Yêu Nghiệt Tiểu Mỹ Nữ

Yêu Nghiệt Tiểu Mỹ Nữ

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường Yêu Nghiệt Tiểu Mỹ Nữ mang tới thông điệp Loay hoay trong chuyện tình cảm không rộng cũng không chật này khiến cả hai đều mệt mỏi. Mà tháng năm thì vội vã, có dừng lại chờ ai bao giờ. Ta chọn cách buông bỏ tình cảm

Chương 51 : Mọi người vỗ tay

 “Nhưng anh lại mang theo nhiều quá rồi thì phải?”

“Vì anh thấy em mặc bộ nào cũng đẹp.” Anh nghiêm túc nói

Niệm Sơ cười nghiêng ngả

Chuyến bay là vào lúc hai giờ chiều, ngày hôm sau hai người tỉnh ngủ xong mới chậm rãi rời giường ăn sáng, dọn đồ chuẩn bị ra cửa, đến sân bay cũng chưa muộn

Thời gian vừa đúng lúc, không sớm không trễ mà đăng kí vận chuyển hành lý. Mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay cuối cùng đến khi đáp xuống đã là sáng sớm

Niệm Sơ ngạc nhiên nhìn bầu trời đầy mây

Cô đang đứng đó thì Lý An Nhiên kéo cô đi, ra ngoài gọi taxi đi đến khách sạn

Dọc trên đường đi, cảnh sắc kiến trúc hoàn toàn khác xa với thành phố B. Niệm Sơ dựa vào cửa xe xem đến không chớp mắt

Lý An Nhiên ngồi bên cạnh cầm điện thoại, thấy người bên cạnh đang trầm trồ ngạc nhiên

Anh cười, lại xoa đầu cô

Thật tốt, mong em cứ mãi vui vẻ như vậy

Về khách sạn, hai người nghỉ ngơi một lát lại đi tham quan nơi khác

Đến thành phố ngập tràn phong cách Baroque, kiến trúc cổ kính, các giáo đường tu viện, mỗi chỗ đều là nơi lý tưởng để chụp ảnh

Niệm Sơ hưng phấn như một chú chim nhỏ, hoạt bát nhảy nhót

Từ lúc lớn lên cô rất ít khi tỏ ra như vậy

Lý An Nhiên nắm tay cô, cả tâm tình cũng vui vẻ

Chơi từ sáng sớm đến 5h chiều, Niệm Sơ lại cảm thấy buồn ngủ. Lý An Nhiên tìm trên mạng một nhà hàng dẫn cô đi ăn, sau đó về khách sạn

Niệm Sơ tắm rửa xong liền đi ngủ, Lý An Nhiên thì bật máy tính làm việc đến 12h đêm

Ngày thứ ba ở Roma cũng là ngày có danh sách giải Lưu Huỳnh. Niệm Sơ đang tung đồng xu cầu nguyện

Tòa nhà màu trắng ngà, các bức tượng trần trụi nửa người, màu xanh trong biếc, khách du lịch thìđang đi tham quan

Có cô bé tóc vàng mắt xanh cầm ly kem, còn có người xem di động mà thét chói tai. Niệm Sơ hưng phấn nhào tới ôm Lý An Nhiên, anh nhanh tay đỡ lấy cô. Niệm Sơ kích động đến đến nói năng lộn xộn

“Hình như có nhầm lẫn gì rồi!”

“Xem lại đi!” hốc mắt cô chua xót, nghẹn ngào nói không nên lời

Lý An Nhiên ôm cô xoay một vòng, sau đó cúi đầu hôn, dịu dàng an ủi: “Niệm Niệm, em đứng nhất.”

“Nói bậy.” Niệm Sơ nhăn lại cái mũi, phản bác: “Lần trước em còn không lọt vào danh sách nữa kia mà!”

“Đó là do lúc đó giám khảo không có mắt thưởng thức.” Lý An Nhiên nói hươu nói vượn. Niệm Sơ trừng mắt anh, ôm eo cọ cọ

“Mặc dù em biết anh đang nói đùa nhưng em rất vui”

Lý An Nhiên cười nhẹ, ôm cô vào lòng

Hai người cứ như thế vài giây

“Đúng rồi!” Niệm Sơ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ mặt trịnh trọng: “Chỗ này linh nghiệm quá đi, để em đi cầu nguyện nữa.”

Nói ra không ai tin nhưng một lúc trước cô vừa cầu nguyện có thể lọt vào danh sách, lúc sau liền có kết quả

Niệm Sơ nhanh tay lấy tiền xu, đi tới chỗ cầu nguyện

 

Lý An Nhiên buông cô ra, nhìn người trước mặt đang chắp tay thành kính mà cảm thấy không đúng

Vừa rồi anh cầu nguyện cho chuyện của hai người, còn cô thì không!

Tức giận nha

Niệm Sơ cầu nguyện xong mới thấy Lý An Nhiên bên cạnh sắc mặt âm trầm, cô thấp thỏm hỏi: “Anh sao vậy?”

“Niệm Niệm” Lý An Nhiên vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí cứng ngắc không gợn sóng

“Thì ra em không cầu nguyện cho chúng ta.”

“Thì ra trong lòng em anh vẫn kém hơn cuộc thi đó.”

Anh giơ tay che ngực, biểu tình mất mát

“Thật là khổ sở.”

Niệm Sơ: “Em vừa mới cầu nguyện cho chúng ta mà!”

Cô nói xong, thấy thần sắc Lý An Nhiên không đỡ hơn mấy lại giải thích: “Lúc trước em không tin chuyện này đâu nên em thử ước một lần thôi, thật đấy!”

“Được rồi”, Lý An Nhiên vẻ mặt miễn cưỡng: “Anh đây tha thứ cho em.”

Hai người đi du lịch xong lại trở về những ngày bận rộn như trước. Lý An Nhiên đẩy nhanh tiến độ công việc nên mỗi ngày đều tăng ca đến khuya. Niệm Sơ cũng ngày đêm cày tác nghiệp

Trận chung kết kết thúc sẽ có triển lãm tranh vào tháng sáu, sau đó sẽ mời khách quý và giám khảo bỏ phiếu bình chọn

Quá trình dài lâu quen thuộc

Mỗi tác giả sẽ được mời đến, Niệm Sơ đã tham gia hai lần triển lãm tranh nhưng không giống như lần này

Lý An Nhiên đưa cô đi

Trong xe, Niệm Sơ ngồi cạnh Lý An Nhiên, cô nhớ đủ chuyện trước kia lẩm bẩm

“Anh lúc nào cũng cẩn thận chăm sóc em, nhưng em lại không..”

Cô mới nói được một nửa thì Lý An Nhiên lên tiếng

“Bởi vì em là trân quý của anh.”

“Cho nên anh phải bảo vệ em để không có chuyện gì xảy ra.”

Anh hy vọng Niệm Niệm của anh mãi vô tư tươi cười như vậy

Giống như cô gái nhỏ trước kia, vừa đơn thuần, thiện lương lại thiên chân

 

Đến nơi, hai người chào hỏi chủ sự sau đó đi xem một vòng. Lý An Nhiên kéo cô đến một bên nói nhỏ

“Niệm Niệm…”

“Dạ?”

“Anh thấy tranh của bọn họ không đẹp bằng tranh của em.”

Niệm Sơ dở khóc dở cười, còn anh làm làm như đó là chuyện đương nhiên

“Không nghe anh, anh lúc nào cũng thiên vị em.” Cô bất đắc dĩ phản bác

“Ừ, đúng nhỉ.” Lý An Nhiên gật đầu, bừng tỉnh ngộ: “Đúng là anh đối với em còn bất công.”

“Thật là anh cảm thấy em giỏi hơn họ.” Anh lại nghiêm túc bổ sung

Niệm Sơ: “….”

Triển lãm tranh diễn ra cả một buổi sáng cho đến gần trưa. Kết quả thì buổi chiều mới công bố, sau đó họa sĩ đạt giải sẽ phát biểu cảm nghĩ, toàn bộ triển lãm tranh viên mãn kết thúc

Bỏ phiếu xong Niệm Sơ cùng Lý An Nhiên đi ra ngoài ăn trưa. Sườn, thịt kho tàu và giò heo hầm, ăn đến vô cùng thỏa mãn. Giữa trưa lại lên xe nghỉ ngơi đợi kết quả

Hai giờ chiều, nhân viên sắp xếp bàn ghế

So với buổi sáng náo nhiệt thì bây giờ vắng hơn, bên phải là bục nhận giải, ở dưới là dãy ghế nhung màu đỏ

Sắp xếp chỉnh tề, sau lưng còn dán tên mỗi người

Niệm Sơ nắm tay Lý An Nhiên đi tìm chỗ ngồi

Nghi thức trao giải bắt đầu, đầu tiên là các vị chủ sự phụ trách phát biểu, vừa dài dòng buồn ngủ, Niệm Sơ dựa đầu lên vai Lý An Nhiên, vô thức chơi ngón tay anh

“Hồi hộp không?” Anh nghiêng đầu lại hỏi nhỏ

“Có”, Niệm Sơ lần này không che giấu mà gật đầu

Ai cũng sẽ hồi hộp như cô

Niệm Sơ nhìn mọi người xung quanh, hóa ra ai cũng vậy

Người trên bục nói chuyện không nhanh không chậm, bắt đầu chuẩn bị đọc kết quả

“Trong tay tôi lúc này là kết quả rất khó để đoán trước. Không để mọi người chờ thêm nữa, sau đây tôi xin công bố.”

“Giải ba lần lượt là Trương Ôn, Tôn Nham, Tô Phi.”

“Giải nhì là..”

Công bố lần lượt những cái tên làm Niệm Sơ càng hồi hộp siết chặt tay Lý An Nhiên

Giải ba có ba ngời, giải nhì có hai còn giải nhất chỉ có duy nhất một người

Người trên bục đã công bố xong giải nhì

“Tiếp theo là giải nhất.”

Niệm Sơ ngừng thở, ánh mắt không rời trên bục

Bên tai nghe thấy rõ ràng

Một giọng nam phấn khởi vang lên, giống như là một ảo giác

“Lần này giải nhất của cuộc thi Lưu Huỳnh chính là…”

“Niệm Sơ!”

“Năm ấy họa sĩ trẻ hai mươi tuổi đã tham gia ba lần, hai lần đến trận chung kết, hiện giờ đã đạt được quán quân.”

“Chúng tôi xin chân thành chúc mừng cô!”

Mọi người vỗ tay còn Niệm Sơ ngây ngốc mờ mịt đứng lên, trong mắt không biết gì, người ở trên bục vẫn còn đang nói

 

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình  là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Xin mời Niệm Sơ phát biểu cảm nghĩ.”

Lại vỗ tay lần nữa Niệm Sơ mới hoàn hồn

Lý An Nhiên đẩy nhẹ cô về phía trước, cô đi lên bục, cả người còn không dám tin là thật

Ánh đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu, vừa sáng vừa chói mắt

Cô nhìn những gương mặt xa lạ phía dưới, cuối cùng lại dừng lại gương mặt quen thuộc đang mỉm cười với cô

Lý An Nhiên vỗ tay

Niệm Sơ nhẹ nhàng cười khẽ

Cô rũ mắt, nhận micro trong tay, giọng nói bình tĩnh

“Bức tranh này được gọi là Khu vườn bí mật, bởi vì mỗi người khi còn nhỏ luôn tưởng tượng ra một nơi như vậy. Ở một nơi vắng vẻ không người, là một căn nhà nhỏ, sinh hoạt hằng ngày.”

“Nhưng mà càng lớn lên, hiện thực sẽ phá vỡ trí tưởng tượng nên những điều như vậy rất đáng quý.”

“Tôi muốn lưu giữ lại kỷ niệm đẹp này.”

Niệm Sơ nói xong mọi người liền vỗ tay, cô ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp lại kiên định, con ngươi đen nhánh phát ra ánh sáng, cô chậm rãi mở miệng

“Hi vọng mọi người đều có thể giữ lại những ước mơ ban đầu của mình, tìm được quá khứ, tìm được con người của chính ta.”

Triển lãm tranh kết thúc, truyền thông đua nhanh đưa tin về giải Lưu Huỳnh. Niệm Sơ là quán quân nên luôn được thấy ở các trang báo lớn

Khác với những người trước, bức tranh của Niệm Sơ vô cùng giản dị nhưng lại được nhiều người yêu thích

Đặc biệt là câu nói kia, khiến nhiều người tán thưởng

[ Má ơi, bức tranh này giống hệt như trí tưởng tượng của tôi, tại sao lại có người vẽ đẹp đến như vậy nhỉ? ]

[ Tác giả nói đúng ý tôi, huhuhu chuẩn bị từ chức về quê thôi! ]

[ Nói thật thì đây là tác phẩm đẹp nhất từ trước đến nay ]

Bình luận trên trang web tăng vọt, người theo dõi weibo Niệm Sơ cũng tăng. Vì truyền thông sôi nổi đưa bài nên weibo Niệm Sơ gần 10 nghìn người theo dõi

[ Em siêu thích tranh chị vẽ luôn aaa tại sao bây giờ mới phát hiện ra chị chứ, đáng tiếc quá ]

[ Rất thích Khu vườn bí mật của chị, cũng rất hâm mộ, vì chị nên em sẽ luôn cố gắng. Cố lên, chị nhất định sẽ thành công! ]

Niệm Sơ cũng bởi vậy mà mà được phong cho là tiểu tươi mát họa sĩ, tươi mát nữ thần

Ngày thứ ba sau khi triển lãm kết thúc, Niệm Sơ nhận được điện thoại của người chủ sự, được cho biết là bức tranh của cô được ra giá với 18 vạn

Niệm Sơ trước kia đạt giải cũng có danh tiếng nhưng không ngờ tranh của cô lại được ra giá cao đến như vậy

Niệm Sơ với việc này không để tâm nhưng cái cô chú ý nhất chính là cơ hội được tham gia triển lãm tranh Trung Quốc!

Lúc còn nhỏ, cô biết đây là triển lãm tranh quy cách tối cao, có thể được tham gia chính là rất có tài

Khi đó còn nhỏ có người hỏi cô sau này muốn làm gì, cô liền đáp, làm họa sĩ và tham gia triển lãm tranh Trung Quốc

Sau này lớn lên mới hiểu được việc này khó khăn đến mức nào nhưng cuối cùng cô cũng đạt được ước mơ