Thư Ký Em lại Không Ngoan
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình Thư Ký Em lại Không Ngoan mang tới thông điệp Mập thì đẹp. Ốm thì dễ thương. Lòi xương thì dễ mến
Chương 15: Lạc Điềm Hân nhìn người đàn ông này
Ở trong phòng làm việc, Trình Hạo Hiên nhảy mũi nhiều lần, thật không biết làm sao? Chẳng lẽ không có Lạc Điềm Hân là không được sao?
Nhìn hồ sơ chất đống như núi trên bàn, lúc này mới phát hiện ra, mấy ngày nay, tốc độ xử lý hồ sơ của mình xuống đi rất nhiều lần.
Trước kia, hồ sơ đưa vào đây đều đã được Lạc Điềm Hân xử lý qua, anh chỉ sửa đổi vài chỗ rồi ký tên là được, không ngờ không có cô ở đây, việc cần mình xử lý sẽ nhiều như vậy, anh đang hoài nghi, những người dưới lầu cố ý chỉnh anh.
Anh phiền não mà ném hồ sơ trong tay, không muốn xem nữa! Một chút ý muốn xem cũng không có.
Đến bây giờ, anh không nghĩ ra, là mình quá dứt khoát, hay là cô quá dứt khoát, sau khi đi khỏi, cô cũng không them trở lại.
Cũng không biết có phải là bị anh dọa sợ hay không, nhưng ngày đó, anh rất giận! Cô lại không tin anh, còn cho anh một cái tát trước mặt cấp dưới như vậy, anh làm sao có thể xuống dưới gặp mặt cấp dưới được nữa!
Mặc kệ nói thế nào, sai đều là cô, nếu cô không nghi ngờ anh như vậy, chuyện này sẽ không xảy ra.
Lúc này, mẹ Trình tức giận đá cửa phòng làm việc, "Trình Hạo Hiên, xem con đã làm chuyện tốt gì?"
Trình Hạo Hiên nhìn thấy mẹ, biết mình không thể an bình, "Mẹ! Chuyện gì?"
"Còn hỏi mẹ chuyện gì? Cái tên nhóc xấu xa này, lại làm ra chuyện như vậy, con mau trả con dâu cho mẹ!" Mẹ Trình thật muốn bổ đầu của anh ra, xem bên trong chứa cái gì?
Xem ra mẹ đã nghe nói từ nơi nào rồi.
"Sao con không nói gì? Con mau nói cho mẹ biết, chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Bà chỉ biết là chia tay, nhưng chuyện rõ ràng, Lạc Điềm Hân không chịu nói.
Nếu không chịu nói, bà chỉ có thể tới hỏi đứa con trai này, nếu đứa con trai này không chịu nói, bà bất chấp tất cả, đánh con trai một trận trước tiên.
"Không có chuyện như vậy! Mẹ đừng hỏi!" Anh không muốn nói!
Hôm nay mẹ Trình không nghe được đáp án vừa ý, bà sẽ không đi, "Nói, rốt cuộc là con làm gì Hân Hân? Để nó đau khổ như vậy? Có phải con trước dâm sau bỏ? Chiếm được rồi đá nó?"
Tại sao mọi người đều nghĩ như vậy? Anh chính là người đàn ông xấu xa sao? Anh muốn đối tốt với cô, nhưng cô không muốn tin tưởng anh, mình có cách gì?
"Con là loại đó đàn ông sao? Là cô ấy hiểu lầm con." Nếu Trình Hạo Hiên không nói rõ với mẹ, đoán chừng bà lại nói lung tung một trận.
"Hiểu lầm cái gì? Sao lại vô duyên vô cớ hiểu lầm con?" Mẹ Trình không hiểu, không có lửa làm sao có khói, anh làm gì thì mới làm cho người ta hiểu lầm chứ?
Trình Hạo Hiên đành phải kể chuyện ngày đó cho bà biết.
"Là phụ nữ, thấy một màn như vậy sẽ hiểu lầm! Nếu là hiểu lầm, chỉ cần con giải thích rõ là được rồi!" Chuyện đơn giản như vậy, chẳng lẽ muốn người mẹ như bà dạy sao?
"Không cần!" Anh mới không cần, như vậy là thừa nhận cô không sai?
Mẹ Trình cắn răng trợn mắt, giận dữ nói: "Tại sao không cần?"
"Con không sai, là cô ấy hiểu lầm con, hơn nữa cô ấy còn tát con một cái!" Giọng điệu này, anh không dễ dàng nuốt xuống như vậy.
Mẹ Trình giận, đập bàn, "Con có phải là đàn ông không? Đại trượng phu co được dãn được, vì một chút chuyện nhỏ như vậy, làm một người phụ nữ tức giận, còn ở nơi này nói nhảm như vậy, con cảm thấy con nên sao? Mặt mũi quan trọng hay là vợ quan trọng?"
Anh không nói nhất định phải cưới người phụ nữ này, là mẹ quyết định mà thôi.
Mẹ Trình nhìn một bộ không quan tâm của con trai, càng tức giận.
"Rõ ràng là con chỉ thích nó, tại sao phải làm nó đau lòng? Chẳng lẽ lúc nó đau lòng, con không đau lòng sao?"
Trình Hạo Hiên nhớ lại, lúc cô tới, thấy anh cùng Tưởng Anna quần áo xốc xếch, vẻ mặt đau khổ, nhưng mà tim của anh cũng đau khổ, còn có sợ, sợ cô sẽ tức giận!
Sự thật chứng minh, cô giận thật, hơn nữa còn vô cùng tức giận.
"Con thích nó, không phải sao? Bằng không sẽ không buồn phiền ở chỗ này, mà không đi tìm nó, bởi vì không muốn thừa nhận mình yêu nó, hơn nữa nó làm con mất mặt trước mặt cấp dưới!"
Đúng vậy! Mẹ nói đúng, anh không bỏ được, nhưng tới nay, đã lâu như vậy rồi mà cô chưa từng nói thích anh! Chỉ có anh chủ động, cô chưa từng nói với anh một câu thích, không phải sao? Cô thích anh không?
"Được rồi, mẹ, con sẽ suy nghĩ!"
Mẹ Trình nhìn sắc mặt của con trai, đoán chừng là nghĩ thông suốt rồi, bà cũng không có cách tham dự, chỉ có thể ở bên cạnh thúc giục mà thôi, "Vậy cũng tốt! Mẹ cho con thời gian, nhưng không thể quá lâu, nếu con dâu của mẹ chạy, con nhất định sẽ đẹp mặt!"
Mẹ Trình uy hiếp nói.
Tiễn mẹ Trình xong, Trình Hạo Hiên suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc là nên xử lý chuyện này như thế nào đây? Rốt cuộc là bọn họ yêu nhau, hay chỉ có anh đơn phương? Nếu như lúc này mình đi cầu hòa, cô sẽ tha thứ anh sao? Nhưng như thế có chút mất mặt? Rõ ràng không phải một mình anh có lỗi!
Lạc Điềm Hân cảm thấy mình không nên đến đây, làm cô cảm thấy xa lạ.
Nhưng Chu Man Man để Giang Hách dẫn cô tới, hơn nữa còn trang điểm lộng lẫy xuất hiện.
Cả ngày bị Chu Man Man kéo đi làm tóc, trang điểm, hơn nữa cô (LĐH) còn dậy rất sớm, đi theo cô (CMM), vì dạ tiệc từ thiện gì đó vào tối nay.
Vì để cô đi lại ở xã hội thượng lưu, Chu Man Man thật đúng là hao tâm tổn sức! Còn đem chồng thân ái cho cô mượn.
"Giang Hách, em không quen! Em muốn về!" Lạc Điềm Hân kéo tay Giang Hách nói.
Chung quanh có rất nhiều ánh mắt nhìn cô, hơn nữa cô còn tinh tường cảm thấy, bởi vì lễ phục trên người mình, cái váy này thiết kế để lưng trần tới eo, rất là hấp dẫn, cô rõ ràng nói không muốn, nhưng mà Chu Man Man lại kiên quyết bắt cô mặc, hơn nữa còn nhét cô vào trong xe ngay lập tức, không cho xuống xe.
Còn có một nguyên nhân khác, Giang Hách xuất hiện ở tiệc tối, luôn có vợ làm bạn, nhưng lần này lại đổi thành cô, khiến tất cả mọi người tò mò về quan hệ của hai người.
Quen biết đã lâu, coi Lạc Điềm Hân như đứa em gái, anh chỉ có thể cười xin lỗi, "Hân Hân, em biết, lần này là Man Man nhờ, anh không thể không làm! Hơn nữa em đi rồi, bạn gái của anh làm sao bây giờ? Sẽ làm chuyện cười cho mọi người!"
Sao cô có cảm giác, hiện tại mọi người đang cười cô?
"Lát nữa, anh muốn giới thiệu bạn của anh cho em! Cho nên em không thể đi!" Lần này Giang Hách gánh vác công việc người làm mai, càng không thể rời đi.
Lạc Điềm Hân chỉ có thể chu cái miệng nhỏ, đi theo bên cạnh anh, trước kia, cô cũng đi theo Trình Hạo Hiên tới nơi như vậy, nhưng đa số, cô chỉ làm nền, đến lúc đó, mình ăn là được, không trở thành tiêu điểm giống như vậy.
Giang Hách mang cô đi tới trước mặt hai người đàn ông, vì cô giới thiệu.
Cô biết một người trong đó, có lui tới với Trình thị, mọi người đã gặp mặt vài lần, vốn là quen biết. Tiếp theo, Giang Hách tới chỗ những người khác nói chuyện, để cô lại cho hai người kia. Thật ra thì cô cũng không để ý, nhưng hai người đàn ông này vừa nhìn thì không phải là loại cô thích! Mặc dù rất đẹp trai, nhưng mà cô không có cách thích bọn họ.
Trình Hạo Hiên vừa họp xong, liếc mắt thì thấy Lạc Điềm Hân ở giữa.
Tại sao cô lại ở chỗ này? Sao lại cùng hai người đàn ông trò chuyện vui vẻ như vậy?
Tối nay cô rất đẹp! Toàn thân tản ra mùi vị phụ nữ nồng đậm, hơn nữa bốn phía đều có ánh mắt nhìn chăm chú vào cô.
Lạc Điềm Hân thoáng nghiêng người, mới để Trình Hạo Hiên phát hiện huyền bí trong đó, lưng của cô lại là một mảnh trống không, phần lớn nước da phơi bày ra.
Đáng chết, người phụ nữ này rời khỏi anh thì trở nên lớn mật như vậy sao? Lại dám phơi bày nước da hoàn mỹ kia trước mặt nhiều người đàn ông như vậy? Thật ra thì chỉ có một mình anh.
Nhưng mà bây giờ, hai người bọn họ không có một chút quan hệ gì, anh có quyền gì mà đi ngăn cản cô không được mặc quần áo như vậy? Trình Hạo Hiên buồn bực, cầm một ly rượu trên tay từ nhân viên phục vụ, uống một hớp. Đi tới một góc ngồi xuống, nhìn cô cười như con bướm hoa.
Trước kia có tiệc rượu, rất ít tìm cô tới bổ sung, chỉ có lúc không tìm được người mới kéo cô đi, hơn nữa đều rất gấp, cô căn bản không kịp ăn mặc cái gì, tới cửa hàng quần áo, cầm một bộ quần áo mà thôi.
Hơn nữa, nếu đến hội trường bình thường, hai người bọn họ sẽ tách ra hành động, không quấy nhiễu chuyện đối phương, đến lúc kết thúc, hai người mới gặp lại, sau đó đưa cô về nhà, căn bản không có cái gì.
Nhưng tối nay, cô không giống nhau! Đặc biệt xinh đẹp! Cảm giác làm lóa mắt anh.
Lạc Điềm Hân cảm thấy không nói chuyện nổi nữa, ý bảo Giang Hách tới cứu cô, nhưng người đàn ông kia giống như Trình Hạo Hiên, sẽ không nhìn sắc mặt người khác, chỉ có thể dựa vào mình. Sau khi thoát khỏi bạn của Giang Hách, tùy tiện cầm một chút thức ăn, đi tới ban công của tiệc rượu, cô vô luận tham gia bữa tiệc bao nhiêu lần, cuối cùng cô đợi ở đây.
"Hô, nơi này thật thoải mái!" Lạc Điềm Hân nhìn bầu trời đêm nói.
Cảm giác như thế, làm cô nhớ tới buổi tối ở cùng Trình Hạo Hiên trên biệt thự ở chân núi ngắm những vì sao.
Mặc dù có chút tức giận, nhưng đó là một buổi tối tốt đẹp.
Thật ra thì cô không muốn kết thúc, nhưng là một màn kia đã đả kích cô, phá vỡ tất cả những ảo tưởng về cuộc sống tốt đẹp của cô.
Đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện bên người cô.
"Tiểu thư, có thể tâm sự cùng tôi không?" Một người đàn ông dáng dấp coi như là không tệ nói với cô.
Lạc Điềm Hân nhìn người đàn ông này, chuông báo động trong lòng lập tức vang lên. Cô có thể không trả lời, được không?
"Tiểu thư, tôi cảm thấy em thật quen mắt! Chúng ta đã gặp ở nơi nào?" Người đàn ông cười hì hì nói.
Mánh khóe cũ như vậy, bây giờ còn có người dùng sao?
"Thật xin lỗi, tôi không biết anh! Hơn nữa, tôi không nghĩ là tôi đã gặp anh!" Lạc Điềm Hân nhìn thức ăn trong đĩa, cô chỉ muốn ăn cái gì đó mà thôi.
Lạc Điềm Hân thấy vẻ mặt của hắn trở nên bỉ ổi, một tay vòng qua eo của cô, nơi bị phơi bày (lưng), dọa cô giật mình, vội vàng nghiêng người né tránh hắn đụng vào, "Làm ơn tự trọng!"
"Có quan hệ gì? Em là phụ nữ Giang Hách nuôi dưỡng? Đã như vậy, vậy chúng ta vui đùa một chút!" Người đàn ông không biết xấu hổ nói lời nói chán ghét.
Lạc Điềm Hân tức giận, trợn mắt lên giận dữ nhìn hắn, muốn ra ngoài, lại bị hắn cản lại.
"Anh đừng tới đây! Tôi sẽ kêu!" Cô rất hồi hộp, chưa từng có chuyện xảy ra như vậy.
"Tùy tiện! Nếu em có cơ hội kêu, chắc là tiếng rên rỉ dễ nghe!"
Lạc Điềm Hân chán ghét, tiếp tục nhìn hắn chằm chằm , nhưng người đàn ông lại đẩy cô tới tường, hơn nữa áp chế cô. Cái đĩa trên tay đã rơi trên mặt đất, hơn nữa còn bể ngổn ngang.
Không được? Bên trong là bữa tiệc ồn ào náo động, căn bản sẽ không có người chú ý cô rời đi.
Giang Hách! Cứu mạng !
Cô mới lẩm nhẩm trong lòng, người đàn ông ở trước mắt liền bị nắm lên, hơn nữa còn bị đánh một trận, mà người cứu cô lại là Trình Hạo Hiên, Lạc Điềm Hân bị kinh sợ (kinh ngạc + sợ hãi), ngây ngốc nhìn anh.
"Biến, nể mặt mũi cha mày, tao tha cho mày, lần sau còn dám đụng tới cô ấy, tao làm thịt mày!" Trình Hạo Hiên hung dữ nói với cùng người đàn ông kia, người đàn ông kia lấy được tự do, liền chạy.
Trình Hạo Hiên quay đầu, lại nhìn thấy Lạc Điềm Hân đang sợ hãi, cởi áo khoác tây trang của mình xuống, mặc trên người cô, che kín tấm lưng xinh đẹp của cô, "Sao em không cẩn thận như vậy? Một mình đến ban công? Nếu anh không thấy, em không biết em sẽ xảy ra chuyện gì sao?" Trình Hạo Hiên khẩn trương nói, đã quên lời nói ngày đó, anh không muốn nhìn cô nữa.
Lạc Điềm Hân không được tự nhiên xoay người, không muốn thấy anh, mặc dù không biết tại sao anh ở chỗ này, nhưng rất cảm kích anh cứu cô, "Cám ơn!"
"Tại sao em đến nơi này?" Nếu không có vé mời của bữa tiệc này, không thể tiến vào.
Lạc Điềm Hân nhìn phương xa, "Tôi theo người khác tới đấy!"
"Tại sao tới?" Bữa tiệc như vậy, cô không có tiền, cô tới nơi này làm gì?
"Sao anh hỏi nhiều vậy? Tổng giám đốc Trình, tôi muốn làm cái gì, liên quan đến anh sao?" Lạc Điềm Hân nhịn không được nói, rốt cuộc là anh hỏi đủ chưa? Cảm giác của cô bây giờ như là bắt vợ.
Trình Hạo Hiên yên lặng nhìn cô, chuyện không liên quan đến anh thật? Vậy anh vừa cứu cô làm cái gì?
Trình Hạo Hiên bị lời của cô chọc giận, như người đàn ông kia, đè cô ở trên tường.
"Đáng chết, anh muốn hỏi thì thế nào?"
Lạc Điềm Hân kinh ngạc nhìn anh, anh muốn làm cái gì?
Trình Hạo Hiên nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của cô, có chút không đành lòng, tại sao cô sợ hãi anh như vậy?
Anh cúi đầu hôn môi của cô, mút hồi lâu đến không còn cảm giác.