Phấn Đấu Để Yêu Em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Phấn Đấu Để Yêu Em mang tới thông điệp Cùng em ăn cơm, cùng em ngủ, cùng em cười, cùng em dạo phố. Mở mắt có thể thấy, nhắm mắt có thể ôm là khát vọng lớn nhất trong cuộc sống của anh. Thân là CEO tập đoàn Lục thị, gần nhất vừa mới tân hôn. Vậy mà một lần tình cờ ngoài ý muốn, lại phát hiện cô căn bản không phải cái loại tiểu bạch thỏ như hắn nghĩ Hơn nữa một chút manh mối khiến hắn cảm giác được thật sự cô càng lúc càng hấp dẫn hắn.Nhưng cô quá thông minh, tùy thời ngăn ngừa hắn vạch trần diện mạo thực sự của cô. Mặc dù cùng cô đấu trí rất thú vị,Nhưng cứ tiếp như thế này, khi nào hắn mới có thể được hưởng quyền lợi ngọt ngào của trượng phu a?
Chương 7 : Em đi tắm trước đi đã.
Cô chỉ ghét nhất là mướp đắng.
- Em thoạt nhìn không phải như thế…
Hắn chăm chú nhìn cô.
Người cô khẽ run lên, bởi vì hàn khí xung quanh, hắn định làm gì cô? Cô không rõ, mặc kệ là lí do gì, cô có thể khẳng một điều – nam nhân này thực sự nguy hiểm!
Trong mắt xẹt lên một ánh nhìn khác lạ, giọng hắn như nỉ non:
- Em rất gầy
- Dạ dày của tôi tương đối nhỏ.
Biểu hiện ra một nụ cười ngây ngốc, cô cố gắng diễn bộ dạng không bị hắn thu hút. Hiện tại, hắn rất hấp dẫn cô, tuy rằng không biết sự hấp dẫn này là cố ý hay vô tâm, đáng sợ là, tâm trí cô đã bị hắn thu hút.
- Từ giờ trở đi, chăm sóc em là trách nhiệm của tôi, tôi muốn em có da có thịt, mập mạp đáng yêu.
Không cần, cô đâu phải là heo đâu, cần chi nuôi dưỡng cho mập mạp?
Đột nhiên hắn cầm tay cô, cô kinh hoảng cứng đờ, nhưng hắn giống như không cảm nhận được, ánh mắt ôn nhu hại tim cô lại liên hồi thình thịch.
“Tôi là chồng em, ở trước mặt tôi, em không cần câu nệ. Muốn nói cái gì thì nói, muốn làm gì thì làm, tôi tôn trọng em.”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, tâm… lại rối loạn. Cô với hắn có phải là phòng bị nhau quá lớn rồi không?
Đợi chút, đầu óc bị khí lạnh bốn phía làm cho hư rồi sao? Cô như thế nào đã quên rằng phải đề phòng cẩn thận nam nhân này?
Ngẫm lại xem, nếu hắn thật sự hoàn mỹ vậy, hắn sớm đã rơi vào tay nữ nhân khác. Tại sao mới đầu năm đã vội vã kết hôn với cô, sao có thể tin tưởng được chuyện này đây?
- Dùng cơm trưa xong, chúng ta đi đào củ khoai sọ nhé, em thấy thế nào?
- Anh quyết định là được.
Tuy rằng mùa khoai sọ từ tháng mười hai đến tháng năm, nhưng lúc nhiều nhất là tháng ba đến tháng năm, không biết lúc này củ đã lớn, nhiều chất chưa?
Dùng cơm xong thì đã là hai giờ, bọn họ không có đi như dự định mà trở lại khách sạn ngâm mình trong nước nóng, bởi vì Khương Minh Hi chẳng những nước mũi nhỏ thành hai hàng mà mũi của cô cũng có khuynh hướng đỏ ửng giống như tuần lộc.
Tiên tri thành sự thật sao? May là cô có mang theo thuốc uống, thân thể nhanh bình phục, ăn thêm hai ba bát cơm bệnh tình sẽ được cải thiện.
- Là do lỗi của tôi, tôi không nên mang em đi ra biển.
Lục Hạo Doãn tự trách mình. Hắn thừa nhận mình hành động theo cảm tính, nguyên vốn là muốn thăm dò xem cô có chịu thuận theo không, tại gió biển ẩm ướt, lạnh, chắc chắn không thể trụ lâu, không ngờ cô nghị lực kinh người, cuối cùng người phải lên tiếng trước là hắn, nhìn thấy cô bị gió lạnh làm cho nụ cười cũng đông cứng, tâm có chút day dứt.
- Không phải, là do mũi tôi bị mẫn cảm quá, tôi không nghĩ gió biển thổi thôi mà cũng nghiêm trọng như thế.
Nói xong nước mũi lại chảy ra, nhanh tay quẹt đi, hiện tại bộ dạng cô trông thật lem nhem!
Trong lòng chỉ muốn thét lên, cô có thể “Cải tà quy chánh” không, không muốn làm một nữ nhân dịu dàng nữa được không?
Không được! Vạn nhất phải làm cho hắn lộ mặt thật, tuần trăng mật này cô thật sự rơi vào tay giặc, nên ngoan ngoãn lấy dịu dàng thuận theo, làm bộ nhát gan đối mặt với diện mạo của hắn, điều này có vẻ an toàn, chờ mấy ngày nữa, thăm dò thực tế xong, cô sẽ quyết định có phục hồi bản tính hay không.
- Để tôi đưa em tới bệnh viện.
Hắn không buông tha.
- Không cần, chỉ cần uống thuốc xong, tôi sẽ khỏi ngay.
Mặc kệ như thế nào, lúc này cô chỉ mong muốn, Lục Hạo Doãn chán ghét hình ảnh này của cô, đương nhiên sẽ không có hứng thú cùng cô trên giường.
- Được rồi, nếu tới ngày mai mà tình hình không tiến triển, thế nào em cũng phải theo tôi đi bệnh viện! Giờ em ngủ đi, đến lúc ăn tối tôi sẽ gọi.
- Nếu anh bận, không cần quan tâm tôi, đi làm chuyện của anh đi, nếu đói bụng tôi sẽ tự tìm đồ ăn.
- Làm sao tôi có thể mặc kệ em? Tối nay tôi sẽ ngủ lại ở đây với em, tôi nằm ở sofa.
- Làm phiền anh quá, anh không cần phải thế đâu, ngủ ở sofa không thoải mái, đau lưng mỏi cổ, anh không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao, anh có thể qua nhà bạn ngủ.
Cần liều mạng kháng cự, chứ trước mặt hắn ngủ say thì thật không khôn ngoan chút nào.