Tổng Tài Lạnh Mà Nóng
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện ngôn tình Tổng Tài Lạnh Mà Nóng mang tới ý vị Lúc nào cũng yêu thương mình.. Biết quan tâm và luôn thấu hiểu đến cảm giác của mình Luôn lắng nghe những gì mình nói. Luôn là người đầu tiên trong lòng họ và đừng bao giờ phản bội. Cô gái nhỏ hay quên nàyNhìn cô thì đến tám phần là đã quên hắn rồiNhớ lại lúc đó hắn đối với cô nhất kiến chung tình, hai người lại hẹn không gặp lại,Không nghĩ đến sau nhiều năm như vậy,Hắn lại muốn được nhận bảo vệ cho cô.Lần này hắn phải lấy danh nghĩa người bảo vệ cho cô.Để làm cho cô mãi mãi cũng không thể quên hắn được
Chương 27 : Truyện Full 01 Tổng Tài Lạnh Mà Nóng
Nhưng Lưu Bảo ở bên cạnh vẫn đang choáng váng bất động, nhìn động tác của Phong Thượng Trí một chút, hơn nữa những lời hắn nói còn tràn đầy ý muốn bảo vệ Lê Nhã, tất cả đều biểu thị quan hệ của bọn họ đã không chỉ.... ....mà còn rất thắm thiết
"Anh Diêu, xin anh đừng trách Thượng Trí, là em muốn nghỉ ngơi, hơn nữa em có chuyện muốn nói với mọi người, em không muốn tiếp tục làm ca sĩ" Lê Nhã không nhịn được chen vào nói, giọng nói vội vàng
"Lê Nhã, em vừa nói gì vậy? không làm ca sĩ nữa!" anh Diêu vừa nghe sắc mặt lập tức có sự biến động lớn
"Đúng vậy, Anh Diêu, anh Lưu Bảo, sau những chuyện đã xẩy ra, em cảm thấy em không làm ca sĩ nữa là tốt hơn" Lê Nhã nghiêm túc nói
"Lê Nhã, em vừa nói chuyện hoang đường gì đó! Ban đầu chúng ta đã ký hợp đồng hai năm ba đĩa nhạc, chẳng lẽ em quên rồi sao?"
Lưu Bảo cau mày gầm nhẹ nói
"Em biết, nhưng là em thật sự không muốn tiếp tục làm ca sĩ" Lê Nhã vội vàng cầu khẩn " Van cầu hai anh, để cho em hủy bỏ hợp đồng được không? nhưng, các anh yên tâm, em sẽ tiếp tục tham gia trong buổi biểu diễn cho xong"
"Đây là chuyện không thể nào!" Anh Diêu một mực cự tuyệt
"Lê Nhã, chuyện này để cho anh cùng bọn họ bàn bạc một chút, em ra ngoài trước đi" Phong Thượng Trí đột nhiên mở miệng nói
"Anh câm miệng! Tại sai lại bảo Lê Nhã đi ra ngoài!” Anh Diêu nhíu chặt mày lại gầm nhẹ nói
"Anh Diêu.... ......" Lê Nhã lo sợ không yên nhìn hắn, chưa bao giờ nhìn thấy hắn nổi nóng như vậy
"Tôi nghĩ, Giám đốc Diêu, tốt hơn hết là anh để cho Lê Nhã đi ra ngoài, tránh cho anh lát nữa mất hết mặt mũi" Phong Thượng Trí biến sắc, lạnh lùng nói
Phong Thượng Trí khí thế áp bức khiến cho Anh Diêu sợ hãi, hai người giằng co hồi lâu, hắn rốt cuộc bại trận nói "Lê Nhã, em ra ngoài trước đi"
"Vâng!" mặc dù Lê Nhã gật đầu, nhưng khi đứng dậy bước chân đi ra ngoài vẫn có vẻ hết sức lo lắng
"Anh muốn nói gì?" sau khi cánh cửa đóng lại, Anh Diêu lập tức mở miệng nói
"Giám đốc Diêu, nếu như nói đây là thói quen thủ đoạn kinh doanh đĩa nhạc của anh, như vậy tôi không khỏi hoài nghi cái công ty này còn có thể duy trì trong bao lâu" Phong Thượng Trí giọng nói lạnh lẽo không có một chút nhiệt độ nào
"Anh có ý gì?" Anh Diêu nhíu mày lại, không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn
"Những chuyện anh đã làm, đừng tưởng rằng không ai biết" Hắn đứng dậy đối diện với hắn. "Anh cho rằng đem tất cả những chuyện này đổ lên đầu Tích An sẽ không có chuyện gì sao?"
Nghe đến cái tên đó, Trong lòng Anh Diêu sợ hãi, sắc mặt khó coi theo đó mà nổi lên, "Anh nói cái gì?"
"Chuyện bị bắn lén trong buổi biểu diễn ký tặng, căn bản không phải là do Tích An làm, mà là do anh cố ý sắp xếp!" Phong Thượng Trí lạnh lùng nói
"Cái gì? Anh nói cái gì? Tôi tại sao không biết? Anh Diêu, hắn đang nói cái gì vậy?" Lưu Bảo nghe đến đó, trên mặt tràn đầy nghi vấn
"Lưu Bảo, cậu không được nghe hắn nói lung tung! Không thể nào!" Anh Diêu vội vàng phủ nhận
"Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Lưu Bảo ngẩng đầu đối mặt Phong Thượng Trí hỏi
"Giám đốc Diêu, là tôi nói lung tung sao? có muốn tôi lấy chứng cớ tới đây hay không?" Phong Thượng Trí cười lạnh
"Anh!"
"Chuyện này là thật sao? Anh Diêu?" Lưu Bảo chuyển sang nhìn hắn tìm kiếm đáp án
"Tôi không có ý làm Lê Nhã bị thương" Giống như quả bóng bị xì hơi, Anh Diêu ngã ngồi ở trên ghế "Tôi chỉ là muốn dựa vào vụ án đe dọa làm cho Lê Nhã càng thêm nổi tiếng"
"Anh Diêu! Tại sao anh có thể!" Lưu Bảo hoàn toàn không thể tin được hắn sẽ làm chuyện như vậy, nhưng sự thật đặt ngay trước mắt, hắn không thể không tin
"Giám đốc Phong, tôi xin anh đừng đem chuyện này nói ra" Anh Diêu hoàn toàn không còn một chút kiêu căng ngạo mạn nào, ngược lại nhìn Phong Thượng Trí cúi đầu nói
"Cũng được, chỉ cần anh hủy bỏ hợp đồng với Lê Nhã vô điều kiện, để cô ấy rời đi" Phong Thượng Trí vẻ mặt không có biểu tình gì nói
"Được! tôi đồng ý" Anh Diêu không có cách nào khác, đành phải ủ rũ đồng ý
"Nếu như vậy, tôi cũng muốn rời đi! tôi không có cách nào để làm việc dưới quyền một người không từ thủ đoàn nào!" Lưu Bảo vẻ mặt nghiêm túc nói, lời nói mang vẻ coi thường rõ ràng
"Tùy các người đi" Anh Diêu đã không thể nói lời nào nữa
"Như thế bây giờ tôi sẽ gọi Lê Nhã vào" Phong Thượng Trí đi về phía cánh cửa
"Đợi chút, Giám đốc phong, tôi xin anh đừng nói cho Lê Nhã biết chuyện này, gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, tôi không muốn cô ấy bị đả kích" Lưu Bảo gọi hắn lại
"Tôi vốn không có ý định nói cho cô ấy biết" Hắn lạnh nhạt nói xong, liền mở cửa đi ra ngoài, đem vẻ mặt thấp thỏm của Lê Nhã vào cửa
"Anh Diêu.... ...." Lê Nhã cúi đầu đi tới
"Giám đốc Phong đã nói với anh, anh suy nghĩ một chút, quyết định đồng ý với yêu cầu của em, chờ sau khi buổi biểu diễn ca nhạc kết thúc sẽ để cho em hủy hợp đồng vô điều kiện" Anh Diêu hít sâu một cái nói
"Có thật không?" thay đổi một trăm tám mươi độ, khiến cho Lê Nhã vừa mừng vừa sợ
"Thật"
"Cảm ơn anh! Anh Diêu thực cảm ơn anh" Lê Nhã chỉ thiếu không có nhảy dựng lên
"Không còn chuyện gì nữa, tôi dẫn Lê Nhã về trước, công việc tiếp theo liền giao cho Quản lý Lưu đi!" Phong Thượng Trí sau khi nhìn Lưu Bảo một chút, liền dẫn Lê Nhã đi ra ngoài
"Thượng Trí, rốt cuộc anh làm thế nào khiến cho Anh Diêu đồng ý?"
Ngồi ở trong xe, Lê Nhã không ngừng hỏi tới
"Chẳng qua anh chỉ đem cảm nhận của em, chân thành nói cho hắn nghe mà thôi" Phong Thượng Trí nhún vai nói
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" Gương mặt cô hoài nghi
"Nếu không phải như thế? Em cảm thấy anh sẽ làm thế nào?" Hắn hỏi ngược lại
"Không biết! người ta chẳng qua là tò mò thồi!"
"Không cần tò mò, ngược lại em suy nghĩ một chút xem nên báo đáp việc anh giúp em thuyết phục Giám đốc Diêu như thế nào" Phong Thượng Trí cười nói
"vậy anh muốn người ta báo đáp thế nào? Lấy thân báo đáp a?" Cô giọng điệu ghen ghét nói
"Lấy thân báo đáp? Em cũng bị anh ăn rồi, còn nói gì lấy thân báo đáp? Anh nghĩ phải là đem cả đời giao cho anh mới đúng chứ"
"Như vậy ác độc quá đi"
"Đây đã là báo đáp nhẹ nhàng nhất rồi"
"Mới không cần đấy!" Cô quay đầu đi chỗ khác
"Em dám nói không cần? Mau trả lời đồng ý đi" Hắn dứt khoát đưa tay tới hông cô tấn công
"Ái...... ha ha.... ... ái.... ... dừng tay.... .... em đồng ý!"