái gì, có việc thì phải gọi điện thoại cho cha. Trừ khi sao Hỏa đâm Trái Đất, còn không cha nhất định lập tức đến tiêu diệt người bắt nạt con.”

Tô Duyệt nghe xong, hốc mắt hơi hồng. Cô dụi mắt, hờn dỗi: “Cha nói cái gì vậy, Tết nhất mà làm con gái cha khóc.”

“Được rồi, không nói.” Vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của cô, cha Tô cười trấn an. Hy vọng Tống Sở Kha có thể thay ông chăm sóc thật tốt báu vật tâm can này của ông.

Trở về nhà họ Tô, mẹ Tô vừa vặn dọn toàn bộ đồ ăn đặt ở trước bàn ăn, lại bắt đầu lải nhải: “Hai cha con anh chạy đi đâu? Cũng nhờ Tiểu Tống giúp đỡ tôi nấu đồ ăn, nhìn hai người lười đến mức nào đi.”

“Anh đưa con gái đến tặng lễ cho nhà lão Hứa.” Cha Tô vui vẻ hớn hở, con gái không muốn nói nên không nói nhiều, cầm lấy bình rượu quý của ông: “Nào, Tiểu Tống, muốn ăn Tết, uống cùng chú vài chén.”

“Dạ được.”

Trên bàn cơm, cuối cùng thì Tống Sở Kha mới cho hai ông bà biết ý định đi lấy chứng nhận kết hôn với Tô Duyệt của anh. Không ngờ hai ông bà rất cởi mở, tôn trọng suy nghĩ của anh và Tô Duyệt.

Chủ yếu là có hiểu biết nhất định với anh, cảm thấy anh là một người đáng tin, có thể chăm sóc tốt con cái của mình.

Việc này làm anh cực kỳ vui vẻ.

Cả đêm cực kỳ hạnh phúc.

Sau khi cơm nước xong, Tống Sở Kha đi theo Tô Duyệt lên trên tầng. Mẹ Tô biết anh sắp tới, đã sớm thu dọn một phòng cho anh, mấy hôm nay tạm thời ở lại chỗ này.

Mẹ vợ tương lai đã ra lệnh, tuy rằng trong lòng anh rất muốn ở cùng với Tô Duyệt, nhưng lý trí vẫn đè nén du͙ƈ vọиɠ trong nội tâm xuống.

Đêm đã muộn, Tống Sở Kha uống khá nhiều rượu, cả người choáng váng, lúc đi đường còn cần Tô Duyệt đỡ một bên.

“Anh uống quá nhiều rượu rồi, không biết kìm nén một chút à.” Đỡ anh đang lung lay, Tô Duyệt không nhịn được mà nói vài câu.

“Chú vui vẻ, nên uống thêm mấy chén.”

Lời này anh nói ra không sai, cha Tô hôm nay đúng là rất vui vẻ. Có lẽ là do lâu lắm chưa được tận hứng như vậy, khiến cho ông uống nhiều thêm mấy chén.

Cũng may mẹ Tô ngăn lại, còn không đêm nay chắc chắn hai người đàn ông này không say không về.

“Duyệt Duyệt, anh rất vui vẻ.” Thân hình Tống Sở Kha cứ nhào vào trên người cô như vậy, khiến cô không tự chủ được mà mang theo anh lùi vài bước về phía sau, tên này thật đúng là không nhẹ.

“Được được được.” Tô Duyệt nhíu mày, người anh đầy mùi rượu. Đúng là không phải người bình thường rất đáng tin cậy.

Cũng may là sau khi anh tắm rửa xong cũng khá thành thật. Cô đắp chăn cho anh, ngồi canh anh một lúc. Ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu bay chậm rãi, anh chậm rãi chìm vào giấc ngủ, từ khóe miệng đang giơ lên của anh có thể thấy anh đang mơ thấy giấc mơ đẹp.

Tô Duyệt cẩn thận tắt đèn đóng cửa, để lại một đêm ngon giấc.

Hôm nay là mùng một Tết, Tống Sở Kha nghe lời Tô Duyệt quy củ ở nhà tiếp đãi khách đến. Người đến đều là người thân của Tô gia, bình thường liên lạc qua lại khá nhiều, mà tình cảm cũng tương đối sâu.

“Em xem chúng ta tiếp đãi bọn họ từng đợt từng đợt như vậy, không phải giống như đậu hà lan xạ thủ đánh tới đánh lui những con cương thi trong Plant vs Zombie sao?” Tống Sở Kha cúi đầu giống như học sinh tiểu học, thì thầm với Tô Duyệt.

Tô Duyệt bị anh chọc cười, huých khuỷu tay vào người anh: “Đừng để cho ba nghe thấy, ba sẽ đánh anh đó.”

Tống Sở Kha mếu máo, lời nói có chút bất mãn, nhỏ giọng nói thầm: “Ba em ba em, qua năm này chính là ba anh.”

Tô Duyệt hừ hừ, cũng không trả lời anh.

“Ông nhìn hai đứa trẻ này xem, đứng cạnh nhau vậy mà lại cực kỳ xứng đôi.” Mẹ Tô đối với cậu con rể tương lai này càng nhìn càng thuận mắt, cũng vô cùng tự hào về con gái do chính mình sinh ra.

“Có thể không như thế được sao? Tôi mới vừa nghe đứa con nhỏ nhà chúng ta nói, Tiểu Tống ở Đài Bắc cũng là một họa sĩ rất nổi tiếng, gia thế sạch sẽ, cực kì tốt.”

Mẹ Tô có chút bất ngờ, bà chưa nghe anh nói qua về gia đình mình, chỉ biết anh là một họa sĩ, anh trai thì mở một công ty nhỏ. Xem ra đứa trẻ này chính là dựa vào sự nỗ lực của chính mình.

Nội tâm mẹ Tô lại cho anh thêm vài phần tình cảm.

Bản thân có năng lực kinh tế, nhân phẩm đoan chính, đối xử với con gái nhà mình lại vô cùng tốt, còn giúp đỡ nấu ăn. Con rể như vậy đốt đèn lồng tìm cũng khó tìm được.

“Được rồi mọi người, bọn nhỏ đều ở bên ngoài. Nói lớn tiếng như vậy, lát nữa sẽ thấy ngượng ngùng.” Ba Tô thấy vợ mình nói chuyện tràn đầy sự đắc ý, buồn cười cắt ngang các bà, để cho họ chú ý đến hình tượng bề trên của mình.

“Duyệt à, Hứa gia hẹn chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên, con cùng Tiểu Tống thay quần áo, đợi lát nữa cùng nhau qua đó.”

“Con biết rồi ba.” Tô Duyệt vui mừng lên tiếng, đẩy Tống Sở Kha lên lầu.

“Ăn cơm cùng Hứa Miên?” Tống Sở Kha nhướng mày nhìn sang cô.

Tô Duyệt gật đầu, chọn cho anh vài bộ trên giá treo trong tủ quần áo. Thuận tiện nói cho anh chuyện hôm qua sang Hứa gia, khỏi cho anh cảm thấy khó chịu sau khi biết.

Nghe cô nói xong, Tống Sở Kha giống như đứa trẻ bám dính ở trên người cô: “Duyệt Duyệt, trước kia em từng thích hắn sao?”