Mô tả hình ảnh

Định Mệnh Sắc Tình

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

truyện ngôn tình Định Mệnh Sắc Tình - Trạng thái : truyện full - Thể loại sắc : không đủ 18 tuổi vui lòng không đọc truyện . Nội Dung : Truyện kể về một mối tình tình cờ anh bị ngốc và nương nhờ nhà cô rồi sau đó cả hai có tình cảm với nhau câu truyện đơn giản cũng không có tình tiết phức tạp .

chương 35

Khi anh buông tay, Phương Quỳnh vẫn còn run rẩy trong dư âm của cực khoái.

Bụng cô liên tục co thắt, âm hộ vẫn còn rỉ nước.

Tiến Dương lau sạch tinh dịch trên eo cô, rồi dùng giấy lau miệng âm hộ của cô. Trong lúc lau, ngón tay anh chạm vào phần thịt mềm ở miệng âm hộ, khiến dương vật bên dưới lại cương cứng.

Anh ôm lấy Phương Quỳnh, từ từ và nhẹ nhàng đẩy vào cô từ phía sau.

Phương Quỳnh vừa chợp mắt đã bị đánh thức, cảm thấy bên trong căng tức, biết ngay là thằng ngốc lại đẩy vào, cô gần như phát điên.

Nhưng thằng ngốc chỉ đẩy dương vật vào cô, rồi ôm lấy cô ngủ thiếp đi.

Phương Quỳnh mơ màng thấy anh không động đậy, cũng không quan tâm nữa, nhắm mắt ngủ tiếp.

Đêm qua cô bị làm cho mệt mỏi, lại ngủ muộn, sáng hôm sau cả nhà đều dậy, chỉ còn cô và thằng ngốc vẫn nằm trên giường.

Bà Như đến xem, thấy thằng ngốc vẫn nằm nghiêng ôm lấy Phương Quỳnh, liền đẩy cánh tay anh ra, nhưng không lâu sau, cánh tay đó lại đặt lên chăn của Phương Quỳnh, tạo thành tư thế ôm lấy cô.

Bà Như không quan tâm nữa, kéo Ông Văn Thụ lên núi, còn Phương Khương cầm điện thoại đi khoe với đám bạn, hôm nay anh định giúp họ chụp ảnh.

Phương Quỳnh tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức, ánh nắng bên ngoài đã chiếu vào, làn nắng ấm áp và rực rỡ rơi trên mặt, khiến lỗ chân lông cô giãn ra thoải mái.

Cô nhìn chằm chằm một lúc, đột nhiên một bàn tay chắn ngang tầm mắt, che mất ánh sáng.

Bàn tay của người đàn ông rất đẹp, dài và sạch sẽ, xương khớp rõ ràng.

Trong những câu truyện ngôn tình, tình yêu luôn hiện lên như một bản nhạc dịu dàng, hòa quyện giữa hai tâm hồn. Đó là những khoảnh khắc ngọt ngào khi ánh mắt chạm nhau, khi lời nói giản đơn cũng trở thành niềm hạnh phúc. đọc truyện full hay cùng ha ha truyện

Phương Quỳnh đưa tay chạm vào tay anh, nắm lấy, rồi mỉm cười quay người lại.

“Chào buổi sáng, Đại Sơn.”

Ánh nắng chiếu lên người cô, làm nửa khuôn mặt cô trắng sáng, đôi mắt xanh biếc nhìn anh, tràn đầy sự dịu dàng và tình cảm.

Trái tim Tiến Dương đột nhiên bị đánh trúng, tim đập mạnh.

Anh đưa tay ôm lấy Phương Quỳnh, cúi xuống hôn lên mái tóc vàng óng của cô.

Chào buổi sáng, Phương Quỳnh.

Anh thầm nói trong lòng.

Phương Quỳnh rửa mặt xong làm chút đồ ăn, Tiến Dương đứng bên cạnh, nhìn cô đảo thức ăn, có lẽ đêm qua quá mệt, cô đau lưng, không lâu sau lại đổi tư thế.

Tiến Dương áp sát sau lưng cô, tay trái xoa lưng, tay phải cầm đũa cùng cô nấu ăn.

Phương Quỳnh cười quay lại nhìn anh, người đàn ông cúi xuống hôn lên môi cô.

Phương Quỳnh nhón chân hôn lại.

Bà Như và Ông Văn Thụ về đến cửa bếp, nhìn thấy cảnh này.

Một lúc sau, hai người lặng lẽ quay lại.

Đến chỗ xa hơn, Bà Như kéo Ông Văn Thụ hỏi, “Làm sao bây giờ?”

Ông Văn Thụ gãi đầu, “Tôi biết sao được? Bà nói xem làm sao?”

“Ông hỏi tôi?” Bà Như thở gấp, vừa tức giận vừa bực bội, đi vài bước định xông vào bếp, nghĩ lại, lại quay về, “…tôi cũng không biết làm sao.”

Hai người cùng nhìn về phía bếp, góc này không nhìn thấy hai người trong bếp, nhưng họ biết, hai người vẫn dính vào nhau.

“Thật ra…” Ông Văn Thụ gãi sau gáy, “Phương Quỳnh thích, cũng tốt, mà Đại Sơn… tôi thấy vậy cũng ổn.”

“Ổn?!” Bà Như véo tai ông, “Con gái ông sau này lấy thằng ngốc, ông còn thấy ổn!?”

“Đau đau đau—” Ông Văn Thụ kêu lên, Bà Như tát ông một cái, “Kêu to thế làm gì!”

Ông Văn Thụ xoa tai đỏ, nói nhỏ, “Không thì bà hỏi Phương Quỳnh xem cô ấy nghĩ gì, tốt hơn là chúng ta tự nghĩ lung tung.”

Bà Như chỉ về phía bếp nghĩ một lúc, “Được.”

Thằng ngốc quá dính vào Phương Quỳnh.

Bà Như mấy ngày liền không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Phương Quỳnh.

Ngay cả khi Phương Quỳnh đi vệ sinh, thằng ngốc cũng đi theo sát.

Phương Quỳnh lại chiều anh, lấy giấy lau mông cũng không tránh thằng ngốc.

Bà Như nhìn thấy, tức trong lòng, nhưng vẫn tỏ ra bình thường.

Cơm cùng ăn, mặt cùng rửa, tối tắm rửa đánh răng cũng đứng cạnh nhau, đêm ngủ càng không cần nói, Phương Quỳnh nằm ngay cạnh thằng ngốc.

Cứ như làm cho Bà Như xem vậy, khiến bà tức giận đi véo tai Ông Văn Thụ.

“Ái ái ái đau đau—” Ông Văn Thụ đau nhảy cẫng lên.

Bà Như buông ông, tức giận nói, “Khỏi hỏi nữa, con bé nhà ông, điên rồi!”

Ông Văn Thụ suy nghĩ một chút, hỏi, “Cô ấy thật sự muốn ở với thằng ngốc?”

“Cùng ăn cùng uống cùng… ngủ, ông nói xem?” Bà Như bụm mặt, “Tôi có lỗi với mẹ tôi, càng có lỗi với mẹ ông.”

“Chuyện này liên quan gì đến họ?” Ông Văn Thụ ngơ ngác.

Bà Như khóc trong lòng bàn tay, “Chưa cưới đã ở chung, đây là chuyện gì vậy?”

Ông Văn Thụ nhíu mày, “Không phải, thằng ngốc như vậy, làm sao cưới được?”

Bà Như ngẩng đầu, “Ý ông là, thật sự cho họ cưới?”

Ông Văn Thụ ngớ người, “Không phải, đây không phải là bà nói trước sao?”

“Ông Văn Thụ ông điên rồi, ông còn nghĩ họ cưới nhau!?”

“…Đợi đã, rõ ràng là bà… ái đau đau đau—”

Ông Văn Thụ và Bà Như ngày nào cũng lo lắng về chuyện của Phương Quỳnh và thằng ngốc, nhưng hai người trong cuộc lại sống rất thoải mái.

Sáng sớm hai người lên núi săn chim, Tiến Dương tay lạnh cóng, Phương Quỳnh liền nắm lấy tay anh, dùng miệng thổi hơi ấm.

Mỗi lần nhìn thấy cô chăm chú thổi hơi ấm cho tay mình, lòng anh tràn đầy ấm áp.

Một mảng tuyết trên cành cây rơi xuống, đậu trên đỉnh đầu cô, Tiến Dương đưa tay lau đi, Phương Quỳnh tưởng anh vuốt đầu mình, ngẩng lên mỉm cười ấm áp.

Tiến Dương không nhịn được, nắm cằm cô, ép cô vào thân cây hôn xuống.

“Đừng… ở đây… có người.” Phương Quỳnh đẩy anh, bị hôn đến thở gấp.

Tiến Dương buông cô, đi lấy giỏ và dây cung.

Anh cương cứng.

Phương Quỳnh thấy anh vội về nhà, cười véo eo anh, “Anh sao vậy, dạo này sao ngày nào cũng thế.”

Không chỉ ngày nào, mà một ngày còn nhiều lần.

Hai người nắm tay đi về, đến nửa đường gặp Lưu Tráng Tráng và đám bạn nhỏ.

Nụ cười trên mặt Phương Quỳnh nhạt dần.

Lưu Tráng Tráng nhìn thấy hai người nắm tay, sắc mặt hơi buồn, hôm Phương Quỳnh bị đưa đi, qua điện thoại, anh đã nghe ra, cô thích thằng ngốc.

Chỉ là, nghe là một chuyện, tận mắt thấy lại là chuyện khác.

Lần đầu tiên anh cảm thấy nhìn thấy thằng ngốc thật chói mắt, chói đến mức cúi đầu không muốn nhìn nữa.

Anh định quay lại, nhưng đám bạn lại thay anh bất bình.

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn