Phấn Đấu Để Yêu Em

Phấn Đấu Để Yêu Em

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Phấn Đấu Để Yêu Em mang tới thông điệp Cùng em ăn cơm, cùng em ngủ, cùng em cười, cùng em dạo phố. Mở mắt có thể thấy, nhắm mắt có thể ôm là khát vọng lớn nhất trong cuộc sống của anh. Thân là CEO tập đoàn Lục thị, gần nhất vừa mới tân hôn. Vậy mà một lần tình cờ ngoài ý muốn, lại phát hiện cô căn bản không phải cái loại tiểu bạch thỏ như hắn nghĩ Hơn nữa một chút manh mối khiến hắn cảm giác được thật sự cô càng lúc càng hấp dẫn hắn.Nhưng cô quá thông minh, tùy thời ngăn ngừa hắn vạch trần diện mạo thực sự của cô. Mặc dù cùng cô đấu trí rất thú vị,Nhưng cứ tiếp như thế này, khi nào hắn mới có thể được hưởng quyền lợi ngọt ngào của trượng phu a?

Chương 18 : Nếu cô ở thêm một tháng

Đành chịu, nếu cô không nhân lúc mọi người còn ngáy o o mà vọt ra ngoài trước bữa ăn sáng thì nhất định cha mẹ sẽ đóng gói đồ đạc bắt lên xe với Lục Hạo Doãn, nếu thế thì lại phải trở lại Đài Bắc.

Đóng cửa sắt lại, cô hà hơi ấm vào lòng bàn tay miệng khẽ nhếch lên đầy vẻ cao hứng nở nụ cười rồi nhanh chân bỏ trốn.

Chẳng rõ Lục Hạo Doãn tỉnh dậy không thấy cô sẽ có phản ứng gì?

Hắn à, tốt nhất là tức chết luôn đi! Hai người chẳng phải chủ tớ, hắn muốn đưa cô về mà cô phải đi cùng à?

Đùa, chẳng giải thích một lời vì sao cô phải theo hắn chứ? Đây không phải vì thể diện mà là tôn nghiêm của bản thân, cô sớm đã hạ quyết tâm, nếu không có kiệu tám người khiêng tuyệt đối cô sẽ không về Đài Bắc.

- Mới sớm ra đã đi đâu thế?

Âm thanh Lục Hạo Doãn nhẹ nhàng truyền tới từ phía sau.

Chết rồi! Cô giật mình lùi lại, da gà da ốc nổi lên rờn rờn, có phải cô nghe thấy giọng Lục Hạo Doãn không?

Không thể nào! Trước khi ra khỏi phòng thỉnh thoảng còn kiểm tra kĩ, mặc dù hắn không ngáy to nhưng chẳng hề động đậy rõ ràng là ngủ say, dù tỉnh lại sau đó cũng chẳng thể nào nhanh như vậy.

- Em muốn đi đâu cũng được. Nhưng tại sao lại bỏ ông xã lại mà bỏ trốn một mình chứ?

Lục Hạo Doãn khẽ cười. Sự hoảng sợ cùng luống cuống của cô hắn dễ dàng đoán ra.

Nếu lần đầu là nghe lầm thì lần thứ hai là sao? Được rồi, cô sẽ thản nhiên đón nhận sự thực, số xui quá, rõ là đen đủi lại bị hắn tóm được.

Không chút hoang mang quay lại, mắt nháy nháy đầy vẻ vô tội rõ ràng là làm bộ làm tịch.

– Em không biết anh đã dậy, em muốn đi ăn điểm tâm.

- Ăn điểm tâm mà như dọn nhà thế kia cơ à?

Nhìn cái túi to tổ bố tựa như rất nặng hắn lo cho thân thể mỏng manh của cô sẽ không chịu nổi.

- Ăn sáng xong tiện thể đi bộ, đương nhiên phải mang theo ít đồ rồi.

Kẻ ngốc nghe thấy cũng biết là nói dối nhưng cô cũng chẳng có cách nào khác. Khương Minh Hi nghĩ mãi không ra vì sao hắn phát hiện ra không thấy cô vào lúc nào?

- Anh cũng thích đi dạo buổi sáng, nơi này không có xe cộ ô nhiễm, không khí thật trong lành.

- Một lúc nữa anh còn phải đi xe về, ngủ thêm một chút nữa đi, em mua đồ ăn sáng giúp anh.

Mặc dù cô không dám hy vọng hắn sẽ đi lên để cho cô cơ hội bỏ chạy nhưng vẫn muốn thử, trừ khi cô bất chấp mọi thứ lật bài cùng hắn, nói rõ là mình không cùng hắn về Đài Bắc.

- Em không cần lo cho anh, tinh thần anh rất tốt, ở trong xe cả ngày cũng chẳng sao.

Thoạt nhìn thì hắn rất tỉnh táo, có lẽ bất cứ ai nhìn thấy khí sắc hai người lúc này đều khẳng định người thiếu ngủ là Khương Minh Hi chứ không phải Lục Hạo Doãn.

Cái này phiền rồi, nếu hắn một mực bám lấy cô thì đừng mong có cơ hội bỏ chạy, làm gì bây giờ?

- Đói bụng, ở nơi này có gì ăn sáng được?

- Mặc dù nơi này không xa hoa như Đài Bắc nhưng anh muốn ăn cái gì cũng có.

Bó tay, đành phải câu giờ vậy, tranh thủ thêm thời gian thì khả năng thừa dịp thoát thân càng lớn.

- Em quen thuộc nơi này vậy em tự chọn đi.

Thực ra cũng không chọn gì nhiều, đương nhiên nhìn bữa sáng chỉ có cái sandwich cùng một li cà phê không mấy đặc biệt cô đành cố gắng đánh nhanh thắng nhanh, nghỉ một chút lại ăn một miếng gần nửa giờ vẫn chưa hết phần ăn, nếu Lục Hạo Doãn chịu không được thì cho hắn về luôn, đây là cách nghĩ ngây thơ của cô.

Đã là ngây thơ thì đương nhiên khó thực hiện, bởi lẽ một tờ báo cũng đủ để hắn bình tĩnh chờ cô giải quyết bữa sáng.

Ăn sáng xong cô càng mong chờ tới việc tản bộ, đi xa một chút thì lúc quay lại trời đã tối mịt, hôm nay không thể nào về Đài Bắc, có phải cô đang tự sướng không nhỉ? Thôi vậy, cô thừa nhận nhưng heo chết không sợ nước sôi, cô cũng chẳng nghĩ được gì tốt hơn. Nhưng rất nhanh cô liền cảm thấy khó khăn.

- Đưa ba lô cho anh.

Hắn lo lắng chiếc túi làm cô khụy xuống nên vội đỡ giúp cô.

Trong nháy mắt cô đứng ngây ngốc nhìn hắn. Tại sao hắn phát hiện chiếc ba lô này sức cô không chịu đựng nổi?

- Làm việc lâu quá rồi, chả nhớ lần nhàn rỗi tản bộ gần đây nhất là lúc nào.

Hắn nắm chặt tay cô rất tự nhiên như vợ chồng đúng nghĩa khiến lòng cô xốn xang.

- Vậy hôm nay phải đi cho thật thoải mái.

Giật mình thu hồi ánh mắt. Làm gì đây? Cô cảm thấy lòng nhìn mềm nhũn ra như sắp bỏ cuộc rồi.

Một lúc lâu sau hắn hét lớn lên như một đứa trẻ con:

– Trời ạ, ruộng lúa mà ở đây cũng có.

Hắng giọng một cái, cô vui vẻ nói:

– Nơi này không có nhà cao tầng mọc san sát như rừng giống Đài Bắc.

- Nơi này đúng là tốt, không hề ô nhiễm như Đài Bắc.

Đúng là như thế, nhưng cũng đừng có hào hứng tới mức lộn qua trái phải như thế chứ, nếu không lễ vật đã đưa tới ngõ, không thể quay đầu, cô khó mà chấp nhận sự thật này. Kỳ thật mẹ an bài cho cô rửa chén ở bếp để cô không phải lo lắng suy nghĩ về chuyện chồng mình xuất hiện trên tạp chí, hơn nữa chồng cô không thấy tới đón, tình trạng thật đáng thương, sợ cô không chịu nổi lời ra tiếng vào…

Thoáng liếc Lục Hạo Doãn, qua hôm nay cuối cùng đã có thể lật lại bản án cô chịu khổ vì lời đồn của ông xã cô rồi.

- Nơi này có chỗ nào khách du lịch muốn đến à?

Ánh mắt Khương Minh Hi sáng rực lên. Nói đến chơi thì cô cực kì thích chí, cô chẳng đi được đâu bởi lẽ ra khỏi cửa thì khó tránh khỏi đám người dính lấy mình, khó chịu, lo lắng, tóm lại là tới nay cô cũng chưa có cơ hội tới nơi mình thích nhất

– Chúng ta ra bờ biển mò cua bắt ốc.

Xắn ống quần lên bắt đầu tìm kiếm phía dưới tìm cua bắt sò với hắn tựa như trong phim vậy, việc này cũng có thể xảy ra với hắn sao?

Hắn không kìm được hưng phấn:

– Bờ biển thực sự có thể bắt được cua với ốc à?

- Đương nhiên!

Chỉ là lúc này cô bắt được toàn con bé tẹo, chẳng đủ để ăn uống gì.

- Chúng ta đi quanh bờ biển kiếm một vòng.