Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh

Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Cuộc Gặp Mặt Định Mệnh Mang ý vị Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là chọn đúng người để trao yêu thương, tin tưởng và cùng nhau đi hết chặng đường dài.Định mệnh ấy hả? Rất có thể cả cuộc đời bạn trông mòn trông mỏi, vui vui vẻ vẻ, trang điểm đẹp đẽ đi ra đường nhưng chẳng bao giờ đụng phải cái gọi là cuộc va chạm tình cờ, hay những tình huống lãng mạn trong ngôn tình.

Chương 1: Thiên Đường Xem Mắt

Ở thành phố Z có một nơi kỳ lạ. Đó là một quán cà phê không phải ai muốn vào cũng được. Nơi đây chỉ tiếp các cặp đôi. Nhìn vào tên quán cũng đoán ra được phần nào "Thiên Đường Xem Mắt". Tại sao lại có cái tên này ư? Thật ra rất dễ hiểu, nơi đây do cô chủ Trịnh mở ra. Cô ấy là người vùng khác đến thành phố Z, sau nhiều lần thất bại trong tình yêu quyết định đánh liều một phen đi xem mắt. Không ngờ đó lại là cuộc gặp gỡ định mệnh, hai người gặp nhau đã thầm mến, một thời gian sau trở thành vợ chồng.Chung sống vô cùng hạnh phúc.

Nếu như vậy thì đâu có chuyện xảy ra. Một ngày cô Trịnh đi ngang qua nơi lần đầu họ xem mắt, thấy đề bảng cần sang nhượng. Cô ấy tiếc nuối những hồi ức đẹp đẽ chẳng mấy chốc không còn nữa nên mua lại nơi này, nảy ra ý tưởng mở quán cà phê "Thiên Đường Xem Mắt".

Sau khi sửa chữa, chia làm ba không gian chính là ba tầng lầu khác nhau.

Tầng một dành cho những cặp đôi đến gặp gỡ xem mắt, tìm hiểu lẫn nhau.

Tầng hai chỉ tiếp những cặp đang yêu nhau, nếu là người kết duyên ở tầng một lên thì sẽ được miễn phí nước uống trong một tháng.

Tầng ba tất nhiên là dành cho những cặp vợ chồng mặn nồng. Ở đây họ được thưởng thức loại rượu đặc biệt mà không nơi nào có. Nghe nói được làm bằng loại trái cây rừng mọng nước với công thức bí truyền của cô chủ Trịnh qua nhiều ngày ủ lên men mà tạo thành.

"Thiên Đường Xem Mắt" rất đắt khách bởi cách kinh doanh đặt biệt và quan trọng hơn, người ta truyền tai nhau rằng nơi đây "mát tay" đã tác hợp thành công cho rất nhiều cặp đôi. Vì vậy rất nhiều người chen nhau đăng kí muốn tới nơi này hẹn hò.

Ngay tại lúc này Anh Thu đang có mặt ở "Thiên Đường Xem Mắt". Để vào được cũng thật rắc rối, đợi nhân viên tra lại danh sách mới được thông qua. Cô rất muốn bỏ về, nhưng đã giúp người thì giúp cho trót, đành quay lại xếp hàng chờ đến lượt.

"Xin chào cô tên gì ạ?" Cô nhân viên thao tác liên tục trên máy tính hỏi.

"Anh à không Tư Ly." Mục đích của Anh Thu hôm nay là đi xem mắt dùm cô bạn đại học và tiện thể một cước "đá bay" đối tượng hẹn hò này.

Nhân viên kiểm tra xong, nhanh chóng mời Anh Thu vào trong. Cô nhìn lướt qua một lượt rồi chọn một bàn trong góc cuối căn phòng, gần cửa sổ tương đối yên tĩnh.

Cô cố tình tới sớm hơn một chút, chủ yếu là để quan sát địa điểm mà trên mạng đồn thổi một thời. Xung quanh toàn những cặp đôi nghiêm túc nhìn nhau, cười cười nói nói. Anh Thu cảm thấy không có gì thú vị liền chuyển hướng chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, một cốc cà phê được đặt xuống bàn phát ra tiếng "tách" gây sự chú ý của Anh Thu, cô ngẩn đầu lên nhìn.

Người phụ nữ hơn ba mươi, mặc bộ đầm dài màu đỏ thẫm trước ngực thêu đóa sen trắng, tóc buộc lệch sang một bên trên đầu còn quấn thêm một cái băng đô nhìn rất trẻ trung lại kiều diễm.

Anh Thu không nhịn được liền đặt ra nghi vấn: "Là cô chủ Trịnh?"

Chỉ thấy người được gọi là cô chủ Trịnh mỉm cười gật đầu xác định.

Anh Thu nhìn cốc cà phê đến thất thần, đầu óc bay bổng nhớ đến một câu chuyện kể rằng người may mắn được cô chủ Trịnh đích thân pha chế thức uống đem mời nhất định hôm đó gặp gỡ sẽ thành công và hai người xem mắt sẽ thành đôi. Anh Thu cười khẩy, không biết là thật hay giả, hay chỉ để khích lệ tinh thần người ta phải dũng cảm tiến lên mà nắm lấy cơ hội.

"Cô mời tôi sao?" Anh Thu hỏi

"Đúng vậy!" Cô chủ Trịnh vẫn duy trì nét cười trên môi. Nụ cười của cô chủ Trịnh rất cuốn hút, đặc biệt là khi kết hợp với màu son trầm. Đem lại cho người ta cảm giác có chút gì đó "ma mị" như đứng trước mắt cô bây giờ là một "chị" phù thuỷ đầy bí ẩn.

Thức uống được cô chủ Trình pha chế được mọi người đồn thổi gọi là "Mị Tình", uống vào sẽ say đắm trong tình yêu sao? Không tin được, nhìn thức uống sóng sánh bên trong thực chất chỉ là một cốc cà phê bình thường không hơn không kém.

Nhìn cốc cà phê trước mặt Anh Thu nhíu mày: "Tại sao không phải là thứ khác mà lại là cà phê?" Tùy vào đó là người khách như thế nào cô chủ sẽ pha một loại thức uống phù hợp.

"Vì cô đặc biệt giống cà phê vậy!"

Lần này Anh Thu không suy nghĩ, nhanh chóng đáp lại: "Có phải cô muốn nói cà phê thơm nồng quyến rũ, tuy lúc đầu đắng chát như con người ta bề ngoài mạnh mẽ kiên cường, nhưng khi tan ra trong đầu lưỡi rồi mới cảm nhận được dư vị ngọt ngào quyến rũ giống như bên trong con người luôn luôn yếu đuối phải không?"

"Cô gái xem ra cô rất hiểu chính bản thân mình, chúc cô một ngày vui vẻ!" Cô chủ Trịnh gật nhẹ đầu chào, đi được mấy bước liền dừng lại nhìn Anh Thu một cái: "Hy vọng lần sau có dịp mời cô lên lầu hai uống trà mật ong." Rồi xoay người, phong thái ung dung mà bước đi.

Anh Thu nhấp một ngụm cà phê, quả thực ngon hơn so với tưởng tượng, vị đắng tan ra kích thích thần kinh, nhưng nuốt vào rồi lại là cái hậu vị ngọt thanh khiến con người ta không kiềm chế được mà nhấp thêm vài ngụm nữa.

Nhưng cô sẽ không bao giờ đến đây thêm lần nào nữa. Có lẽ sẽ không có cơ hội thưởng thức trà mật ong đâu.

Thời gian chậm chậm trôi qua, đã trễ năm phút đối tượng xem mắt mới xuất hiện. Anh ta hỏi phục vụ, xác định được vị trí nhanh chóng tiến lại.

Hai người đứng đối diện nhau tạo nên hai hình ảnh đối lập.

Anh Thu, cô cố tình tạo ra phong cách có phần quái dị. Áo sơ mi kéo lệch sang một bên làm lộ một bên vai trắng nõn, tà áo buộc ngang eo, quần jeans rách một mảng ở gối, dưới ống quần tùy tiện sắn lên một nấc. Kèm theo là đôi giày boot đen cao cổ. Tóc búi cao, mắt kẻ thêm đường eyeline đậm dài qua đuôi mắt, miệng nhai kẹo cao su. Đây là phong cách "đường phố" mà Anh Thu theo đuổi, nhưng hôm nay cố tình làm lố hơn mọi hôm thành ra có phần hơi "quái".

Còn người đàn ông kia ăn mặc lịch sự hơn nhiều, một thân hàng hiệu. Áo sơ mi đóng thùng, tay áo săn lên một nửa vô cùng gọn gàng không chút nếp nhăn, cúc áo mở hờ lộ ra vòm ngực rắn rỏi. Anh quan sát phong cách của cô gái trước mặt khóe môi hơi nhếch lên. Xem ra cô ta cũng không xem trọng buổi xem mắt này cho lắm mới cố tình phá hủy hình tượng của mình. Ban đầu anh cũng có ý định ăn mặt lôi thôi một chút, nhưng suy cho cùng bộ dạng đẹp trai như vậy không nên vì một chuyện cỏn con mà tự tay phá hủy. Vẫn có rất nhiều cách xử lý không nên chọn cách cực đoan giống cô gái đối diện.

Phạm Tích Nhân không vội mở lời mà dùng ánh mắt nhìn cô gái trước mặt đầy nghiền ngẫm, mang theo một tia ẩn ý, mí mắt cô dù đã bị đường eyeline che đi nhưng không làm xấu đôi mắt ngược lại nhìn vào đôi mắt ấy càng trở nên long lanh. Ánh mắt của cô nhìn anh mang theo sự tự tin hiếm có, có phần quật cường không chút sợ hãi. Nếu là các cô gái khác có lẽ sẽ ngại ngùng ngẫng lên nhìn anh rồi vội cụp mắt xuống. Hay nếu bị anh nhìn sẽ trở nên bối rối mà đảo mắt đi nơi khác. Nhưng đối tượng xem mắt của anh hôm nay hoàn toàn không có biểu hiện đó. Vô tình đã tạo cho anh một hứng thú không hề nhỏ. Bản tính tò mò muốn chinh phục của đàn ông cũng vì thể mà trổi dậy.

Nhưng nếu cô gái này khởi xướng phá buổi xem mắt hôm nay, anh không cần nhọc lòng suy nghĩ biện pháp đối phó, chỉ cần diễn kịch cùng là được.

Định nhanh chóng kết thúc, nhưng xem ra rất thú vị, anh lại có nhiều thời gian cứ từ từ mà chơi đùa.

Không gấp!

Động tác nhai kẹo cao su dừng lại, Anh Thu khoanh tay, vẻ mặt không vui nhìn người đối diện: "Đến trễ năm phút, đúng là mất lịch sự." Cô nhìn đồng hồ không kiên dè gì mà nói thẳng.

Người đàn ông trước mặt chỉ cười, vẻ mặt tỉnh bơ không cho đây là câu nói xúc phạm: "Phụ nữ quá kỹ tính rất dễ ế chồng."

"Tôi ế thì liên quan đến anh chắc?"

"Chúng ta đang xem mắt, cô ế thì cơ hội lấy được vợ của tôi cũng không còn rồi." Vẻ mặt Phạm Tích Nhân tràn đầy thất vọng, ảo não nhìn Anh Thu.

Lần đầu tiên gặp mặt không chào hỏi, không bắt tay mà lại là "đá xéo" nhau! Màn mở đầu này thật khác người.

Anh Thu tay nắm chặt, cuộc chiến còn dài không nên mất phong độ. Cô học theo bộ dạng của người đàn ông trước mặt, sảng khoái giới thiệu: "Tôi là Tư Ly, anh có thể gọi tôi là Ly Ly." Đây là cách Tư Ly vẫn hay giới thiệu bản thân, cô nghe nhiều thành quen. Chẳng hiểu sao lại thốt ra những lời này nghe có vẻ rất thân thiết.

"À, vậy sao, Ly Ly lại dễ nhầm mà đọc thành Lu Lu." Phạm Tích Nhân lẩm bẩm: "Ly Ly Lu Lu..." Như phát hiện ra một cách xưng hô thú vị, anh bổ sung thêm: "Cô biết husky chứ? Tôi có nuôi một con ở nhà nó tên là Lu Lu."

Lu Lu không phải là cái tên người ta hay đặt cho cún con sao?

Khốn khiếp! Bà đây không trả thù không phải tên Anh Thu.

"Với loại người như anh vẫn nên gọi cả họ tên tôi đi Tư Ly."

"À! Còn tôi tên là Phạm Tích Nhân."

"Tích Nhân, chắc ba mẹ anh muốn anh "nên người" mới đặt cái tên này. Đáng tiếc!..." Anh Thu lắc đầu tiếc rẻ: "Tôi nghĩ anh nên tích đức cho con cháu mình thì hơn." Nói xong Anh Thu hung hăng nhai thanh kẹo cao su trong miệng, ngồi xuống ghế. Quăng cho Phạm Tích Nhân ánh mắt khiêu khích.

Phạm Tích Nhân đang muốn phản ứng lại, phục vụ đã đứng trước mặt họ, mỉm cười lịch sự nhìn hai vị khách trước mặt

"Xin lỗi, hai vị dùng gì?"

Sớm không đến muộn không đến lại chọn ngay lúc này!

Anh Thu nhanh tay lấy cuốn menu trong tay phục vụ, vẻ mặt đăm chiêu lật mấy trang nghiên cứu. Sau đó mắt sáng rỡ, tay chỉ vào một điểm: "Tôi đã có cà phê rồi, lấy cho vị này một ly sữa tươi đi, ngọt một chút."

Phục vụ khó xử nhìn sang Phạm Tích Nhân hỏi ý kiến. Chỉ thấy anh gật đầu

"Cô thật hiểu ý tôi." Anh muốn xem cô gái này giở trò gì.

Phục vụ nhận được sự đồng ý, lập tức đi chuẩn bị. Anh Thu nhìn lướt qua người Phạm Tích Nhân một lượt vẻ mặt đồng cảm: "Tôi thấy cả người anh yếu đuối như vậy, một chút khí chất đàn ông cũng không có, xem ra chỉ có sữa tươi mới hợp với anh thôi. Hơn nữa trong sữa chứa nhiều canxi sẽ giúp cơ thể anh rắn chắc hơn một chút, không còn ẻo lả nữa!" Anh Thu nhấn mạnh hai từ "rắn chắc" cố tình làm ra động tác cố lên. Đàn ông mà không biết nhường nhịn phụ nữ không khác gì đàn bà. Nên nói từ "ẻo lả" cũng rất hợp nha.

Đáng giận! Anh chỗ nào không ra dáng đàn ông chứ. Rất muốn giết người mà. Phạm Tích Nhân nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, nét mặt cứng nhắc, cố gắng kiềm chế cơn nóng giận xông lên tận não.

Là anh tự mình hại mình. Khi không lại đồng ý gọi sữa tươi. Khiến cô ta có cớ châm chọc anh.

Phạm Tích Nhân nghĩ nếu anh cứ nhìn vào mắt cô gái này có khi lại không kiềm được mà đứng dậy dạy chi cô ta một bài học, anh đành dời tầm nhìn về cốc cà phê trên bàn, dễ chịu hơn nhiều. Thân cốc được làm bằng thủy tinh trong suốt, nhìn xuyên qua có thể thấy được thứ chất lỏng màu nâu, phản chiếu qua thủy tinh càng trở nên óng ánh, thu hút.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô xem lại mình trước đi, bộ dạng không giống ai, một chút thục nữ cũng không có, tướng ngồi như đàn ông. Vẫn là câu đó, chắc chắn không ai thèm mới tới đây."

"Còn anh không phải giống như tôi sao?" có hơn gì mà nhận xét người ta. Tư Ly mà gặp gỡ người đàn ông này xem như hỏng một đời. Mà không chỉ Tư Ly bất kể là cô gái nào cũng vậy. Nhất định cô phải tìm cách "trừ hại cho dân" nếu có cơ hội. Còn hôm nay tạm thời giải quyết chuyện xem mắt giúp Tư Ly thành công cái đã.

"Tôi là một đứa con hiếu thảo, muốn mẹ vui vẻ, nên đành đi xem mắt. Mà mục đích chỉ là thử cho biết, vì vậy đừng trông mong tôi để ý đến cô." May mắn người đối diện là con gái anh mới nể mặt chứ không đừng mong nói những lời đó mà còn mạng ra khỏi đây.

Anh Thu như vỡ lẽ ra vấn đề, cô nói: "Vậy sao, tôi nghĩ không cần tiếp tục nữa." Nói xong Anh Thu xách túi đứng dậy: "À tiền nước tôi không định bao anh đâu nhé, tự trả đi nhé." Cô vẫy tay hai cái tạm biệt rồi nhanh chóng biến mất.

Mọi thứ diễn ra trong tích tắc.

Phần thắng nghiên về Anh Thu!