Tổng Tài Phóng Túng Yêu

Tổng Tài Phóng Túng Yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Tài Phóng Túng Yêu Tình yêu giống như không khí mà chúng ta không nhìn thấy những chúng ta luôn biết nó rất cần thiếtĐiều đó cũng giống hệt như anh, em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh những anh luôn luôn ở cạnh em và em sẽ biết anh mãi luôn yêu em. Tống Sở Kha, nếu em không yêu anh, vì sao em vừa xuống máy bay đã tìm anh rồi? Nếu em không yêu anh, vì sao lại mặc áo sơ mi của anh, ở lại nhà anh? Anh thật ngốc. Người đàn ông này, bình thường rất thông minh, nhưng khi là chuyện của cô, chỉ số thông minh lập tức offline.

Chương 4 : Nhìn sợi dây

Dì Xuyên đứng sau lưng anh, không đành lòng nhìn dáng vẻ khổ sở của anh, an ủi: "Có khi Tiểu Tô bận rộn, con bé là đại minh tinh mà, nghỉ ngơi lâu vậy chắc chắn phải về rồi. Không sao đâu, chờ lần sau Tiểu Tô tới rồi lại làm cho con bé vài món ăn ngon."

Tống Sở Kha mất mát đi khỏi phòng, nghe tiếng bà lão gọi anh: "Ngài chờ một chút, xin hỏi người hôm qua ở khách sạn này là bạn của ngài sao?"

"Đây là dây chuyền của vị tiểu thư đã trả phòng đó, cô ấy vô tình làm rơi trong lúc đang tắm, nếu ngài quen biết cô ấy thì phiền ngài đưa cho cô ấy."

"Làm phiền bà rồi." Tống Sở Kha lễ phép nói cảm ơn.

Mở dây chuyền trong lòng bàn tay ra, là màu bạc, có cảm giác kim loại lành lạnh, cũng giống cảm giác trong lòng anh vào ngày hôm qua khi cô bỏ đi không quay đầu lại.

Ôi, có phải cô cho rằng anh là loại người xấu biếи ŧɦái gì đó không, thật là đau đầu.

Anh quyết định rồi! Anh muốn nỗ lực trị liệu khỏi, rồi đứng trước mặt cô, nói cho cô biết những lời trong lòng mình. Cô chắc chắn sẽ tin, cô là người tốt mà.

Nửa năm sau Tống Sở Kha đã có thể không cần nạng để giúp mình trong việc đi đứng, tuy đi lâu sẽ khó chịu, nhưng dần dần cũng tốt lên thôi.

Nhìn sợi dây chuyền Tô Duyệt để lại, anh tràn đầy tự tin cho lần gặp gỡ kế tiếp.

Tô Duyệt, anh muốn tới tìm em.

"Sau này, anh vẫn sẽ đi sao?" Nhìn gương mặt đẹp trai thanh lãnh trước mắt, hốc mắt Tô Duyệt đỏ hoe.

Người đàn ông không nói gì, khoé miệng chỉ kéo lên một tia ý cười. Anh chậm rãi hôn xuống môi cô, thật lâu...

"Cắt!" Đạo diễn ra lệnh một tiếng, sau khi xem xong đoạn băng tua lại lần cuối, cảm xúc và hành động thích hợp, ông ta cầm cái loa, lớn giọng tuyên bố bộ phim đóng máy.

Trong đoàn phim vang lên từng trận hoan hô, quay chụp, diễn phim hơn nửa năm cuối cùng cũng kết thúc!

Bờ môi dính vào nhau của hai người cũng tách ra sau lúc tiếng hô vang lên. Cả hai nhìn đối phương, nhịn không được nở nụ cười.

Đạo diễn đi tới: "Tiểu Hứa, Tiểu Tô, cảm ơn hai người rất nhiều. Bộ phim đã diễn xong rồi, hai vai chính các người thật sự không làm bọn tôi thất vọng. Sao, tối nay có muốn uống rượu đóng máy không?"

"Không được đâu đạo diễn, tôi có hẹn với bạn rồi." Tô Duyệt lễ phép từ chối ý tốt của đạo diễn, quăng cho Hứa Miên một ánh mắt ám chỉ.

"Tôi cũng có việc." Tay Hứa Miên cắm túi quần, cũng từ chối lời mời từ đạo diễn.

"Thôi vậy, mấy ngày nay hai người vất vả rồi. Bận thì đi đi." Đạo diễn cũng vui mừng hớn hở.

Sau khi nói xong mấy lời khách sáo, nhìn đạo diễn đi mất, Tô Duyệt lười biếng duỗi eo: "Coi bộ đi rồi."

"Đi thôi, mời cô ăn cơm."

"Cảm ơn ảnh đế, để lần sau đi, lần sau tôi mời anh." Tô Duyệt từ chối. Sau khi diễn xong, giây tiếp theo cô hận không thể ngay lập tức trở về nhà Cát Ưu để nằm ấy.

"Bận việc?" Hứa Miên nhướng mày, tỏ vẻ ngờ vực.

"Aiz, ảnh đế buông tha cho tôi đi, tôi mệt chết đi được. Tôi muốn trở về ngủ, muốn về nhà vuốt vuốt Bánh Bánh nhà tôi." Tô Duyệt làm biểu tình "tha tôi đi".

Bánh Bánh là một con mèo con Tô Duyệt nuôi.

"Tôi cũng chuẩn bị trở về, mai còn cái họp báo nữa." Hứa Miên xoa bóp phần giữa hai đầu lông mày, có chút thất vọng. Lại không thể hẹn được...

"Được." Tô Duyệt tự thu dọn đồ vật cá nhân của mình xong lập tức leo lên xe. Úc Nam và vệ sĩ đều ở trên xe hết.

"Tổ tông nhỏ ơi, sao em không ở lại xào cái cp với đại ảnh đế Hứa vậy?" Úc Nam vừa ngồi đối diện đánh chữ trên notebook, vừa giễu cợt cô.

"Miễn đi, em lười ứng phó lắm." Tô Duyệt đeo bịt mắt lên, chuẩn bị nghỉ ngơi. "Chị Nam, kế tiếp chúng ta sắp xếp như thế nào?"

"Chị sắp xếp để em nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó quay vài cái quảng cáo. Chị xem mấy cái kịch bản gửi qua một chút, cảm thấy tài nguyên khá tốt sẽ giữ lại cho em, em mang về xem xem tương đối thích cái nào. Năm nay công ty thiên vị em, để coi em có được đề cử hay không đó, nhớ tranh giành chút tiếng tăm cho chị."

"Quá tốt rồi, rốt cuộc em cũng có thể ở nhà cùng Bánh Bánh vài ngày rồi!"

Ức Nam trợn trắng mắt, thật sự là con nhóc vô lương tâm.

Sau khi về đến nhà, một đám lông xù mò tới gần.

"Bánh Bánh!" Tô Duyệt bế mèo nhỏ lên: "Bánh Bánh, mi lại nặng hơn rồi. Coi bộ chị bảo mẫu đối với mi rất tốt, có nhớ mẹ không nào?"

Bánh Bánh chỉ đáp lại mấy tiếng meo meo, rất có khí thế.

Đèn là do bảo mẫu giữ lại, căn phòng cũng rất sạch sẽ, bụng Bánh Bánh no tròn, coi bộ vừa ăn cách đây không lâu.

Tô Duyệt ôm mèo nhỏ nằm liệt trên sô pha, bắt đầu vuốt lông mèo. Bánh Bánh vừa hưởng thụ sự phục vụ của chủ nhân, vừa nghe chủ nhân nói chuyện.

Nhìn sắc trời dần trở nên tối đen, Tô Duyệt bỗng nhớ tới người đàn ông gặp gỡ dưới ánh hoàng hôn ở Khẩn Đinh.

Người đàn ông kia dám vẽ lén cô, làm cô thật khó chịu...

Đột nhiên, trên mặt cô đỏ rực.

Nhưng người đàn ông đấy có thể làm cô nhớ lâu như vậy, anh ta là người đầu tiên.

Cơ mà anh ta quá xấu xa rồi.

Sau khi tắm rửa xong cô đút Bánh Bánh ăn ít cá khô, rồi chuẩn bị ra ngoài mua chút đồ ăn.

Cuối mùa thu, lá rụng rơi đầy đất nơi khu chung cư nhỏ. Thời tiết cũng hơi chuyển lạnh, cô mặc chiếc váy khá mỏng nên không quên lấy theo chiếc áo khoác lông vũ, mang khẩu trang xong xuôi. Chắc không bị nhận ra đâu.

"Bánh Bánh ở nhà chờ mẹ về đó."

Đáp lại cô vẫn là âm thanh meo meo quen thuộc.

Đi đến cổng khu chung cư nhỏ, cô nhìn thấy ánh đèn mờ ảo, tiếp theo là bóng người thân quen và người bảo vệ cổng trên mặt đầy vẻ nghi ngờ. Tô Duyệt tính kêu thử một tiếng: "Tổng giám đốc Tống?"

Người kia hơi sửng sốt, anh ta kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng) gãi đầu đi qua: "Tôi là Tống Sở Kha."

Tô Duyệt vẻ mặt không thể tin nhìn anh ta, chân anh ta thế mà tốt rồi? Cô còn tưởng đây là Tống Sở Phong đấy, đang cảm thấy kỳ quái thì đã bị người bảo vệ cổng đánh gãy suy nghĩ: "Tiểu thư, đây là bạn trai cô ư?"

"Ấy... Anh ấy là bạn tôi." Tô Duyệt cứng đờ gật đầu, thấy anh ta xuất hiện ở chỗ này, cô thật sự ngoài ý muốn.

Nói xong cô lập tức phát hiện ánh mắt trách cứ của người bảo vệ truyền tới: "Cậu ấy ở đây chờ mấy ngày rồi, cô cũng không cho cậu ấy vào trong, thật là... Tôi bảo cậu ấy gọi điện thoại cho cô, cậu ấy không gọi. Cô gái nhỏ, trời đang lạnh, thời gian vợ chồng son cũng đừng cãi nhau, phải ở chung cho tốt, đừng mài mòn người đàn ông bằng lòng chờ đợi cô."

Lời nói thấm thía của người bảo vệ cổng khiến cô dở khóc dở cười, muốn giải thích thì người ta chẳng thèm quay đầu lại đã đi vào phòng trực ban mất tiêu.

Nhìn cái mũi hồng hồng vì bị đông lạnh của Tống Sử Kha làm cô có hơi không đành lòng, nhanh chóng mở khoá để anh ta tiến vào trong.

"Cảm ơn." Trong lòng Tống Sở Kha thầm vui vẻ, rốt cuộc cũng chờ được cô ấy.

Tô Duyệt bị người ta nói làm cho hơi mất tự nhiên, chỉ có thể chuyển đề tài: "Anh... Tới tìm tôi?"

Tống Sở Kha thành thật gật đầu, đi theo cô vào thang máy.

Tô Duyệt ấn thang máy, cả hai tay vùi vào áo lông vũ. Nhớ tới lời anh nói, khuôn mặt lại hiện lên vẻ đỏ ửng.

"Tới tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ anh nhớ tôi?" Tô Duyệt đùa giỡn với anh, nhưng cô phát hiện nếu nói trúng thì rất xấu hổ. Vì anh không có trả lời lại, nên cô đành cười giả lả vài cái: "Tôi nói đùa đó, anh đừng để ý."

Ra khỏi thang máy, hai người đều không nói chuyện.

Tô Duyệt móc chìa khoá ra mở cửa.

Đứng phía sau cô, nhìn cần cổ cô lộ ra một đoạn trắng, Tống Sở Kha gom góp đủ dũng khí: "Anh rất nhớ em, đồng thời... Anh tới là muốn theo đuổi em."

Cửa đã mở, Tô Duyệt cứng đờ. Đối với việc anh bất ngờ bày tỏ, cô không biết nên đáp lại như thế nào.

Bên trong truyền tới tiếng Bánh Bánh kêu, giống như đang hỏi "Sao mẹ trở lại nhanh vậy?".