Yêu Nghiệt Tiểu Mỹ Nữ
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường Yêu Nghiệt Tiểu Mỹ Nữ mang tới thông điệp Loay hoay trong chuyện tình cảm không rộng cũng không chật này khiến cả hai đều mệt mỏi. Mà tháng năm thì vội vã, có dừng lại chờ ai bao giờ. Ta chọn cách buông bỏ tình cảm
Chương 54 : Niệm Sơ ngừng tại chỗ
Giọng nói hung dữ ở bên tai, Niệm Sơ cười ôm lấy anh
Ngón tay lưu luyến đi xuống, lướt qua cổ và xương quai xanh, Lý An Nhiên từng nút cởi áo ngủ
Phim kết thúc, toàn phòng khách là một màu đen nhánh, ngoài cửa sổ là đèn đường chiếu sáng, còn nghe thấy tiếng xe cộ đi qua
Niệm Sơ nằm trong lòng ngực Lý An Nhiên, tóc cô đen nhánh rũ ở sau lưng, anh nhẹ nhàng sờ
“Tâm tình có khá hơn chút nào chưa?”
“Dạ..” Niệm Sơ lười nhác đáp
“Em dạ cái gì? Hửm?” Lý An Nhiên giả vờ tức giận
Niệm Sơ lập tức ngẩng đầu hôn môi anh, thanh âm mềm mại: “Em sai rồi.”
“Em không nghe anh nói gì hết.”
“Làm sao bây giờ?”
“Lại hôn anh nữa nhé.”
Niệm Sơ ở trên môi anh hôn hai cái, Lý An Nhiên mới miễn cưỡng vừa lòng gật đầu
“Được rồi, đi tắm nước ấm thôi.”
“Tuân mệnh.”
Niệm Sơ chậm rãi bò dậy, thân thể cô lại bị ôm trở về. Lý An Nhiên than thở
“Thôi, lại đây anh một lát nữa.”
“…”
Niệm Sơ nghỉ ngơi ba ngày, trong những ngày này không có việc gì làm, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ
Ngày thứ tư cô đến rừng cây nhỏ của Kim Ca, nghe lời ông đi bộ qua hồ nước, kết quả là hai chân nhức rã rời, xám xịt trở về nhà
Ngày thứ năm cô nằm ở ban công ngắm hoàng hôn
Bầu trời dần chuyển sang cam đỏ, lại trở nên nhạt nhẽo rồi biến mất ở không trung
Cho đến khi mặt trời lặn, trời dần tối
Lạch cạch một tiếng, đèn trên đỉnh đầu được bật lên, ánh sáng lan ra tận ban công, từng chút chiếu vào trng mắt như ngôi sao nhỏ
Lý An Nhiên bật đèn ở ban công lên, bưng đồ ăn đến trước mặt cô
“Hôm nay anh nấu món em thích ăn, sườn kho bắp và đậu hũ…” Anh ở bên cạnh lấy đũa gắp một miếng sườn đưa đến môi cô. Niệm Sơ chỉ tay
“Em muốn ăn đậu hủ.”
Miếng sườn thu về đổi thành một miếng đậu hủ trắng mịn
Niệm Sơ ngước mắt nhìn anh cười, khóe môi nói lời đường mật
“Muốn ăn đậu hủ của anh.”
Chiếc đũa chạm chén sứ phát ra âm thanh, sau đó là cánh môi mềm mại chạm đôi môi cô
Niệm Sơ cười tươi, còn chưa thỏa mãn thì Lý An Nhiên đã ngồi thẳng
“Anh cho em ăn đậu hủ rồi giờ thì ăn cơm đi.”
Anh lại đưa đồ ăn. Niệm Sơ cắn miếng sườn: “Yêu anh nhất.”
“Em ngoan một chút thì anh sẽ chiều em hơn.”Lý An Nhiên mặt mày bình tĩnh, một bên đút cô ăn một bên trả lời
“Em không ngoan chỗ nào?” Niệm Sơ lẩm bẩm
“Mỗi ngày đều phải làm anh lo lắng.”
“Nói bậy.”
Đã qua gần nửa tháng tư, Niệm Sơ lại nhốt mình trong phòng vẽ gần nửa tháng mới ra ngoài, tác phẩm cũng hiện trên mặt giấy
Mực dầu chưa khô, còn ướt át nhưng lại có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nó
Khẽ hôn thiên sứ là tên tác phẩm lần này
Bức tranh được chia thành hai phần, một nửa thuần trắng, một nửa hắc ám, vẻ đẹp dần tăng lên tới đường giao phân cách, rồi hòa hợp cùng nhau
Ở chỗ nọ có hai người đang nhắm mắt hôn nhau
Một người con trai mặc tây trang trắng ở bên thuần trắng còn một người con gái mặc váy đen ở bên kia
Sau lưng người con trai là một đôi cánh của thiên sứ, anh bay lượn trên bầu trời hôm môi cô gái
Cô gái cũng có đôi cánh lớn màu đen, cô đứng ở không trung nhận lấy nụ hôn của anh
Toàn bộ hình ảnh sắc thái cực đơn giản, làm cho người người ta có cảm giác u ám, ánh mắt dừng lại vài giây rồi lại tập trung vào hai người đang hôn nhau
Bên mặt bọn họ là hạnh phúc
Trong đầu lại hiện lên một chữ “Đẹp.”
Trước hạn một ngày, Niệm Sơ đem đi nộp. Giờ phút này cô như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, khẩn trương hồi hộp
Niệm Sơ vẽ xong nghỉ ngơi nửa tháng, cũng không nói là nghỉ ngơi chỉ là không còn cảm thấy áp lực cũng không vẽ ngày vẽ đêm như trước
Mà là an nhàn đi đến trường, cùng Lý An Nhiên nấu cơm đọc sách, đi dạo phố tản bộ
Nhưng mà ngày vui cũng chẳng dài, bên phía tạp chí đã thúc giục cô nộp tranh. Niệm Sơ mới vào phòng vẽ trở lại
Không biết bởi vì ảnh hưởng của cuộc thi hay sao mà phong cách vẽ của Niệm Sơ không còn như trước
Như là vẽ tranh ẩn dụ, xuyên thấu qua đường nét đơn giản mà có thể đánh trúng nhân tâm, thông đến tận nơi sâu nhất lòng người
Đây là một tác phẩm có mị lực
Tháng sáu, Niệm Sơ có mặt trong danh sách triển lãm
Tháng sáu bắt đầu cho đến tháng bảy mới kết thúc, lúc đó sẽ đưa tác phẩm trưng bày đồng thời công bố giải thưởng
Niệm Sơ bởi vậy cũng đang yên lặng
Bình tĩnh chờ khai mạc
Ngày mùa hè nắng gắt như lửa nhưng cây cối lại tươi tốt xanh tươi
Triển lãm khai mạc thật náo nhiệt, dòng người chen chúc xô đẩy, các cánh truyền thông ngồi hóng để được chụp ảnh người đoạt giải
Một đám người ngồi đợi, cánh cửa lớn chậm rãi mở ra
Niệm Sơ đứng ở bên trong bị chen chúc xô đẩy
Đường lớn trơn bóng, trên vách tường trắng treo nhiều tranh, mỗi bức tranh đạt giải được treo riêng ở một khu, phía trước còn gắn huy chương vàng bạc đồng
Giờ khắc này Niệm Sơ vô cùng hồi hộp
Vừa mong đợi vừa sợ hãi nhưng hưng phấn. Cảm xúc lẫn lộn mong chờ chiến thắng
Niệm Sơ nhìn gắt gao bốn phía
Tay của Lý An Nhiên bị cô nắm chặt đến đau nhưng anh không nói ra, chỉ để mặc cô nắm
Bước chân đi vài bước bỗng dưng tầm mắt chạm đến chỗ nào đó. Sau lại khó thở, Niệm Sơ nhìn bức tranh cách đó không xa, hô hấp dừng lại
Một đám người vây quanh ở phía trước, cầm máy ảnh lớn, phóng viên cầm microphone còn ánh đèn không ngừng lập lòe
Niệm Sơ ngươc mắt lên, cuối cùng thấy mấy chữ to lớn
Giải nhất
Tác phẩm: Khẽ hôn thiên sứ
Tác giả: Niệm Sơ
Tiếng ồn ào ầm ĩ trong nháy mắt lại lặng im. Trong đầu cô trống rỗng, trước mắt chỉ thấy bức tranh của cô
Niệm Sơ ngừng tại chỗ, nhìn thấy ánh đèn flash hướng về bức tranh của cô mà hốc mắt chua xót, nước mắt rơi xuống
“Bức tranh đạt giải lần này chính là tác phẩm Khẽ hôn thiên sứ, tác giả là người đã từng đạt được giải quán quân Lưu huỳnh, Niệm Sơ…”
Nước mắt cô tuôn trào không ngừng. Lý An Nhiên đau lòng đưa tay an ủi cô. Niệm Sơ đột nhiên chui vào lòng ngực anh ôm nức nở khóc
“Em đạt giải rồi…”
“Là giải nhất…”
Cô hít hít cái mũi, lại tiếp tục nghẹn ngào
“Hay là em đang nằm mơ, anh véo em một cái đi…”
Lý An Nhiên nói: “Là thật mà, mọi người đều đang nhìn em kìa.”
“Thật không?” Niệm Sơ lập tức đứng thẳng dậy, mắt cô nhìn xung quanh
“Thật.” Lý AnNhiên lấy khăn giấy ra lau cho cô, dịu dàng nói: “Đi thôi, chúng ta lại kia xem.”
Truyền thông lại đưa tin tác phẩm, trước bức tranh là đám người vây quanh tán thưởng đánh giá
Hoặc bàn luận, hoặc gật đầu hoặc im lặng ngắm nhìn
Niệm Sơ đi qua, ngón tay cô khẽ chạm vào tấm bảng khắc giải nhất đôi mắt lại ửng đỏ
Lúc này, cánh truyền thông nhạy bén chụp ảnh cô, khiêng camera lại phỏng vấn
“Cho hỏi cô là tác giả Niệm Sơ đúng không?”
“Vâng, đúng vậy…” Niệm Sơ có chút hoảng loạn
Đèn flash chiếu đến mức cô không mở mắt được
“Cô có thể nêu vài suy nghĩ về bức tranh không?” Microphone đưa đến môi cô, Niệm Sơ sửng sốt sau đó từ từ nói