Thư Ký Em lại Không Ngoan

Thư Ký Em lại Không Ngoan

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình Thư Ký Em lại Không Ngoan mang tới thông điệp Mập thì đẹp. Ốm thì dễ thương. Lòi xương thì dễ mến

Chương 2 : buổi chiều thứ sáu

Trong cả tuần lễ, buổi chiều thứ sáu là một ngày nhàn rỗi nhất, toàn bộ công việc ở công ty đều phải hoàn thành vào buổi sáng, buổi chiều chỉ cần không phải là việc lớn, tuyệt đối không cần đi khắp nơi .

Lạc Điềm Hân làm việc ba năm ở tập đoàn Trình thị, từ giúp việc trở thành thư ký hôm nay, cô đã làm việc rất cực nhọc , mặc dù đến bây giờ, cô không hiểu tâm tư tổng giám đốc, ai bảo tâm tư của anh luôn làm người ta nhìn không thấu?

Mà thứ sáu, nguyên nhân mà Lạc Điềm Hân nhàn rỗi là, vào lúc này, cấp trên của cô, Trình Hạo Hiên, luôn tới chi nhánh công ty để đi họp, mà cô không cần theo, cho nên cô vô cùng thoải mái.

Còn ba giờ là tan việc, mà bình thường Trình Hạo Hiên cũng tan việc trước một canh giờ, trở lại công ty xử lý chuyện cuối cùng, cô còn có thời gian hai tiếng.

Gần đây Lạc Điềm Hân cảm giác mình suy yếu, trước mấy ngày ăn tết, gọi điện thoại về nhà, lập tức bị mẹ lảm nhảm một giờ, cuối cùng bởi vì điện thoại di động của cô tắt, mới ngưng trò chuyện.

Mẹ nói cô cũng hai mươi lăm tuổi rồi, còn không tìm được bạn trai, còn không tính kết hôn, Tiểu Hoa nhà hàng xóm người ta, đã là mẹ của ba đứa con, nói liên tục, đến cuối cùng, cô phải xin phép về nhà xem mắt.

Xem mắt? Thế kỷ hai mươi mốt còn có người muốn xem mắt sao? Có lẽ có ít người muốn, nhưng cô kiên quyết không đi. Cô không tin, làm như vậy thì sẽ có tình yêu, nhiều nhất là cha mẹ hai bên vội vàng sắp xếp hôn nhân mà thôi, cô không muốn như vậy.

Nói cho cùng, cô không có mối tình đầu! Trước khi tốt nghiệp đại học, bận đi học, nghiên cứu, tính toán công việc sau này. Sau khi tốt nghiệp, vì cuộc sống mà làm việc, vừa tốt nghiệp đã tiến vào tập đoàn Trình thị, dường như cô không nghỉ ngơi nhiều, cũng không vì phải hẹn hò mà nghỉ hơn nửa ngày nghỉ.

Cô không thấy cuộc sống trôi qua khô khan thế nào, chỉ là cô cảm thấy, không có đàn ông bên người, thật ra thì vô cùng tốt, mình có thể một người hưởng thụ tất cả.

Đáng tiếc cha mẹ không nghĩ như vậy, hiện tại muốn xem mắt, cái này phải làm sao đây?

Chẳng lẽ mình phải dâng tất cả lần đầu tiên cho một người đàn ông mình không yêu?

Lạc Điềm Hân xoay cái ghế, lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.

"Man Man!"

"Làm sao vậy?" Vào buổi chiều, Chu Man Man Man còn đang trong trạng thái buồn ngủ, bởi vì buổi tối cô chơi game, không ngủ được.

"Đương nhiên là có chuyện lớn!" Giọng nói của cô có chút gấp.

Bởi vì cả lầu 35 cũng không có người, cô nói chuyện lớn hơn.

Giọng nói Chu Man Man Man còn nghe ra được cảm giác lười biếng, "Nói đi!"

"Cha mẹ tớ muốn tớ về nhà xem mắt!" Cuối cùng Điềm Lạc Hân nói chuyện này ra.

"Ôi, cái này không tốt sao? Vừa đúng lúc có thể làm dịu trái tim khô héo đã lâu của cậu." Chu Man Man Man trêu chọc nói.

Lạc Điềm Hân bất mãn mắng một câu: "Đi chết đi!"

"Tớ không cần! Cậu cũng biết rất rõ ý nghĩ của tớ, hôn nhân như vậy, tớ mới không cần!"

Chu Man Man Man cười to: "Vậy cậu  muốn như thế nào? Cha mẹ cậu bắt đầu buộc cậu rồi!"

"Tớ cũng không biết! Bà ấy kêu tớ xin nghỉ mấy ngày, trở về một chuyến!" Lạc Điềm Hân có một người bạn tri kỷ duy nhất  là Chu Man Man Man, cho nên cô thoải mái nói với cô ấy.

Đối với chuyện như thế này, Chu Man Man Man cũng không có cách nào, huống chi, cô không gặp vấn đề này, mặc dù cả ngày cô chơi trò chơi, nhưng lại có bạn trai của cô giúp một tay, chăm sóc cô tất cả, cho nên cô rất hạnh phúc.

"Cái này phải nói thế nào? Nếu đã không muốn về, vậy thì không cần về!"

Lạc Điềm Hân cũng biết như vậy, hơn nữa, trước sau gì cũng phải về, nhưng mà cô không muốn đi xem mắt!

"Vậy cậu có cách  để cho tớ không đi xem mắt, lại còn có thể giải quyết tràng nguy cơ này sao?"

"Cái này. . . . . ." Chu Man Man Man nghiêm túc nghĩ, cái vấn đề này thật khó giải quyết !

"Nghĩ  nhanh lên một chút, tớ chỉ còn mấy ngày nữa thôi, hai ngày, tớ nghĩ đến đầu muốn nổ tung, hơn nữa còn có cảm giác mình mình bị bức chết." Lạc Điềm Hân khổ sở nói.

Thật ra thì Chu Man Man Man muốn giúp mà không được: "Hân Hân, cậu biết rõ mẹ cậu! Thông minh như vậy, coi như là lừa bà, nói cậu không thể về, cũng không gạt được bà! Hơn nữa còn có thể trực tiếp đi lên tìm cậu!"

"Nhất định như vậy!" Cô biết rõ tính cách của mẹ, nghĩ rất nhiều, nếu cô lừa dối, nhưng không có nghĩa là mấy ngày sau, khi bà phản ứng kịp, cô sẽ không thu dọn được hậu quả.

Chu Man Man Man than thở một tiếng, thật là khó khăn!

"Bằng không như vậy, cậu đem bạn trai mang về, như vậy thì tất cả mọi chuyện có thể được giải quyết."

Làm ơn, cô đã nghĩ qua, vấn đề là, trong thời gian ngắn, làm sao tìm được một người bạn trai à?

"Phải tìm ở nơi nào? Ai sẽ yêu tớ trong vòng mấy ngày?"

"Ách. . . . . ."

"Coi như  là yêu đi, lập tức có thể mang đàn ông về nhà, sẽ có sao?" Cô suy đi nghĩ lại, vẫn không có cách nào!

Chu Man Man Man im lặng một chút, hỏi: "Cậu không có đàn ông theo đuổi sao?"

Thật là hỏi trúng chỗ đau của cô, cô cảm thấy mình bị vứt bỏ. Bên người cô, thật sự là không có một người đàn ông, theo lý thuyết, bộ dáng của cô cũng không tệ! Nhưng không có đàn ông thích cô, dù sao trong công ty, không có lấy một người biểu đạt bất kỳ ý tứ thích đối với cô.

Không phải vì cô đi theo Trình Hạo Hiên, cho nên mọi người cũng bởi vì cô là thư ký của Trình Hạo Hiên, cũng sợ cô?

"Không có!" Rất thẹn thùng mà trả lời.

Chu Man Man Man suy nghĩ một chút, tìm được một người!

"Cao Chí! Người trung thực theo đuổi cậu."

Lạc Điềm Hân lập tức cau mày, "Anh ta? Không được! Anh ta đang ở quê nhà! Tớ luôn ở trên này, làm sao cho người ta tin tưởng chúng tớ ở chung một chỗ, hơn nữa, bạn của cha mẹ tớ có cái gì mà không biết?"

Cao Chí đó hoàn toàn không phải loại cô thích, anh ta là có một công việc thực tế , bề ngoài bình thường, nhưng so với tưởng tượng của cô, kém quá nhiều.

"Vậy tớ  chỉ có thể chúc cậu may mắn." Chu Man Man Man làm bộ nén đau buồn nói.

"Ôi! Đừng! Không muốn!" Hiện tại thì Lạc Điềm Hân giống như kiến bò trên chảo nóng rồi, một chút ý kiến cũng không có, càng thêm sốt ruột.

Chu Man Man Man nghe cô gấp gáp: "Bằng không cậu tìm bạn trai giả, ứng phó là được."

"Bạn trai giả?"

"Đúng ! Không phải có một ít công ty lấy hoàn thành nhiệm vụ của người khác là tôn chỉ sao? Cậu có thể tới đó, giao tiền rồi chọn một người diễn bạn trai giả, sau đó mang về nhà là được." Chu Man Man Man đột nhiên cảm thấy cái này cũng là cách tốt.

Lạc Điềm Hân suy nghĩ một chút, "Điều này có thể được không? Nếu như bị phơi bày?"

"Cậu không phải chỉ cần ứng phó mấy ngày sao? Thời gian mấy ngày, mẹ cậu có thể biết bao nhiêu, cậu cứ thoải mái, lớn mật làm đi!"

"Nhưng. . . . . ." Lạc Điềm Hân vẫn có chút lo lắng.

"Nhưng mà, không rảnh nữa, tớ buồn ngủ quá! Tớ muốn ngủ." Nói xong rồi cúp điện thoại.

Lạc Điềm Hân thiếu chút bị cô làm cho tức chết, lời còn chưa nói hết mà!

"Man Man hư, lần sau mà gặp được cậu….cậu sẽ xong đời." Lạc Điềm Hân hướng về phía điện thoại mắng. Sau khi mắng xong, sau lưng Lạc Điềm Hân đột nhiên vang lên một tiếng ho khan, dọa cô sợ muốn nhảy dựng, cấp chút mặt mũi cho người đàn ông mà chào hỏi: "Tổng giám đốc khỏe!"

Lạc Điềm Hân nhìn thời gian một chút, sao anh lại quay lại? Xong rồi, bị anh nghe thấy rồi.

Trình Hạo Hiên yên lặng nhìn cô một phút.

Người phụ nữ này là thư ký của anh, không tệ, hơn nữa còn là thư ký có năng lực tốt, mới có thể ở bên cạnh anh ba năm.

Hơn nữa ba năm nay, anh cũng không muốn đổi thư ký, mặc dù bình thường có chút cảm giác miễn cưỡng, nhưng mà vào lúc quan trọng, cô vẫn làm rất tốt.

Dung mạo của cô không tệ, muốn thân hình có thân hình, muốn tướng mạo có tướng mạo , thư ký của anh cũng không giả dối, phù hợp với tiêu chuẩn con dâu  của mẹ, mặc dù gia sản không nhiều. Nhưng điểm quan trọng nhất, cô là thư ký của anh, trừ người nhà anh ra, thì thư ký hiểu rõ sở thích của anh nhất, vậy thì có thể lừa gạt mẹ, vượt qua kiểm tra.

Mới vừa rồi cũng nghe cô định tìm một người đàn ông giả làm bạn trai, dẫn về nhà, vậy thì thật là vừa vặn! Bọn họ lập ra một thỏa thuận, có thể lập tức thực hiện.

Một lúc trước anh còn đang còn nghiêm túc chọn phụ nữ mà mình biết, nhưng lại bỏ sót cô, hiện tại thì tốt rồi, thật là mất công! Rõ ràng bên cạnh có một người.

Lạc Điềm Hân thấy xấu hổ khi bị anh nhìn, vội vàng cúi thấp đầu nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, tổng giám đốc, lần sau tôi không dám nữa."

"Tôi không mắng cô!" Trong lòng của cô, anh hung hãn như vậy sao? Lúc rảnh rỗi, cô gọi một cuộc điện thoại cũng không được sao?

"Hả?" Vậy anh có ý gì? Lạc Điềm Hân lo lắng, dùng khóe mắt liếc một cái, phát hiện anh vẫn còn nhìn mình.

"Tổng giám đốc, xin hỏi có chuyện gì không?" Lạc Điềm Hân bình thường không sợ Trình Hạo Hiên như vậy, nhưng hôm nay bị anh bắt gặp mình gọi điện thoại cá nhân trong giờ làm việc, vậy khẳng định là xong đời.

Khóe miệng Trình Hạo Hiên khẽ cong, nhưng rất nhanh lại trở về hình dáng ban đầu: "Tôi vừa mới nghe cô gọi điện thoại!"

Lạc Điềm Hân cắn chặt môi dưới, anh muốn truy cứu lỗi của cô sao?

"Cô có cần khẩn trương như vậy không? Tôi không mắng cô!" Trình Hạo Hiên bất mãn, anh còn chưa nói việc chính, cô đã sợ, vậy một lát anh nói chuyện, cô sẽ sợ tới té xỉu? Anh nhớ thư ký của anh là một người tài, không nhát gan như vậy.

Vậy rốt cuộc là muốn nói gì? Nói nhanh một chút không được sao? Chậm rì rì như vậy làm cô sợ muốn chết.

"Tôi không có khẩn trương!" Lạc Điềm Hân cố gắng nguỵ biện.

Trình Hạo Hiên cũng không có ý truy cứu nữa, cô đã khẩn trương vì chuyện này rồi: "Tôi đã nghe được nội dung nói chuyện, tôi sẽ giúp cô!"

Lạc Điềm Hân vội vã ngẩng đầu nhìn anh, cả khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc: "Anh nói cái gì?"

Trình Hạo Hiên lườm cô một cái: "Cô biết lời nói của tôi chưa bao giờ nói lần thứ hai!"

Lạc Điềm Hân nuốt nước miếng một cái: "Ý của anh, không phải, anh tính giả làm bạn trai của tôi, cùng tôi về nhà?"

Trình Hạo Hiên gật đầu.

Lạc Điềm Hân giật mình lùi lại sau một bước, lúc đầu cô còn cảm thấy phương pháp xử lí của Chu Man Man Man có chút kỳ quái, cũng không có ý định làm như vậy, nhưng tổng giám đốc lại muốn giúp cô?

"Tại sao?"

Cô cảm thấy nhất định không đơn giản, muốn cho anh đồng ý giúp một tay, trừ phi là cùng cấp bậc hoặc là người cao hơn anh, nếu không người ta giúp anh làm việc mới đúng, sao anh có thể xung phong nhận việc?

"Đương nhiên là tôi không có lòng tốt giúp cô như vậy, tôi có điều kiện."

Biết ngay mà, cũng không biết điều kiện này là cái gì? Hẳn không phải là người của cô chứ? Nếu quả thật như vậy, anh có hứng thú với cô, ba năm trước, lần đầu tiên hai người gặp mặt cũng nên có chuyện, sẽ không chờ đến bây giờ mới đúng.

"Điều kiện gì?"

Trình Hạo Hiên nhìn nét mặt của cô, biết cô suy nghĩ cái gì. Nếu người khác nghe anh nói như vậy, đã sớm bỏ đi rồi, tuyệt đối sẽ không tra cứu điều kiện của anh là cái gì!

"Thì ngược lại, cô cũng phải giả làm bạn gái của tôi, dỗ mẹ tôi!"

Lạc Điềm Hân lập tức từ chối: "Không được!"