Tổng Tài Lạnh Mà Nóng

Tổng Tài Lạnh Mà Nóng

Mô Tả:

Truyện ngôn tình Tổng Tài Lạnh Mà Nóng mang tới ý vị Lúc nào cũng yêu thương mình.. Biết quan tâm và luôn thấu hiểu đến cảm giác của mình Luôn lắng nghe những gì mình nói. Luôn là người đầu tiên trong lòng họ và đừng bao giờ phản bội. Cô gái nhỏ hay quên nàyNhìn cô thì đến tám phần là đã quên hắn rồiNhớ lại lúc đó hắn đối với cô nhất kiến chung tình, hai người lại hẹn không gặp lại,Không nghĩ đến sau nhiều năm như vậy,Hắn lại muốn được nhận bảo vệ cho cô.Lần này hắn phải lấy danh nghĩa người bảo vệ cho cô.Để làm cho cô mãi mãi cũng không thể quên hắn được

Chương 1 : Nghĩ đến đây

Giữa hè, chính là lúc mặt trời nắng nóng nhất, nhưng ở trên bờ cát, vẫn có không ít người không sợ mặt trời ở dưới nước chơi đùa

Ở một hướng khác của bờ biển, có một nam nhân một thân quân phục, ngồi trên tảng đá, hướng mắt nhìn đại dương bao la rộng lớn, trên mặt không có bất kỳ một biểu hiện gì, cả người tản ra khí chất mãnh liệt u sầu, cùng mọi người vui đùa dưới nước hình thành nên  khung cảnh đối lập mạnh mẽ mà rõ ràng

“Vưu Lệ, chúng ta nhờ anh ta chụp hình giúp chúng ta được không?”

“ Hả, như vậy được không? Nhìn xem anh ta rất nghiêm túc nha!”

“Chụp một tấm hình thôi mà, chắc sẽ không sao đâu!”

Tiếng hai nữ sinh nói chuyện, theo gió đưa vào trong tai Phong Thượng Trí, nhưng hắn vẫn ngồi im không nhúc nhích

“ Anh, có thể chụp giúp chúng tôi tấm hình hay không?” thanh âm trong veo của nữ sinh ở bên cạnh hắn nói.

Phong Thượng Trí vẫn như trước không hề có phản ứng.

“Anh ơi...” Lê Nhã chưa từ bỏ ý định đưa tay lên chỉ chỉ vào vai hắn một cái.

Hắn đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy được phía sau hắn là một nữ sinh diện mạo khả ái đáng yêu, bảy phần là mặc quần áo, mà phía sau cô là một nữ sinh thắt bím.

“À...., phiền anh có thể giúp chúng tôi chụp một bức hình được không?” Động tác của hắn khiến Lê Nhã giật mình, một lúc sau mới nói ra được mục đích của mình.

Nhìn gần mới biết người đàn ông này thật vô cùng tuấn tú nha, đôi đồng tử kia sâu thẳm, thật xinh đẹp. Lê Nhã thầm nghĩ trong lòng.

“Được” Phong Thượng Trí không có từ chối, từ trên tảng đá đứng dậy.

Trời ạ! Hắn thật là cao nha! Lúc ngồi vẫn không nhìn ra!

“Cảm ơn anh.” Lê Nhã vui vẻ cười, đưa máy chụp hình trong tay cho hắn. “Anh bấm cái nút này là được rồi”

Nụ cười của cô thật ngọt, cũng giống như mặt trời rực rỡ hôm nay. Chỉ trong nháy mắt nụ cười của cô đã thu hút ánh mắt của Phong Thượng Trí, nhưng ngay sau đó liền trở lại bình thường.

“Các cô muốn chụp ở đâu?” Hắn hỏi

“Ở đây.” Lê Nhã vẫy tay với người bạn học, hai người chọn một mỏm núi đá lớn, đứng ở phía trên, tạo dáng

“Anh, chụp giúp ạ”

Phong Thượng Trí không có lên tiếng trả lời, liền cầm máy chụp hình lên chuẩn bị chụp hình.

Tách! Hắn rất nhanh ấn nút chụp hình.

“ Cảm ơn anh ”. Lê Nhã cười thật tươi nhảy xuống mỏm núi đá, đi tới trước mặt Phong Thượng Trí.

Phong Thượng Trí chỉ nhẹ gật đầu, cũng không có trả lời.

“Tại sao anh lại ngồi một mình ở chỗ này à? Anh không có bạn đi cùng sao?” Đột nhiên có xung động muốn nói chuyện với hắn khiến cho Lê Nhã buột miệng nói ra

“Không có” Phong Thượng Trí chỉ trả lời hai chữ

“À”

“Lê Nhã, chúng ta đi thôi! Cẩn thận bị thầy giáo phát hiện, chúng ta bỏ đoàn đi chơi” Vưu Lệ bĩu môi nói, không chịu nổi cách nói chuyện lạnh lùng như vậy, cô muốn rời khỏi người này nhanh một chút

“Được rồi” mặc dù còn nhiều điều muốn nói, Lê Nhã vẫn ngoan ngoãn đi theo sau cô, trước khi đi cô vẫn không quên quay đầu lại vẫy tay chào nói: “Cảm ơn anh đã chụp hình giúp chúng tôi, hẹn gặp lại”

Phong Thượng Trí nhìn theo bóng dáng Lê Nhã thật lâu, cho đến khi cô hòa vào trong đám người, mới đem tầm mắt quay lại trên mặt biển.

Cô hẳn phải là học sinh cấp 3! Hắn thầm nghĩ trong lòng.

Nhìn bộ dạng ngây thơ vui vẻ của cô, khóe miệng hắn không nhịn được nâng lên một đường khó có thể phát hiện đang mỉm cười.

Đột nhiên không biết ở đâu ra ý nghĩ, hắn hi vọng có thể vĩnh viễn lưu lại  nụ cười trên khuôn mặt cô, không có phiền não, không cần giống như hắn, không biết vui vẻ là gì....

Tại quảng trường một công ty bách hóa nào đó.

“Lê Nhã, Lê Nhã....”

Sau buổi trưa là lúc ánh nắng mặt trời nóng bỏng nhất, nhiệt độ tăng cao, nhưng cũng không ngăn cản được người hâm mộ tới tham gia buổi biểu diễn ca nhạc tặng chữ ký cho fan hâm mộ, thời gian càng đến gần, tiếng kêu gào cổ vũ ngày càng sôi động

Trong phòng nghỉ, không ít nhân viên đều chen chúc làm việc, Quản lý Lưu Bảo đứng dựa bên bàn trang điểm, nhìn chuyên gia trang điểm, nhà tạo mẫu tóc giúp Lê Nhã chỉnh trang lại dung mạo lần cuối .

“Anh Bảo, em rất hồi hộp nha!” Lê Nhã ngẩng đầu lên nói, vẻ mặt có chút lo lắng mỉm cười

“Ngoan.... ... không phải lo lắng, em không nghe thấy bên ngoài có bao nhiêu tiếng kêu gào cổ vũ sao, anh vừa nhìn qua một chút, mọi người đã đến chật kín cả, quảng trường như vỡ tung rồi” Lưu Bảo vỗ vai cô giống như an ủi chú chó con

“ Anh Bảo, anh có nói quá hay không vậy?” Lê Nhã bật cười vì lời nói của hắn, vẻ mặt cũng thỏa mái hơn nhiều.

“Đâu có! đây chính là lời nói thật mà, đợi khi lên sân khấu rồi em sẽ biết” Lưu Bảo động viên nói: “Đúng, như vậy! Lê Nhã, biểu hiện của em như bây giờ là được rồi, thả lỏng một chút, đừng quên, công ty giúp em lấy nghệ danh là ‘Điềm Tâm’ cũng là bởi vì nụ cười thực ngọt ngào mà chân thành của em, vì vậy em đừng giấu đi ưu điểm của mình !”

“Em hiểu rồi” Lê Nhã thử hít thở sâu mấy cái, điều chỉnh lại nhịp tim rối loạn của mình

“Lưu Bảo, phiền anh ra đây một chút” Một vị nhân viên làm việc cách đó không xa vẫy tay với hắn, vẻ mặt mặc dù vui vẻ nhưng có chút không tự nhiên

“Lê Nhã, anh bận một chút, đi trước” Lưu Bảo nhẹ gật đầu, sau đó lập tức đi ngay

“Có chuyện gì?”

“Lưu Bảo, anh xem!” người kia kéo hắn đến một góc, dùng cơ thể che lấp, đảm bảo Lê Nhã không nhìn thấy, mới lấy tờ giấy trong túi áo đưa cho hắn

Cảnh cáo: Lập tức hủy bỏ buổi biểu diễn, nếu không hậu quả tự chịu trách nhiệm!

Chữ viết trên tờ giấy to nhỏ không giống nhau, rõ ràng được cắt từ tạp chí xuống dán lại mà thành

“Lần này, ngoài thư, còn đưa cái gì nữa không?” Lưu Bảo nhíu mày hỏi.

Đây không phải là lần đầu tiên nhận được bức thư như vậy. Ngay từ lúc Lê Nhã mới ra mắt, lượng đĩa nhạc tiêu thụ dần dần tăng cao thì đã nhận được thư cảnh cáo, nội dung cơ bản đều giống bức thư này, không phải muốn cô rút lui khỏi giới nghệ sĩ, chỉ là muốn cô không thể biểu diễn trên tivi, hơn nữa, trừ bức thư, còn kèm theo một số  thứ ghê tởm gì đó, ví dụ như xé rách quần áo, chặt đầu búp bê nhuộm đầy máu

Bởi vì đối phương chẳng qua chỉ là đe dọa , vẫn không có hành động gì thực tế, nên công ty đĩa nhạc cho rằng chỉ đơn thuần là trò đùa dai, cũng chỉ báo cảnh sát lập hồ sơ, không để cho Lê Nhã biết, cũng nghiêm cấm việc nhân viên cấp dưới tiết lộ sự việc cho giới truyền thông

“Có, một bó hoa cúc trắng thật to, nhưng bị tôi vứt đi rồi”

Mẹ nó, đây là đưa tang sao? Lưu Bảo tức giận thầm mắng trong lòng, miệng lại khen ngợi nhân viên cấp dưới: “Anh làm tốt lắm.”

“Không có gì! Đây vốn là chuyện tôi nên làm, Lưu Bảo, chuyện này anh cảm thấy nên làm gì bây giờ? Cũng giống như trước, không để ý tới sao?”

“Hiện tại hủy bỏ buổi biểu diễn sẽ khiến cho người hâm mộ xẩy ra bạo động, vẫn cứ tiến hành buổi biểu diễn” Lưu Bảo nghiêm túc nói.