
Định Mệnh Sắc Tình
Truyện đã Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
truyện ngôn tình Định Mệnh Sắc Tình - Trạng thái : truyện full - Thể loại sắc : không đủ 18 tuổi vui lòng không đọc truyện . Nội Dung : Truyện kể về một mối tình tình cờ anh bị ngốc và nương nhờ nhà cô rồi sau đó cả hai có tình cảm với nhau câu truyện đơn giản cũng không có tình tiết phức tạp .
Chương 37
Giọng nói đầy vui mừng, “Em đến tìm anh sao?”
Phương Quỳnh mãi không nói gì.
Tiến Dương không khỏi lấy đèn pin từ tay cô, bật lên, qua ánh sáng đó, mới nhìn thấy mặt Phương Quỳnh đầy nước mắt.
Anh sững sờ, lập tức đau lòng vô cùng.
“Tại sao anh lại ở đây?” Phương Quỳnh vừa khóc vừa đẩy anh.
“Tại sao anh không về, tại sao anh lại ở đây!” Cô vừa khóc vừa đấm vào ngực anh.
Tiến Dương để mặc cô đánh, đưa tay lau nước mắt cho cô, “Xin lỗi.”
“Em không muốn nghe anh nói xin lỗi!” Phương Quỳnh khóc lớn, “Tại sao anh lại ở đây! Anh đâu có ngốc! Tại sao anh vẫn ở đây!”
“Vì em ở đây.” Tiến Dương ôm chặt cô, giọng nói thấp thỏm, “Anh đến đây là vì em.”
“Em không tin… anh là kẻ lừa đảo… anh chỉ biết nói ngọt ngào…” Phương Quỳnh khóc nức nở, tay nhỏ vẫn đấm vào vai và ngực anh.
“Em tin.” Tiến Dương ôm chặt cô, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, “Nếu không, em đã không đến đây tìm anh đêm khuya như vậy.”
Phương Quỳnh đột nhiên mất hết sức lực, cô nằm trong lòng người đàn ông khóc nức nở.
“Em ghét anh…”
“Em thích anh.” Tiến Dương mắt đỏ ngầu, anh đưa tay nâng cằm Phương Quỳnh, hôn lên môi cô, giọng nói khàn khàn lặp lại, “Em thích anh.”
Phương Quỳnh muốn đẩy anh ra, nhưng khi tay chạm vào ngực người đàn ông, dường như mất hết sức lực, cô mềm nhũn trong lòng anh, bị anh hôn đến mất đi ngôn ngữ.
Bà Như và Ông Văn Thụ đứng ở cửa hang nhìn thấy tất cả, hai người nhìn nhau.
Rồi lặng lẽ rút lui.
“Làm sao bây giờ?” Bà Như hỏi.
Ông Văn Thụ bịt tai, “Tôi không biết, đừng hỏi tôi.”
Bà Như nhìn anh đầy chán ghét, “Không véo tai anh, nói đi.”
Ông Văn Thụ thử nói, “Như vậy thật sự cũng tốt mà?”
Bà Như không tức giận, nhìn vào hang động, “Ừ, cũng tốt.”
Ông Văn Thụ: “…”
Đọc Truyện ngôn tình sắc còn giúp bạn phát triển trí tưởng tượng và sáng tạo. Những bối cảnh lãng mạn, các tình tiết bất ngờ hay nhân vật độc đáo sẽ kích thích não bộ làm việc linh hoạt hơn. Điều này không chỉ giúp bạn thư giãn mà còn có ích trong việc giải quyết các vấn đề trong cuộc sống hàng ngày một cách sáng tạo. Truyện Full hay
Anh buông tai, “Thật ra dù anh ta là ngốc, ở bên Phương Quỳnh cũng không có gì không tốt, tôi thấy cũng tốt.”
“Anh nói cái gì?!” Bà Như lập tức véo tai anh.
Ông Văn Thụ kêu lên, “Đau quá—”"
Người ngốc trong nhà Phương Quỳnh không còn ngốc nữa.
Không những không ngốc, mà còn để mắt đến Phương Quỳnh.
Năm mới vừa qua, dân làng trong núi lại xôn xao.
Một đám phụ nữ trong làng rảnh rỗi lại chạy đến cửa nhà Phương Quỳnh dạo chơi, muốn xem thử người ngốc không còn ngốc trông như thế nào.
Khi thấy Tiến Dương bước ra, cả đám phụ nữ đều trố mắt nhìn.
Quần áo của Tiến Dương bị nước tuyết trong hang núi làm ướt, Phương Quỳnh nhờ người mua cho anh một bộ áo lông vũ mới ở thành phố, chỉ hơn một trăm tệ, nhưng mặc lên người anh lại rất có phong cách.
Anh vai rộng chân dài, dáng người cao lớn, đứng đó, sự hiện diện mạnh mẽ đến mức không thể phớt lờ.
Khi anh quay mặt lại, mọi người lại bị thu hút bởi khuôn mặt quá đỗi điển trai của anh, nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt đào hoa lấp lánh, như chứa đầy dải ngân hà, ánh sáng chiếu vào, từ xa đã thấy lấp lánh.
Phương Quỳnh đang phơi quần áo, Tiến Dương đứng bên cạnh giúp cô. Dây phơi cao, cô phải nhón chân với lên, Tiến Dương liền áp sát sau lưng, giúp cô ấn dây phơi, hơi thở ấm áp phả lên đỉnh đầu cô.
Bên ngoài có nhiều người đang nhìn, anh vẫn cứ tự nhiên đứng sau lưng cô, giúp cô phơi xong quần áo, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô, rồi cầm lấy bộ quần áo tiếp theo.
Phương Quỳnh hơi đỏ mặt quay lại nhìn.
Những người phụ nữ ở cửa đều che miệng cười, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Người đàn ông này không chỉ có thân hình đẹp, khuôn mặt đẹp, mà quan trọng nhất là còn rất rất yêu Phương Quỳnh.
Bên ngoài, dù là một thằng ngốc cũng có thể nhìn ra được.
Có thể tưởng tượng, Tiến Dương trước mặt mọi người dính lấy Phương Quỳnh đến mức nào.
Bà Như và Ông Văn Thụ từng nói chuyện với Tiến Dương một lần, cụ thể nói gì Phương Quỳnh không biết, Tiến Dương ra ngoài cũng không nói gì với cô.
Hơn nữa, sau khi anh không còn ngốc, anh không thể tiếp tục ở nhà họ được nữa.
Bà Như và Ông Văn Thụ không cho anh ở tiếp, Tiến Dương biết, nơi này nhiều lời đồn đại, anh thuê một căn nhà trong núi, cách nhà Phương Quỳnh mười lăm phút đi bộ, ban ngày đến, tối lại về.
Tiến Dương liên tục một tuần không được ăn thịt, mỗi tối Phương Quỳnh đưa anh về, anh lại ép cô ở cửa hôn lâu, rồi nắm tay cô giúp anh giải tỏa.
Ngày sinh nhật Phương Quỳnh, Tiến Dương tặng cô một tờ giấy.
Cô mở ra xem, là giấy báo nhập học đại học của cô ngày trước.
“Anh tìm thấy nó ở đâu vậy?” Cô dùng ngón tay vuốt nhẹ tờ giấy, đầy hoài niệm.
“Xem ngày tháng đi.” Tiến Dương nhắc cô.
“Ngày tháng gì?” Phương Quỳnh cúi xuống nhìn, đột nhiên đứng bật dậy, “Ơ? Nó, sao nó lại thành năm nay rồi?”
Tiến Dương cười khẽ, xoa đầu cô, “Đi không?”
Phương Quỳnh đỏ mắt, “Ý anh là sao?”
“Anh đã lo xong cho em, trước cổng trường còn thuê một căn nhà, em gật đầu, ngày mai chúng ta lên đường.” Tiến Dương cúi xuống hôn lên môi cô, “Gật đầu không?”
Phương Quỳnh cắn môi gật đầu, nước mắt lăn dài trên má, “Sao anh biết…? Em… nếu em đi… có thể năm năm em sẽ không… không kết hôn với anh…”
Tiến Dương ôm lấy cô, “Không sao, anh sẵn sàng chờ.”
Phương Quỳnh ôm lấy anh, hít mũi nói, “…anh đúng là thằng ngốc.”
Tiến Dương cười khẽ, “Ừ, anh là thằng ngốc.”
Anh áp mũi vào cổ Phương Quỳnh, giọng trầm khàn nói.
“Thằng ngốc chỉ thuộc về mình em.”
"Sau khi từ biệt bố mẹ, Phương Quỳnh theo Tiến Dương đến trường.
Người đàn ông rất quen thuộc với trường, có lẽ đã đến xem trước, dẫn cô đi đăng ký rồi dẫn cô đi một vòng quanh ký túc xá, sau đó dẫn cô ra khỏi trường, đến một căn hộ gần trường.
Phương Quỳnh: “?”
Cô quay đầu nhìn Tiến Dương , “Anh không nói với bố mẹ em là em ở ký túc xá sao?”
Tiến Dương kéo vali của cô, bước về phía trước, “Em biết đấy, đôi khi lời nói dối thiện chí…”
Chưa nói xong, đã bị Phương Quỳnh đuổi theo đánh một cái vào lưng, “Lời nói dối thiện chí?!”
Tiến Dương né một cái, mặt đầy nụ cười, anh quay người ôm lấy Phương Quỳnh, nắm lấy tay cô đang định đánh nữa đưa lên cổ, sau đó cúi đầu hôn cô.
“Mười ba ngày rồi, nếu không làm, anh sẽ nổ tung mất.”
Phương Quỳnh bị anh nói đến đỏ mặt, “Nhưng em không phải ngày nào cũng giúp anh… cái đó sao?”
Tiến Dương dùng cây cọc cứng đứng dưới quần nhẹ nhàng đẩy cô, giọng nói đều khàn, “Không đủ.”
Phương Quỳnh xấu hổ nhìn xuống dưới, nắm lấy ngón tay anh nói nhỏ, “Vậy anh… đi nhanh đi.”
Tiến Dương cười, một tay vác cô lên, tay kia cầm vali, nhanh chóng chạy lên lầu.
“Thả em xuống—” Phương Quỳnh trên vai anh hét lớn.
Bị người đàn ông vác lên tầng ba, Phương Quỳnh còn chưa kịp nhìn rõ cửa phòng, sau đó trời đất quay cuồng, cô bị anh ném lên ghế sofa, cửa còn chưa đóng, người đàn ông đã đè xuống.
“Ừm… đóng cửa…” Phương Quỳnh đẩy anh.
Tiến Dương một tay lột áo cô, vừa định cúi đầu ngậm lấy đầu ngực cô, đã bị Phương Quỳnh kéo tai.
Tiến Dương đau đến kêu lên một tiếng.
Phương Quỳnh đỏ mặt, “Đóng cửa!”
Tiến Dương cười khẽ, anh cúi đầu cho Phương Quỳnh một nụ hôn đầy đam mê, sau đó vừa cởi áo vừa đi đến cửa, kéo vali vào rồi đóng cửa.
Anh quay người nhìn Phương Quỳnh đang thở gấp trên ghế sofa, tay cởi quần, chỉ mặc quần lót liền mạch đi đến, giữa quần nhô lên một cục to và căng.
Phương Quỳnh xấu hổ không dám nhìn anh.
Khi người đàn ông còn ngốc, cô làm gì cũng không ngại, nhưng bây giờ anh không ngốc nữa, cô bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm, toàn thân không tự nhiên nóng lên, mặt đỏ bừng.
“Đừng nhìn nữa!” Cô xấu hổ đưa tay che mắt anh.
Nhưng bị người đàn ông đè ngược lại, Tiến Dương ôm lấy cô, kéo ngực cô lại gần trước mắt, thoải mái dùng ánh mắt ngắm nhìn cơ thể trần truồng của cô.
Dù chưa làm gì, Phương Quỳnh đã bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đến mức dưới thân không nhịn được tiết ra nước bạc.
“Đừng nhìn nữa…” Cô cắn môi hét, xấu hổ đến mức sau tai đỏ bừng.
“Đẹp như vậy, sao không cho anh nhìn?” Tiến Dương đưa tay vuốt ve cổ cô, dọc theo xương đòn, đầu ngón tay nóng bỏng đặt lên ngực, bụng, sau đó trượt xuống lỗ nhỏ của cô.
Phương Quỳnh căng cứng người, nhưng não lại vang vọng giọng nói của người đàn ông.
—“Đẹp như vậy, sao không cho anh nhìn?”
Cô vừa xấu hổ vừa vui, toàn thân đẫm mồ hôi nóng, da cũng phủ đầy màu hồng ái mộ.
Lần này Tiến Dương dạo đầu đặc biệt dài, anh dùng ngón tay khiến Phương Quỳnh lên đỉnh hai lần, sau đó mới đưa cây cọc nóng bỏng vào lỗ nhỏ ẩm ướt và chặt khít.
“À… Đại Sơn…” Phương Quỳnh bị đâm đến nỗi hai tay bấu chặt vào tựa ghế sofa sau đầu.
Người đàn ông chậm rãi tiến vào cô, đưa cả cây vào, rồi rút cả cây ra, tốc độ rất chậm, nhưng sự kích thích và khoái cảm lại được phóng đại vô hạn.
Phương Quỳnh không chịu nổi dùng chân kẹp lấy anh, “Đại Sơn… nhanh… một chút…”"
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Sắc Giới mới hơn
