Thư Ký Em lại Không Ngoan
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình Thư Ký Em lại Không Ngoan mang tới thông điệp Mập thì đẹp. Ốm thì dễ thương. Lòi xương thì dễ mến
Chương 7: Ánh nắng sáng sớm chiếu vào
Ở trong phòng, Lạc Điềm Hân làm thế nào cũng không ngủ được, đã hơn mười hai giờ, bình thường thì lúc này, cô đã sớm nghỉ ngơi. Nhưng tối nay vì chuyện ban ngày, không có cách nào ngủ.
Ai bảo Trình Hạo Hiên không giải thích vì sao lại hôn cô, để cô suy nghĩ nhiều như vậy.
Hơn nữa, hiện tại không thấy mọi người, cũng không biết là đi chỗ nào rồi.
Sau đó, Lạc Điềm Hân lăn qua lăn lại trên giường rất lâu, quyết định lên tầng cao nhất ngắm những vì sao, vừa mới bước vào, thì thấy một người đang nằm trên sàn nhà, phía dưới còn trải một tấm chăn bông.
"Sao anh lại ở chỗ này?" Lạc Điềm Hân đi tới hỏi anh.
Trình Hạo Hiên ngồi dậy: "Sao tôi không thể ở chỗ này?"
Anh vẫn nghĩ không ra, tại sao mình làm như vậy với Lạc Điềm Hân, là yêu thích sao? Hay xuất phát từ vấn đề khác? Hơn nữa, anh không muốn đối mặt với cô ở trong phòng, cho nên mới chạy lên đây, không ngờ cô cũng lên tới.
Lạc Điềm Hân ngồi xuống bên cạnh anh: "Chăn bông ở đâu ra?"
"Mẹ cô đưa cho tôi." Cũng không hiểu mẹ Lạc tìm chăn bông từ chỗ nào, dù sao thì nhìn thấy anh đang đứng trên đây, đột nhiên cho anh một tấm chăn bông, nói nằm ngắm những vì sao thì đẹp hơn, nhưng anh không phải đến ngắm sao.
Lạc Điềm Hân vừa nghe là mẹ Lạc đưa cho, có chút ngạc nhiên, nhưng tiếp đó, cũng xuống chăn bông.
"Anh ở đây ngắm những vì sao trên trời sao?" Cô nhớ khi còn bé, rất thích cùng người nhà ngắm những vì sao ở nơi này.
Bởi vì không phải thành phố lớn cho nên ở chỗ này, ngắm những vì sao luôn thấy rõ ràng, hơn nữa, người nhà bọn họ có thể ngắm sao!
Trình Hạo Hiên không trả lời, vì anh căn bản không có hứng thú ngắm sao, nhưng anh cũng nằm bên cô, cảm giác rất gần, nhưng lại xa xôi như ánh sao.
Hai người im lặng thật lâu, cuối cùng, Lạc Điềm Hân không chịu nổi không khí an tĩnh như vậy, mở miệng trước.
"Anh biết không? Đối diện với chúng ta là ba ngôi sao Tinh thì chúng ta nhất định là người một nhà!" Lạc Điềm Hân chỉ vào trên bầu trời, hướng ba ngôi sao Tinh lóe sáng nói.
"Sao sẽ di chuyển, làm sao có thể luôn ở vị trí này?" Trình Hạo Hiên nhìn vào ánh sao sáng cô chỉ nói.
Cô dĩ nhiên biết, nhưng cũng vì vậy, cô vẫn thích nhìn ba ngôi sao này.
"Tôi biết rõ! Nhưng mà, như gia đình của chúng ta, một ngày nào đó sẽ tách ra, tôi sẽ gả cho người khác, ba mẹ sẽ già đi, những thứ này đều là quy luật, tôi cũng hiểu, bọn họ sẽ di chuyển đến vị trí khác, nhưng coi như là ở vị trí khác, chỉ cần tôi nhớ bọn họ đã từng ở chung một chỗ với tôi, vậy là được rồi!"
"Cô thật lạc quan!" Trình Hạo Hiên mỉm cười nói.
"Đó là anh quá bi quan, không biết anh nghĩ cái gì, luôn nổi giận, có thể anh cảm thấy phiền não đối với thế giới này?"
Lạc Điềm Hân sống rất lạc quan, như chỉ có một số chuyện liên quan đến cảm xúc của cô thôi.
Trình Hạo Hiên lấy tay chống đầu, nhìn Lạc Điềm Hân, "Cô bây giờ là đang trách móc tôi thường nổi giận với cô sao?"
Lạc Điềm Hân cười châm biếm nói: "Không có! Sao anh nghĩ nhiều như vậy?"
"Nơi này chỉ có hai chúng ta, cô có thể nói thật!" Anh đã sớm biết, thật ra thì các nhân viên bất mãn với anh, anh cũng không phải cọc gỗ, sao lại không biết, nhưng thân là người lãnh đạo, người lãnh đạo thì nên uy nghiêm, không phải sao?
Lạc Điềm Hân do dự, nếu nói cái này ra, anh sẽ không tức giận hơn à? Xế chiều hôm nay như mới hết giận một chút!
"Cô yên tâm, nói đi! Tôi sẽ không đuổi việc cô, cũng không tức giận mắng cô!" Trình Hạo Hiên bảo đảm nói.
Tốt như vậy sao? Không phải bẫy rập gì chứ? Thôi, dù là bẫy rập thì như thế nào? Dù thế nào đi nữa thì anh đang giúp cô giải quyết vấn đề, nhiều nhất là chơi xấu, không giúp anh giải quyết vấn đề!
"Được rồi! Tôi nói." Lạc Điềm Hân hắng giọng, đối diện với bầu trời nói: " Thật ra thì tính tình của anh cũng tạm được, nhưng mà quá áp bức, không cho người ta cơ hội, một khi phạm sai lầm thì lập tức la to nói lớn , hoàn toàn không hỏi đối phương một chút, rốt cuộc là làm sai ở đâu, dù sao thì là tính tình xấu xa một chút."
Nói xong, Lạc Điềm Hân nhìn Trình Hạo Hiên, phát hiện sắc mặt anh thoáng thay đổi, cô sợ hãi, lập tức nói nhiều hơn mấy câu.
"Nhưng lúc tức giận, vẫn không tồi, rất lịch sự, rất có phong cách cao quý, cũng bởi vì như vậy, cho nên có rất nhiều đồng nghiệp nữ ở công ty thích anh!"
Nghe cô đánh giá xong, anh cảm thấy không đủ: "Đây là suy nghĩ của cô? Cô sẽ thích tôi sao?"
Lạc Điềm Hân có chút không được tự nhiên, muốn tránh đề tài này ra, nhưng Trình Hạo Hiên lại kéo cô tới trong ngực của anh.
"Trả lời tôi, cô thích tôi không?"
"Cái này…" Cái vấn đề này phải trả lời thế nào? Anh hỏi như vậy là có ý gì?
Trình Hạo Hiên không kịp đợi đáp án của cô, trực tiếp hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Lạc Điềm Hân nắm chặt áo anh, ban ngày hôn, cô còn chưa hiểu rõ ràng, hiện tại lại hôn tiếp?
"Làm bạn gái của anh!" Trình Hạo Hiên thoáng rời khỏi môi cô nói. Vào lúc này, anh đã hiểu, mình cần cô.
"Cái gì?" Cô không phải nghe lầm chứ? Anh nói muốn cô làm bạn gái anh?
"Em đã nghe rồi, nhanh trả lời." Trình Hạo Hiên không có nhất tính nhẫn nại.
Anh vừa chờ đợi đáp án, vừa hôn môi của cô.
"Đợi chút, đợi đã nào...!" Cô đẩy anh ra, để cho mình yên tĩnh một chút: "Anh đang nói giỡn với tôi à?"
Trình Hạo Hiên không ngờ, lúc mình nghiêm túc thì bị người ta coi như đang nói giỡn: "Em cho rằng anh đang nói đùa sao?"
Lạc Điềm Hân quan sát thật lâu, phát hiện không phải nói đùa thật, "Không phải! Nhưng mà tôi không hiểu, rốt cuộc là tại sao anh hỏi tôi như vậy?" Cô nghĩ không ra!
Trình Hạo Hiên thở dài một cái, muốn cô hiểu thì thật rất khó, anh chỉ có thể thể hiện bằng hành động đi.
Anh hôn môi của cô lần nữa, giống như hôn cô vào ban ngày. Đối với anh mà nói, cảm nhận cánh môi lại sâu thêm, hơn nữa anh cảm thấy thân thể hai người đều nóng lên, dán thật chặt tại một nơi.
Hôn càng lúc càng sâu, khiến Trình Hạo Hiên đã không cách nào tự kềm chế, anh ôm lấy Lạc Điềm Hân đi xuống lầu.
"Anh đi đâu?" Lạc Điềm Hân vịn cổ của anh thật chặt, sợ rớt xuống.
"Trở về phòng! Anh nghĩ là anh muốn em!" Trình Hạo Hiên thẳng thắn nói.
Lạc Điềm Hân kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, anh nói muốn, không phải là ý cô nghĩ đấy chứ?
"Anh sẽ không muốn…”
"Em cứ nói đi?"
Trình Hạo Hiên bế cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường, cũng nhanh chóng áp chế thân thể của cô, không để cho cô có cơ hội chạy trốn.
"Tổng giám đốc, chúng ta… Hình như không nên như vậy?" Cô chưa từng nghĩ tới có một ngày xảy ra chuyện như vậy cùng anh.
"Nhưng đã không kịp, anh vô cùng muốn em!"
Lời của anh như ma lực, làm cho cô căn bản không dám động.
"Tôi không phải người phụ nữ tùy tiện!"
"Anh biết rõ!" Trình Hạo Hiên khẽ mỉm cười, "Em là cô gái tốt, cho nên anh mới muốn em!"
"Nhưng chúng ta không nên xảy ra quan hệ như vậy!" Lạc Điềm Hân sợ hãi nhìn anh.
Bàn tay Trình Hạo Hiên vỗ nhẹ gương mặt của cô, "Mới vừa rồi anh đã hỏi em, muốn em làm bạn gái anh, nhưng em không trả lời anh, dù sao thì im lặng là cam chịu, em ngoan ngoãn là tốt rồi!"
Cái gì mà im lặng là cam chịu? Cô còn chưa hiểu rõ ràng mọi chuyện, được không? Hơn nữa, tất cả cũng quá nhanh đi?
"Coi như là tôi đồng ý làm bạn gái của anh, cũng không nên nhanh như vậy chứ?" Không phải đi qua một đoạn thời gian nữa sao?
Ngón tay Trình Hạo Hiên từ từ lướt qua da thịt tinh tế cô, nhìn đôi má đỏ thắm của cô nói: "Vậy thì có quan hệ gì? Dù sao thì sớm muộn gì anh cũng có được em!"
Trình Hạo Hiên hôn môi của cô, đưa đầu lưỡi trơn ướt ra, vẽ lên môi của cô, trước sau như một, mạnh mẽ mút môi cô rồi đẩy ra, tấn công vào trong miệng nhỏ của cô.
"Ưm… Không được!" Cô đẩy anh ra nói.
Nhưng là thân thể người đàn ông tiếp tục ép xuống, đè cô đến thở không được.
"Không thể phản đối!"
Không phải chứ? Vào lúc này còn áp bức như vậy sao? Người ta là con gái nha! Là lần đầu tiên, có quyền lựa chọn đối tượng cho lần đầu tiên chứ?
"Không phải, tổng giám đốc, chúng ta…" Lạc Điềm Hân vừa muốn mở miệng thì bị nụ hôn của anh cho ngăn lại, hoàn toàn không cho cô cơ hội.
Cô không có cách nào chống cự Trình Hạo Hiên tấn công, hơn nữa còn theo ý của anh, dưới dự hấp dẫn của anh, cô chỉ có thể mặc cho anh tha hồ mút nước bọt trong miệng cô.
Thật lâu, anh mới buông miệng cô ra, thấy bộ mặt ngượng ngùng cô, thân thể mảnh khảnh còn run rấy, "Em sợ?"
Đương nhiên là sợ! Đối với cô mà nói, hai người căn bản không có tình cảm gì, nhưng muốn xảy ra chuyện như vậy, quá chấn động. Nhưng vẻ mặt anh như một bộ tình thế bắt buộc, làm cô căn bản không có cách phản kháng.
Bộ dáng điềm đạm đáng yêu gợi lên lòng ham muốn chiếm hữu cùng lòng thương hương tiếc ngọc của đàn ông, "Em yên tâm, anh sẽ không tổn thương em."
Lạc Điềm Hân chống lại đôi mắt thâm thúy của anh, ở bên trong đôi mắt, cô hình như thấy cái gì, rồi lại không xác định được.
Người đàn ông từ từ cúi đầu, hôn nhẹ môi cô, động tác êm ái, như bảo bối yêu quý.
Lạc Điềm Hân hé mở cánh môi, mặc cho đầu lưỡi người đàn ông xâm chiếm mình lần nữa, đầu lưỡi không ngừng quấn quit cùng anh, hô hấp của cô càng ngày càng gấp rút, gương mặt cũng càng ngày càng đỏ thẫm.
Anh hôn làm cô không rõ Đông Nam Tây Bắc, nhìn cô hãm sâu trong dục vọng, thân thể không hề run lên nữa thì đôi môi người đàn ông cong lên.
Cô đã không còn sợ, cô có thể chịu đựng sau khi anh tấn công.
. . . . . .
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào, rơi tại thân thể cô.
Mặc dù đồng hồ sinh lý đã sớm nhắc nhở cô tỉnh lại, nhưng toàn thân đều đau nhức, làm cô căn bản không muốn di chuyển chút nào.
Lúc này, cửa phòng mở ra, chỉ có Trình Hạo Hiên tiến vào, Lạc Điềm Hân làm bộ như chưa tỉnh lại, bởi vì cô thật sự không biết đối mặt thế nào với anh trong tình huống này.
Trình Hạo Hiên dừng lại một chút, tiếp theo lên giường, ôm cô lên.
"A! Anh muốn làm gì?" Lạc Điềm Hân sợ vịn cổ của anh.
Anh làm sao biết cô đã tỉnh?
"Chẳng lẽ em muốn ở trên giường?" Trình Hạo Hiên bế cô vào phòng tắm, để cho cô dựa vào tường.
Anh muốn tắm cho cô, đúng không? Vậy thì đi ra ngoài đi! Cô sẽ từ từ tắm.
Nhưng người đàn ông kia cũng mới vận động xong, cả người đều là mồ hôi, cho nên cũng cởi bỏ quần áo trên người.
"Anh muốn làm gì? Đi ra đi!" Lạc Điềm Hân sợ hãi, muốn đuổi anh ra ngoài, nhưng người đàn ông kia lại hoàn toàn không để ý tới cô.
Lạc Điềm Hân nhìn thân thể anh, không tự chủ mà nuốt nước miếng một cái, mặc dù tối qua đã nhìn rồi, nhưng nhìn vào lúc sáng sớm, cảm giác không giống nhau.
"Tắm đi! Nhìn cũng vô dụng!" Mặc dù chính anh rất hài lòng với thân hình của mình, nhưng dáng vẻ cô chảy nước miếng ở hiện tại, làm anh cảm thấy anh là một khối thịt béo.
"Người nào nhìn anh!" Lạc Điềm Hân quay mặt đi, không nhìn anh nữa, đôi tay vẫn không quên che kín bộ phận lộ ra ngoài trên người mình.
"Anh muốn tắm thì tắm, tôi muốn đi ra ngoài!" Cô vẫn không có cách nào để thân thể trần truồng ở trước mặt đàn ông, quá xấu hổ.
Trình Hạo Hiên ngăn cô lại, không để cô đi ra khỏi phòng tắm một bước, "Chúng ta cùng nhau tắm!"
"Không cần… như vậy…" Lạc Điềm Hân không chịu được sự gần gũi của anh, cảm giác rất kỳ quái, anh như biến thành người khác.
Lạc Điềm Hân vội vàng ngồi xổm xuống, đề phòng anh động tay động chân với cô.
"Ô ô. . . . . Anh không được bắt nạt tôi!" Cô rất sợ anh.
Cũng không biết anh làm như vậy là có ý gì với cô? Tối hôm qua cũng không nói gì mà ăn sạch sành sanh người ta. Cô đã bình thường trở lại! Hiện tại anh mới bắt đầu sao?