Tổng Tài Lạnh Mà Nóng

Tổng Tài Lạnh Mà Nóng

Mô Tả:

Truyện ngôn tình Tổng Tài Lạnh Mà Nóng mang tới ý vị Lúc nào cũng yêu thương mình.. Biết quan tâm và luôn thấu hiểu đến cảm giác của mình Luôn lắng nghe những gì mình nói. Luôn là người đầu tiên trong lòng họ và đừng bao giờ phản bội. Cô gái nhỏ hay quên nàyNhìn cô thì đến tám phần là đã quên hắn rồiNhớ lại lúc đó hắn đối với cô nhất kiến chung tình, hai người lại hẹn không gặp lại,Không nghĩ đến sau nhiều năm như vậy,Hắn lại muốn được nhận bảo vệ cho cô.Lần này hắn phải lấy danh nghĩa người bảo vệ cho cô.Để làm cho cô mãi mãi cũng không thể quên hắn được

Chương 29 : Truyện Full 03 Tổng Tài Lạnh Mà Nóng

"Hả" Cô sửng sốt, nhìn vẻ mặt xấu xa của hắn hiện lên, người cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lập tức hiểu hắn đang nói chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng theo đó mà đỏ bừng

"Nhớ ra rồi sao?" Hắn đưa ngón tay lướt qua gò má trên mặt cô

"Ừm.... ......" Cô xấu hổ khẽ gật đầu

"Vậy em muốn làm sao đây?" Hắn bưng mặt cô nói

" Vậy anh muốn em như thế nào?" nghĩ đến tình huống sắp phát sinh, cô mắc cỡ ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên

"Xem em biểu hiện a!"

"Nhưng mà, người ta sẽ không.... ....." Hình ảnh cấm trẻ em dưới mười tám tuổi càng khiến cho mặt cô đỏ hơn

"Quên đi! Tha cho em" Dù sao còn nhiều thời gian, một ngày nào đó cô sẽ chủ động

Phong Thượng Trí cúi đầu hôn lên đôi môi căng mọng của cô, lặng lẽ cởi áo ngủ trên người cô, bên trong lộ ra chiếc áo ngực màu hồng đào

"Ừm....." một luồng khí nóng từ trong bụng dâng lên, khiến cho Lê Nhã thở dốc tim đập dồn dập, cũng không giống như lần đầu tiên vừa kinh vừa sợ. Bàn tay nhỏ bé của cô chậm dãi đặt ở trên vai hắn "Anh thích lúc âm thanh em phát ra khi anh đụng vào người em, giống như con mèo nhỏ" Hắn trầm thấp nói, ở trên cổ cô tỉ mỉ hôn

"Người ta mới không có" Cô thở dốc nói

"Không sao?" Hắn giống như trừng phạt khẽ cắn xương quai xanh gợi cảm của cô

"Ái......" Cô lập tức nhạy cảm giẫy giụa cơ thể mền mại

Đem cô đặt dưới thân, tiếp đó liền cởi tất cả những thứ che chắn cơ thể cô ra, kể cả chính hắn cũng vậy

Trong lúc Lê Nhã còn chưa phản ứng kịp, cả người hắn đã nằm úp sấp quỳ gối trên lưng của cô, cánh tay của hắn ôm lấy cô thật chặt, tạo thành tư thế vô cùng mập mờ

"Thượng Trí, anh muốn làm gì vậy?" Lê Nhã cảm thấy thật kỳ lạ, trong lòng không khỏi rối loạn

"Em nói thử xem?" Hắn trầm thấp cười nói, lần nữa cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi của cô.... ...... .....

Sau mấy ngày liên tục làm việc, Phong Thượng Trí rốt cục cũng có được mấy ngày rảnh rỗi dẫn Lê Nhã đi du lịch

Đi một mạch từ bắc tới nam, hôm nay, bọn họ đi tới một bãi biển

Nhìn thấy đại dương rộng lớn bao la, Lê Nhã vui vẻ nhảy xuống xe chạy tới bờ cát

"Thượng Trí, nhanh lên một chút"

Cô còn chưa nhớ ra đúng không? nhìn nơi có chút quen thuộc này, khóe miệng Phong Thượng Trí lộ ra nụ cười khổ, bước nhanh đi về phía cô

Khía hậu đầu mùa đông, dọc bờ biển chỉ có tốp năm tốp ba người đang tản bộ, mà Lê Nhã liền lập tức đi xuống nước chơi đùa

"Oa...... nước thật lạnh nha!"

"Đừng nghịch, cẩn thận kẻo lạnh" Phong Thượng Trí đi tới bờ cát chỗ cô ngoắc tay

"Mới không cần đấy"

Lê Nhã vui vẻ không chịu lên bờ, còn cúi người xuống hai tay vốc nước hắt hắn, Phong Thượng Trí không kịp né tránh liền bị nước biển làm cho ướt hết

"Được lắm! em rất nghịch nghợm nha!” Phong Thượng Trí dứt khoát cởi bỏ giầy, áo khoác, cùng cô chơi đùa trong nước

"Ha ha.... ..." hàng loạt nước biển hắt tới khiến cho Lê Nhã còn vừa gọi vừa cười, hai tay cũng phản công lại, quần áo của hai người rất nhanh chóng bị làm cho ướt hết

Đột nhiên, cô bị trượt chân, cả người ngã ngồi ở trong nước "Ái.... ..."

"Cẩn thận" Phong Thượng Trí nhanh tay lẹ mắt mà bắt được thân thể của cô

"Hì hì......" Rất là hoảng sợ, nhưng tình cảnh như vậy rất tức cười, bám vào cánh tay của hắn Lê Nhã bất giác bật cười ra tiếng

"Em đó nha! Cẩn thận một chút!"

"Hắt xì!" Còn chưa mở miệng, cô đã hắt hơi một cái

"Đừng nghịch nữa" Không nói gì nữa, Phong Thượng Trí trực tiếp ôm cô lên bờ

"A! Để em xuống! Có người nhìn kìa!" Lê Nhã giật mình vội vàng ôm chặt cổ hắn, để tránh bị té xuống

Phong Thượng Trí thở dài, để cô xuống, khom lưng đem áo khoác khoác lên người cô

"Thượng Trí, chúng ta qua bên kia xem một chút, được không?" Lê Nhã chỉ chỉ một mỏm núi ở hướng khác nói

Không nói thêm gì, hắn gật đầu một cái, liền dẫn cô cùng đi

Mặt trời đã gần hạ xuống phía tây bắt đầu từ từ chuyển thành màu đỏ, chiếu rọi khắp mơi, tạo thành vầng sáng nhàn nhạt

"Thượng Trí, nói cho anh biết nhé, em trước đây từng cùng bạn học tới đây chơi đùa nha" Bước lên mỏm núi, nhìn cảnh biển, Lê Nhã đột nhiên nhở lại quá khứ

"Vậy sao?" Phong Thượng Trí nở nụ cười thần bí, theo cô bước lên mỏm núi. Còn tưởng rằng một chút cô cũng không nhớ

"Đúng vậy! Em còn nhớ em cùng bạn học ở chỗ này chụp một tấm hình đó! Chính là đứng ở chỗ này, tấm hình kia.... ...." Nói đến hình, Lê Nhã đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Phong Thượng Trí

"Sao vây?" Nụ cười của hắn không giảm: trong lòng biết cô nhớ ra cái gì đó

"Không có gì, Em chỉ là đột nhiên cảm thấy anh thật giống như.... ....... Giống người năm đó giúp chúng em chụp bức hình đó nha!" Lê Nhã bám chặt vào bờ vai của hắn, càng nhìn càng cảm thất hắn giống người đó

"Là anh" Phong Thượng Trí từ trong miệng nói ra hai chữ

"Cái gì! thật sự là anh" Lê Nhã bất ngờ, kêu to thành tiếng: "Chờ một chút! Bây giờ anh nói cho em biết, anh đã sớm nhận ra em? Nhận ra lúc nào?”

"Nhận ra ngay từ đầu, khi anh nhận vụ án của em, lúc nhìn thấy ảnh của em, anh nhận ra ngay" Phong Thượng Trí cười nói

"Cái gì? Vậy sao anh nói cho em biết từ sớm? Lê Nhã dậm chân nói. Nói không ra cảm giác trong lòng phần lớn là kinh ngạc, còn có phần vui mừng rất nhiều, hắn đã nhận ra cô từ sớm, mà cô cư nhiên đến bây giờ mới nhớ ra

"Bây giờ nói cũng không muộn a" hắn đưa tay ôm lấy cô vào trong ngực

"Ghét quá! cư nhiên không chịu nói với em" Cô hờn dỗi mà đánh hắn một cái. Trong lòng kinh ngạc không ngờ bọn họ lại có duyên như vậy

Phong Thượng Trí chẳng qua là cười không nói

"Thượng Trí, chúng ta thật sự là có duyên, đúng không? cho nên từ nhiều năm trước đã từng biết nhau" Một lúc lâu sau, cô mở miệng nói

"Đúng vậy! Duyên phận vốn dĩ làm cho con người ngạc nhiên, điều này chứng tỏ, em nên gả cho anh" Phong Thượng Trí cười nói

"Hả?" Hắn đang nói cái gì? Lê Nhã sửng sốt

Hắn là đang cầu hôn cô sao?

"Gả cho anh, được không?" Hắn lui về phía sau mấy bước, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ vải nhung màu đen

"Này.... ........" Đây là hắn cố ý sắp xếp sao? Đầu tiên là mang cô tới nơi này làm cho cô nhớ lại, sau đó cầu hôn cô, điều này làm cho cô hết sức vui mừng. Trong lòng Lê Nhã không ngừng vui sướng

"Mở ra xem" Phong Thượng Trí ôn nhu nói