Kịch Liệt Yêu Em
17 Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình sắc Kịch Liệt Yêu Em là Gió đưa cành trúc sau hè Đây em nằm sẵn anh đè ngay đi,truyện có chi tiết miêu tả không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi vui lòng không xem nếu bạn chưa đủ tuổi
Chương 17 : Tặng cho anh đó
" Chào Tích phu nhân, Tích tiểu thư rãnh rổi lại đi kiếm chuyện vậy." - Đan Đan lên tiếng.
" Tôi không nói cô Hạ tiểu thư, biết điều thì tránh sang một bên. Hạ gia của cô dù có lớn cũng phải nể mặt chồng của tôi." - Tích Tư Điềm hất mặt nói.
" Thôi bỏ đi, cần gì cậu phải tức giận với bọn họ." - Cô kéo tay Đan Đan lại.
" Biết điều thì cút đi, đồ ở đây mày mua nổi sao. Cái đầm đó tao lấy" - Tích Tư Điềm cười cợt nói với cô.
" Cái đầm này là tôi mua tặng Đan Đan, chị chọn cái khác đi."
" Mày, cái thứ nghèo hèn như mày dám nói với tao vậy hả. Nhân viên các người làm việc vậy sao, để khách vip như tôi chịu ấm ức thì các người đợi dẹp tiệm đi."
Mấy cô nhân viên bị dọa cho sợ còn có quản lý cửa hàng lập tức chạy đến cúi người xin lỗi ả ta.
" Xin lỗi Khương phu nhân là sai sót của chúng tôi. Xin mời vị tiểu thư đây đưa chiếc đầm lại cho chúng tôi." - ả nhân viên thay đổi thái độ nhanh đến không tưởng quay qua nói với cô.
" Đây có cách bán hàng của cửa tiệm này sao, nếu để mọi người biết thì ai còn dám đến đây mua nữa. Tôi chọn cái đầm trước nên nó thuộc về tôi, cô gói lại cho tôi đi." - Vẻ mặc cô cương quyết làm cho quản lý cũng chùn bước khẽ liếc nhìn chị ta và mẹ kế cô.
" Nếu nó mua nổi cứ để nó mua còn rất nhiều đồ đẹp mà con tranh làm gì. Thứ đồ nó chạm qua đều dơ bẩn chúng ta lại cao quý như vậy không nên hạ thấp bản thân mình." - Mẹ kế cô điềm đạm nói.
" Mẹ nói rất phải, nếu nó mua không nổi sẽ rất mất mặt. Đừng vì chút nông nổi háo thắng mà tranh nha e gái. Không có tiền cũng đua đòi mua hàng cao cấp, haha." - Ả ta cượt cợt nhìn theo cô.
Cô cầm chiếc đầm ra quầy tính tiền sau đó rút thẻ đen mà hắn cho cô ra bảo quản lý tính tiền. Quản lý nhìn thấy thẻ không giới hạn kinh hỉ dùng hai tay nhận lấy tỏ vẻ cung kính khác xa với vẻ khinh thường lúc nảy. Đúng là không ai qua được nhân viên bán hàng, lật mặt còn nhanh hơn cô lật sách.
Mẹ kế và chị ta nhìn thấy cô tính tiền cũng không ít ngạc nhiên liền đi tới gần. Đập vào mắt ả ta là chiếc thẻ đen mà ả hằng mong ước nhưng chồng của ả không chịu cho. Sao cô lại có được nó chứ, ở trong nước người sở hữu thẻ này cũng không phải nhiều.
" Tiện nhân từ đâu có thẻ này là được ai bao nuôi sao." - Tích Tư Điềm khó chịu nói.
" Không liên quan đến chị" - cô phớt lờ đi.
" Đúng là không biết xấu hổ lại đi quyến rủ đàn ông. Phải nằm dưới thân họ bao nhiêu mới có thẻ này đây. Tiện nhân, hồ ly tinh y như mẹ của mày." - mẹ kế cô độc ác nói.
" Bà không có tư cách nói mẹ của tôi, bà mới là hồ ly tinh quyến rũ cha tôi bức chết mẹ tôi để mang theo chị ta bước vào Tích gia. Căn nhà bà đang ỡ lẫn tiền bà đang xài đều là của mẹ tôi, bà không biết liêm sỉ còn dám mắng mẹ tôi sao." - Cô tức giận quát to khiến mọi người trong trung tâm đều đứng lại xem náo nhiệt.
" Là tại mẹ của mày ngu ngốc thì trách ai được. Bà ta không biết giữ chồng thì ráng mà chịu thôi, mày lấy quyền gì mà lên tiếng ỡ đây." - Mẹ kế cô gân cổ lên cải lại.
" Thật vậy sao, nếu vậy chị phải ráng mà giữ chồng. Em đây thật lo cho chị vì a rể không ít sicandan trên báo biết đâu một ngày nào đó có ai làm vừa lòng a rể hơn thì chị sẽ bị đày vào lãnh cung đó nha, đến cả thẻ đen cũng không cho chị. Thật không có bản lãnh rồi."
" À quên nữa, lúc nảy mẹ chị bảo đồ em đụng qua đều dơ bẩn không dùng được cho nên... có thứ e không những đụng mà còn xài rất nhiều lần. Sau này chị biết được mong chị đừng làm trái lời nới, bám riết không buông ra."
Cô nói xong kéo tay Đan Đan đi để khỏi nhìn mặt mẹ con bà ta nữa. Cô không muốn phá hỏng ngày nghỉ tuyệt vời của mình.
Tích Tư Điềm mặt xanh mét đến khó coi. Ả ta đã nghi ngờ từ rất lâu rồi nhưng chưa có chứng cứ nên không dám bức dây động rừng. Hôm nay nhìn thấy Tích Tiểu Mỹ xài thẻ đen thì ả đã định tình nhân chính thức của chồng cô Khương Duệ chính là nó - Tích Tiểu Mỹ.
Khó trách sicandan của chồng cô nhiều như vậy nhưng lần nào đi đánh ghen mấy ả đó đều một mực chối. Xem ra chồng cô tốn không ít tâm tư che đậy để bảo vệ cô tình nhân bé nhỏ này đây mà.
" Mày đã dám làm thì phải dám gánh lấy hậu quả mình gây ra. Tích Tiểu Mỹ mày đợi đó. Chị gái như tao sẽ dạy dỗ cô em gái hư hỏng như mày ra sao." - Ả ta nghỉ trong đầu áng mắt hiện lên tia căm tức độc ác.
Cô kéo Đan Đan đi được một hồi thì dừng lại, trong khu mua sắm cũng có vài nơi thưa người.
" Có chuyện gì muốn hỏi cậu cứ hỏi đi?" - Cô nghiêm túc nhìn Đan Đan.
" Mình không có chuyện gì muốn cả."
" Cậu đang thất vọng về mình lắm đúng không."
" Mỹ Mỹ ngốc, mình tin cậu và tôn trọng sự lựa chọn của cậu."
" Mình... mình thật sự làm tình nhân của người ta."
" Bao lâu rồi?"
" Đã 7 năm rồi."
" Cậu có yêu anh ta không?."
" Mình... mình... không biết."
" Mỹ Mỹ ngốc, không yêu tại sao lại bên nhau tận 7 năm. Mình hiểu rõ tính của cậu, chắc hẳn trước giờ đều chỉ có duy nhất một mình a ta."
" Nhưng anh ấy... mình thật sự không biết nữa."
" Mỹ Mỹ à đừng cố chấp nữa nếu yêu thì cứ nói ra còn anh ta không rõ ràng với cậu thì cứ dứt khoác đi. Mình luôn ủng hộ cậu mà nếu anh ta còn dây dưa không rõ mình sẽ đánh cho anh ta một trận nhớ đời."
" Đan Đan à, chỉ có cậu là tốt với mình thôi."
" Haiz, chỉ tội nghiệp Trịnh học trưởng. Đánh mất cậu là mất mát to lớn nhất rồi."
" Hức, cậu đừng nói lung tung. Mình đi mua sắm tiếp thôi còn rất nhiều thứ phải mua đó."
Cô dắt Đan Đan đi không sót cửa hàng nào, hôm nay đúng là một ngày bận rộn mà.
Đan Đan cũng mua được không ít đồ dưới sự tư vấn của cô nào là váy áo, giày các loại, phụ kiện và túi xách,...,....
Còn cô cũng chọn được vài món đồ xinh xắn. Cô mua thêm một cây bút máy cho học trưởng vì cô nhớ hôm trước thấy bút của anh bị hỏng rồi. Cô cũng mua cho hắn cái cà vạt màu đỏ chói mắt nữa, cô thích như thế vì trước nay đồ cô chọn hắn đều không có ý kiến.
Mua sắm đã tay xong cô cùng Đan Đan đi làm tóc tồi đi spa. Lần này cô quyết tâm biến Đan Đan thành con gái một cách triệt để.
Sau khi Đan Đan sửa soạn xong xuôi cùng mặc váy vóc và trang điểm lên đúng là còn xinh đẹp hơn cô tưởng tượng nhiều.
" woa... xin hỏi mỹ nhân trước mặt tôi là ai vậy?" - cô nghịch ngợm trêu ghẹo.
" Mỹ Mỹ à đừng chọc mình nữa, mình cứ cảm thấy kỳ kỳ làm sao đó. Không quen chút nào."
" Mình không trêu cậu đâu nhìn gương xem này thật sự rất xinh đẹp phải không. Cậu mặc nhiều sẽ quen thôi. Từ nay không được ăn mặc như trước kia nữa không thì mình sẽ tuyệt giao với cậu."
" Tuân chỉ."
Đan Đan nhìn mình ỡ trước gương cũng suýt chút không nhận ra nữa là. Đời này kiếp này thật không uổng công cô đã kết giao với Mỹ Mỹ. Người cô tin tưởng và cũng là bạn thân duy nhất của cô.
Cả ngày dài cuối cùng cũng kết thúc sau một loạt chuỗi mua sắm làm đẹp cùng đi ăn thả ga.
Cô về nhà tắm rửa nghỉ ngơi nhưng trước khi đi ngủ cô lại đột nhiên muốn làm việc này, việc mà trước giờ cô chưa từng làm. Cô lấy điện thoại nhắn 1 tin cho hắn.
" Em nhớ anh ???????? "
Sáng dậy mở điện thoại ra vẫn không có tin nhắn nào chắc đang ôm ấp mấy cô người tây ngực bự kia chứ gì. Nhìn lại ngực cô cũng đâu thua kém cũng to lại mềm nữa chứ không giống mấy quả bóng thế kia.
Lần này hắn về cô sẽ bơ luôn không cho vào phòng một tuần mới được. Mặc kệ hắn đi, sửa soạn đi làm trước đã không thì mất tiền thưởng thôi.
Vẫn như thường lệ cô đến sớm pha sẳn một ly cafe mang vào phòng cho tổng giám đốc. Cô đem để ly cafe và hộp bút đặt bên cạnh chỗ anh ngồi.
" Tặng cho anh đó" - cô lên tiếng.
Anh mỉm cười cầm chiếc hộp mở ra nhìn cô, cây viết rất đẹp còn có khắc tên của anh nữa.
" Cám ơn Mỹ Mỹ, a rất thích nhưng lần sau đừng tốn kém như vậy."
" Anh thích là được rồi. Do nhận được tháng lương đầu tiên nên em mua quà cho mọi người, Đan Đan cũng có phần mà anh không cần phải ngại đâu."
" Anh cũng có quà cho em đó."
" Em cũng có quà nữa sao?"
Trịnh Thiếu Phàm lấy trong túi áo ra một cái hộp nhỏ khá xinh xắn. Cô mở ra thì ra bên trong là cây kẹp rất đẹp hình chiếc lá làm bằng bạch kim có ánh nhũ, tâm chiếc lá có đính viên hồng ngọc nhỏ hình trái tim rất đáng yêu. Cô lật phía sau thấy 2 ký tự TM chắc là tên của cô rồi vui vẻ kẹp lên tóc.
" Rất đẹp, rất hợp với em" - Trịnh Thiếu Phàm nhìn cô cười nói.
" Thật sao, cám ơn học trưởng nhưng hình như nó rất đắt."
" Không đắt lắm đâu, anh đấu giá để ủng hộ trong buổi từ thiện."
" Vâng, em sẽ cất giữ cẩn thận."
Sau đó cô ra ngoài cũng đem kẹp cất vào trong hợp tránh đàm tiếu của các nhân viên khác. Chuyện học trưởng đối tốt với cô một chút cũng đã xì xào bán tán không ít. Hôm nay còn để họ biết Trịnh tổng còn tặng quà cho cô thì cô còn có thể sống yên ổn trong công ty này sao.
======= Truyện Ngôn Tình hay ====== Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình .. Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Sáng sớm vào công ty cô đã thấy Trịnh học trưởng không ổn. Anh bị bệnh rồi nên cô pha cho anh ly sữa nóng thay vì cafe như mọi hôm và anh cũng rất biết nghe lời uống hết sạch.
Tan ca cô quyết định ghé siu thị mua ít đồ đến nhà nấu đồ ăn cho học trưởng. Anh ỡ một mình cho nên khi ốm không có ai chăm sóc cả. Dù gì cũng là bạn bè cô nên quan tâm anh một chút.
Ting... Ting.... Ting....
Sau vài hồi chuông anh cũng ra mở cửa, anh rất bất nghờ khi thấy cô đứng trước cửa cười tít nhìn anh còn cô thấy anh mặt mày trắng bệch đi trông rất mệt mỏi.
" Không mời em vào sao?" - Cô lên tiếng.
" à... xin lỗi, anh không nghỉ là em đến đây, em vào đi." - anh vội định thần lại nhưng vẫn còn hơi lúng túng.
" Hôm nay thấy anh không khỏe nên em mua ít đồ đến nấu cho anh. Anh phải ăn nhiều vào rồi uống thuốc đó. Ông chủ lớn như anh không mau khỏe lại thì lấy ai làm hết công việc của anh, ai trả lương cho em đây." - Cô cứ vừa làm vừa nói luyên thuyên không ngừng.
" Anh biết rồi, tuân lệnh thư ký Tích. Cô nhất định sẽ được ghi tên vào bảng công trạng của Trịnh thị lưu danh sử sách đó."
" hihi. Còn biết nói đùa chứng tỏ bệnh không nặng, não còn hoạt động tốt nha."
" Anh chỉ là cảm mạo thì ảnh hưởng gì đến não."
" à, em không rành về y học nhưng em biết nấu món gì ăn sẽ mau hết bệnh. Mau mau, ngồi vào bàn đi."
Sau một hồi vất vả cô bưng ra một tô cháu hải sản thơm phưng phức còn nóng hổi kèm theo 1 cái bánh pudding xinh xắn nho nhỏ.
" Cháo thì đúng rồi nhưng bánh này là sao đây." - Anh nghi vấn hỏi.
" Mỗi lần em bệnh đều rất thèm ăn đồ ngọt, ăn vào liền khỏi ngay đó."
" Haiz, em xem anh là con nít như em sao."
" Em đã tốn công cả buổi để làm vậy mà anh còn nói em là con nít. Không ăn thì thôi đi."
" Anh ăn mà, ai nói không ăn. Mỹ Mỹ tốt nhất đừng giận."
" Không chấp nhất với người bệnh như anh."
Rồi nhoáng một cái anh cũng ăn hết sạch đồ ăn cô làm cho anh kể cả mấy cái bánh nhỏ kia. Hôm nay anh ăn rất nhiều no đến mức căng cả bụng lên bệnh cũng thuyên giảm đi không ít. Sau khi nhìn thấy anh uống thuốc cô cũng rời bước ra về.
" Hôm nay cám ơn em, Mỹ Mỹ."
" Sao anh lại khách sáo như vậy chứ học trưởng, chúng ta là bạn bè mà. Tam biệt, anh ngủ sớm nha."
" ừm, tạm biệt. Ngủ ngon."
Nhìn cô đi khuất anh mới đóng cửa lại. Trách anh năm đó nghỉ quá nông cạn bây giờ làm sao có thể nắm chặt cô lại đây.