Kịch Liệt Yêu Em

Kịch Liệt Yêu Em

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình sắc Kịch Liệt Yêu Em là Gió đưa cành trúc sau hè Đây em nằm sẵn anh đè ngay đi,truyện có chi tiết miêu tả không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi vui lòng không xem nếu bạn chưa đủ tuổi

chương 16 : Đã nhiều ngày qua

" Nghỉ cái gì mà thất thần vậy?"

Giọng nói âm trầm của hắn kéo cô về hiện thực. Cô bất giác vùi đầu vào ngực hắn ôm lấy hắn.

" Trước kia vì sao nhìn trúng e?"

" Là do e dụ dỗ tôi"

" Ai dụ dỗ a thì a cũng đáp lại sao?"

" Ghen sao?"

" Không phải, nói đi mà."

" Vì e chặt khít như vậy, không rời được."

" A đứng đắn 1 chút được không?"

" Tôi trả lời đúng sự thật mà vì e hợp khẩu vị của tôi."

" hứ, lưu manh háo sắc."

Cô đến chịu thua hắn thôi, hắn đúng là đại lưu manh không ai bì được. Hắn ngoài trừ biết ức hiếp cô ra thì chẳng biết làm gì nửa.

Dù là không có hứa hẹn gì nhưng mấy năm gần đây hắn cũng ta tu tâm bớt lại. Hắn ít bị dính sicandan tình ái hay đến cái quán bar tìm e út.

Lại nói tình cảm của cô và hắn cũng tiến triển khá tốt. Hắn cưng chiều cô hết mực và cũng ít về nhà hơn trước. Xem như là tin vui đi.

" a không về nhà sao? chị sẽ tìm a đó."

" Không về."

" Nhưng mà..."

" Là tôi đút e ăn chưa no sao mà vẫn còn sức lo chuyện linh tinh."

Cô lập tức thức thời im bặt ôm hắn ngủ. Cô không ngốc đưa thịt vào miệng sói đâu. Ngủ được thì ngủ không thôi lại bị thịt oan nữa thì khổ.

- ---------

Sáng hôm sau.

Cô cùng hắn sửa soạn đi làm, hắn đưa cô tới chỗ làm nhưng cô dặn đậu khuất 1 chút để cô xuống xe.

Mối quan hệ của cô và hắn cũng không phải vẻ vang gì nên không để ai biết là tốt nhất. Tránh nhiều thị phi.

Cô vào công ty cũng như thường lệ, pha sẳn 1 ly cà phê cho tổng giám đốc rồi soạn tài liệu cho cuộc họp. Sắp xếp lịch trình cho tổng giám đốc và tư liệu cần thiết.

" Mỹ Mỹ, thật sớm"

" Tổng giám đốc, chào buổi sáng."

" Khi có 2 người đừng gọi a như vậy được không."

" Vâng, học trưởng."

Cô nở nụ cười nghịch ngợm nhìn a làm trái tim a cũng bồi hồi theo. Đã nhiều năm như vậy nụ cười của cô vẫn không thay đổi, vẫn như vậy mà cười với a nhưng ánh mắt kia khi cô nhìn a. Đã không còn như trước.

Khó trách được, a nói đi là đi liền 7 năm. Cô không có nghĩa vụ phải 1 lòng 1 dạ chờ a về mà năm xưa 2 người vẫn chưa ai thổ lộ tâm tư.

Thôi thì a sẽ cố gắng, theo đuổi lại cô.

Nhất định, a sẽ cố gắng hết sức mình.

Hôm nay công ty có buổi ký hợp đồng với công ty Phúc Viễn. Lúc đầu nhìn hồ sơ cũng làm cô giật mình, đây là công ty của nhà cô kia mà.

Từ lúc cha cô tiếp quản công ty làm nó ngày càng xuống dốc. Cha cô vốn không có tài kinh doanh nhưng vì may mắn lấy được mẹ cô nên mới có thể leo lên vị trí tổng giám đốc như hôm nay.

Qua nhiều năm công ty dưới sự quản lý của cha cô kèm theo hai mẹ con bà ta ăn xài phung phí cũng sắp phá sản rồi nhưng cô chỉ tiếc vì đó là tâm huyết của ông ngoại. Ông đã dùng cả đời người để xây dựng nên nhưng lại để bọn họ phá đổ dễ dàng như vậy sao. Cô thực không đành lòng.

Cô mang hợp đồng vào phòng tổng giám đốc sẵn tiện nhắc lịch trình hôm nay.

" Tổng.. à học trưởng. Hôm nay công ty Phúc Viễn có hẹn với a."

" Được, e sắp xếp rồi đi đi."

" a không đi sao, đây là hợp đồng của công ty... "

" Không cần, e quyết định là được." - a không để cô nói hết.

" Nếu như vậy... e không muốn hợp tác với họ."

" Đó không phải là công ty của nhà e sao?"

" Đó không còn là nhà của e. Nhưng a yên tâm e không để việc riêng ảnh hưởng đến công việc đâu. E hiểu rõ công ty này, hợp tác lần này không có lợi cho công ty chúng ta."

" A tin e."

" Vậy... e ra ngoài trước."

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== đọc Truyện Ngôn Tình .  có lợi ích vô cùng to lớn mà mỗi chúng ta có thể chưa biết hết về nó. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Buổi trưa, cô hẹn gặp mặt người bên công ty Phúc Viễn ỡ nhà hàng gần công ty. Thì ra hôm nay cha cô đích thân đi ký hợp đồng, có thể thấy tình trạng của công ty hiện giờ sa sút như thế nào. Giây phút nhìn thấy cô thì cha cô cũng bất ngờ không ít.

" Xin chào Tích tổng, tôi là thư ký của công ty Trịnh Thị. Hôm nay đến ký hợp đồng phải phiền đích thân tổng giám đốc đây ra tay sao, công ty không phải không còn ai làm được việc đó chứ."

" Tiểu Mỹ nếu con đã biết là công ty nhà ta thì phải mau ký hợp đồng đi chứ."

" Không phải cha còn một cô con gái tài giỏi sao, lấy được chồng có gia thế sợ gì không có người chống lưng. Cha cần gì đến đây nhờ đứa con gái bất tài bị cha vứt bỏ ký cái hợp đồng bé xíu này."

" Gần đây tụi nó ít lui tới, cha vẫn không nên làm phiền con rể chút việc nhỏ này. Phận làm con cái có chút việc con cũng từ chối cha sao."

" Thật xin lỗi, tôi chỉ đặt lợi ích công ty lên hàng đầu hợp đồng này không thể ký."

" Mày là cái đồ ăn cháo đá bát, Tích gia nuôi dưỡng mày ngần ấy năm để mày báo đáp cha mày như vậy sao. Đồ bất hiếu."

" Tôi phải nhắc cho ông nhớ những gì ông có được vốn dĩ thuộc về mẹ tôi và tôi. Ông đã nhẫn tâm làm mẹ tôi đau lòng, ông ngoại tôi tức giận mà chết. Ông để hai mẹ con bà ta ức hiếp tôi ngần ấy năm. Ơn huệ này tôi sẽ mãi không bao giờ quên."

" Mày đừng vội đắc ý, tao đã từ mặc đứa con như mày nên sau này có chết đói cũng đừng lết thân về trước cửa nhà tao."

" Nhà đó vốn là của tôi, cha à cứ ở lại kỷ niệm thêm một thời gian nữa đi. Để sau khi tôi lấy lại cha sẽ không có cơ hội bước vào nữa đâu."

" Mày... Tao sẽ chóng mắt lên xem mày làm được gì. Tao còn có con rể làm hậu thuẩn. Mày đợi mà xem, cái hợp đồng rách này tao không cần."

" Vậy tạm biệt cha, đi cẩn thận."

Cô nhìn bóng dáng Tích Kỳ hậm hực rời đi không biết nên vui hay nên buồn đây. Đó là người cha thân sinh của cô là người mẹ cô đem hết lòng hết dạ yêu thương đó sao.

Sau khi từ nhà hàng về công ty cả buồi chiều cô cứ cảm thấy khó chịu trong lòng. Công việc cô cũng xử lý không ổn, dù biết trước như vậy nhưng khi đối mặt với ông ấy cô cũng không tránh khỏi có chút đau xót.

Sau khi tan tầm co ngước mặt lên cũng đã là 18h kém. Cô sắp xếp lại hồ sơ và tài liệu rồi sửa soạn ra về, đang tính đi thì có tiếng gọi phía sau.

" Mỹ Mỹ, hôm nay lại về trễ sao?"

" Vâng, học trưởng a cũng thật chăm chỉ nha."

" E cũng rất chăm chỉ, để thưởng cho 2 người chăm chỉ này nên a quyết định mời e đi ăn."

" Hihi, đã vậy e không khách sáo đâu, e ăn rất nhiều đó."

" Được, chúng ta đi thôi."

Trịnh Thiếu Phàm đưa cô đến một nhà 5* trong trung tâm dùng cơm. Nơi đây bày trí theo phong cách cổ điển rất nhẹ nhàng thanh tao.

Khi cô ở bên Khương Duệ đều là do cô nấu cho hắn ăn. Hai người rất ít khi ra ngoài cùng nhau, dù là đi ăn cũng chọn những nơi vắng vẻ ít chú ý. Còn đi mua sắm thì cô chỉ đi với Đan Đan thôi. Cuộc sống của cô quanh quẩn chỉ bấy nhiêu đó người.

Cô cùng anh chọn một bàn khuất trong góc khá yên tĩnh. Những món anh chọn cô đều chiếu theo khẩu vị của cô mà gọi. Đã nhiều năm như vậy mà anh vẫn còn nhớ rõ cô sở thích của cô, thật làm người ta rung động.

" Mỹ Mỹ, e ăn nhiều một chút nhìn e gầy quá đi."

" E mới không có. E đây là dáng chuẩn đó nha."

" Chuẩn cái gì, mập một chút mới tốt." - Anh cốc đầu cô một cái rồi gắp thêm thức ăn cho cô.

" A đừng mãi gắp cho e. Anh cũng ăn đi."

Hai người cùng nhau ăn cơm nói chuyện một hồi. Dường như ôn lại chuyện cũ rồi lôi thêm chuyện trên trời dưới đất ra nói.

Hôm nay là một ngày vui vẻ của cô, nhờ học trưởng đưa cô đi ăn rồi đi chơi nên tâm trạng của cô cũng trở nên tốt hơn.

Tối muộn anh đưa cô về chung cư, đợi cô đi lên tầng anh mới chịu quay xe ra về. Anh đối với cô là chu toàn có thừa, cẩn thận tỉ mỉ bảo bọc cho cô.

Cô lên nhà tắm rửa xong nằm ì ra giường, bây giờ cô chỉ muốn ngủ mà thôi. Về nhà đúng là thoải mái nhất, cảm giác tốt nhất.

Một ngày dài mệt mỏi xin tạm biệt.

Một ngày mới đang đợi cô đến đây.

Bye... Bye...

Đã nhiều ngày qua cô chưa gặp hắn, đợt này hắn sang Mỹ có hợp đồng quan trọng sẳn tiện khảo sát công ty bên đó nên phải ở lại thời gian khá lâu.

Những ngày không có hắn ỡ đây mới tự do tự tại làm sao. Không cần thức sớm chuẩn bị bữa sáng cho hắn, buổi tối có thể cùng Đan Đan tụ hợp đi chơi khắp nơi. Ngày nghỉ có thể đi đâu mình thích hoặc làm con sâu lười ngủ trong tổ cả ngày.

Nếu có hắn ở đây thì ngày đêm đều không yên thân. Ngày nghỉ còn đáng sợ hơn, chắc chắn sẽ bị hắn hành hạ cả ngày đến không đi nổi mới thôi.

Hôm nay là ngày nghỉ của cô, sáng sớm Đan Đan đã réo inh ỏi qua điện thoại làm cô không thể nào ngủ tiếp được đành lê thân đầy núi tiếc thức dậy sửa soạn.

Đan Đan là như vậy, luôn luôn bên cạnh cô và quan tâm cô. Những ngày bên hắn cô đã bỏ bê cô bạn thân này rất nhiều. Chắc hẳn bây giờ Đan Đan rất đau lòng và buồn đi cho nên mỗi lần có cơ hội. Cô đều trốn ra ngoài chơi cùng Đan Đan, người bạn này có ra sao cô cũng không để mất được.

Cô chọn trang phục đầm voan nhẹ chân xòe màu trắng kèm hoa văn đáng yêu. Trang điểm nhẹ đánh chút son trông cô đã cực kỳ tươi tắn thu hút rồi.

Cô cùng Đan Đan đến khu trung tâm thương mại lớn nhất, hôm nay phải tự thưởng cho bản thân mình vì cô đã nhận được tháng lương đầu tiên sau khi đi làm. Số tiền này do chính bản thân cô làm ra, xài cũng thoải mái hơn. Nên cô quyết định tự thưởng cho bản thân sẳn tiện mua quà cho Đan Đan và mọi người.

" Mỹ Mỹ à xem này, cái áo này rất xinh phải không?"

" Cậu có cả trăm cái như vậy rồi, chọn mẫu khác đi."

" Vậy cái này thì sao?"

" Đan Đan cậu có thể chọn kiểu nữ tính một tí không, mình muốn gã cậu đi cũng không được."

" Hừ, mình mới không cần đàn ông."

" Ngoan ngoãn một chút đi mà, cậu sửa soạn một chút sẽ rất xinh đẹp đó."

" Thôi được rồi, chịu thua cậu luôn đó. Tớ sẽ dành một ngày làm búp bê cho cậu nhưng nếu không hợp mình sẽ hủy bỏ một ngày ngay lập tức đó."

" ok ok đại tiểu thư của mình."

Nhìn lướt qua Đan Đan mặc quần bò áo thun, tóc cột cao không son phấn nhưng cũng rất dễ nhìn. Dù có cứng nhắc nam tính một chút nhưng cô tin khi sửa soạn lên sẽ rất hoàn mỹ nha.

Cô chọn cho Đan Đan một cái đầm dài màu xanh mây trời vì làn da của Đan Đan cũng trắng trẻo. Tay ngán cổ tròn đơn giản nhưng là hàng thiết kế rất đặc biệt đó còn là có một cái duy nhất nữa. Nhìn giá thôi cũng có thể dọa người nên cô đang suy đi nghỉ lại có nên mua nó hay không đây.

" Ai đây mẹ, chẳng phải đứa con hoang nghèo rớt mùng tơi đây sao." - Tích Tư Điềm kéo tay mẹ kế cô đi nhanh về phía cô đang lựa đồ.