Tổng Tài Nuông Chiều

Tổng Tài Nuông Chiều

Chương 7: Đàn ông đều khốn khiếp

Đằng nào cũng được nghỉ, buổi chiều Vu Đằng không có việc gì làm nên cô tính toán trở về căn hộ nhỏ của mình.

Lâm Hành Hành xoay chìa khoá xe trong tay, anh cố ý giảm tốc độ ở mức chậm nhất có thể, vẻ mặt khoe khoang hiện rõ ba chữ to “Xin tôi đi”.

Vu Đằng lại không hiểu ý của Lâm Hành Hành, cô đã quen dựa vào chính sức mình, chứ chưa bao giờ thích ỷ lại người khác. Nên cô không hề có ý định bảo Lâm Hành Hành đưa mình về nhà, thế nhưng cô vẫn nói:

“Anh lái xe cẩn thận nhé.”

Một tay Lâm Hành Hành cầm vô lăng, còn một tay thì xoay xoay chìa khoá của một chiếc xe khác trong nhà… Vu Đằng nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, Lâm đại thiếu gia đang muốn khoe khoang độ giàu có trước mặt cô sao??? Nhưng chuyện này có gì đáng để khoe khoang, cô vốn dĩ là một kẻ nghèo kiết xác.

Lâm Hành Hành có ý tốt quan tâm nhưng lại bị người ta phũ phàng, anh hừ một tiếng rồi mặt hằm hằm ném chìa khoá xe ra sau, mặc kệ nó bay tới nơi nào.

Xe chạy chưa được bao lâu thì bị cảnh sát giao thông vẫy lại. Đồng chí cảnh sát trẻ tuổi thấy xe của Lâm Hành Hành vòng qua vòng lại chỗ này mấy lần thì sớm đưa ra kết luận: “Tiên sinh, anh lạc đường sao?”

Lâm Hành Hành: “……” Chết tiệt!

Cuối cùng Vu Đằng vẫn không mở miệng bảo anh đưa mình về, còn Lâm Hành Hành cũng lười phải xuống nước với cô.

Lâm Hành Hành đạp chân ga, xe ô tô lao vun vút trên đường, sau đó dừng ở hướng ngược lại rất xa với điểm muốn xuống của Vu Đằng. Trò đùa dai đã thực hiện được, Lâm Hành Hành hả hê gõ gõ ngón tay lên vô lăng, trong lòng thì thầm nghĩ: Vu Đằng, tôi cho cô cơ hội cuối cùng.

“Úi!!!” Vu Đằng bất ngờ kêu lên, đã thế còn có vẻ rất vui mừng. Cô cầm tấm bản đồ rồi lắc lư trước mặt người bên cạnh, “Cảm ơn anh nhiều nhé. Nơi này vô cùng tiện đường đến công ty tôi, hơn nữa chỉ cách ga tàu điện ngầm có 200 mét. Tôi đi trước đây.”

Nói dứt lời, Vu Đằng liền đẩy cửa xe mà không đợi Lâm Hành Hành đáp lại, cô vừa xuống xe vừa lẩm bẩm lầm bầm tìm kiếm thẻ tàu điện ngầm. Đến khi tiếng đóng cửa xe vang lên, Vu Đằng mới vẫy tay với người trong xe và dùng khẩu hình nói: “Tạm biệt.”

Lâm Hành Hành hít sâu một hơi nhưng vẫn không thoải mái. Anh dẫm chân ga, chiếc xe phóng vèo về trước, để lại cho Vu Đằng cái bóng của đuôi xe.

Nhìn Lâm Hành Hành rời đi, Vu Đằng bĩu môi làm mặt xấu với đuôi xe. Người này đúng là đáng ghét, lúc ở nhà họ Lâm thì vẫn bình thường, vậy mà trên đường đã bắt đầu hai sôi ba lạnh, khi thì trừng mắt với cô, khi thì ném chìa khoá xe. Đã thế còn cố ý đưa cô tới chỗ xa như vậy, hại cô phải tốn thêm tiền ngồi tàu điện ngầm.

Xem ra cuộc sống hôn nhân sau này của cô sẽ không hề sung sướng.

Ngồi tàu điện ngầm không bao lâu thì Vu Đằng nhận được điện thoại của Khai Tư.

“Vu Đằng, chị muốn gặp em.” 

Nghĩ tới cuộc điện thoại gọi cho Tần Liệt để xin nghỉ vào sáng nay, Vu Đằng lập tức lúng túng: “Chị Khai Tư, hôm nay em nghỉ.”

“Chị biết.” Khai Tư vô cùng bình tĩnh, “Không phải bạn trai em đích thân gọi điện cho boss lớn để xin nghỉ hay sao.”

Vu Đằng nghĩ thầm quả nhiên giọng nói kia là của chị Khai Tư, nhưng tại sao sớm như vậy mà hai người đã ở cạnh nhau? Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì giọng nói của Khai Tư lại truyền tới:

“Con nhóc này, chị đã nói sẽ có trách nhiệm với em, kết quả em đi gặp mặt người lớn mà chị còn không biết đối tượng của em là ai. Mau về nhà cho chị, chị đợi em dưới nhà.”

Vu Đằng cất điện thoại, bên tai văng vẳng giọng nói đau lòng của Khai Tư, nhưng trong thâm tâm cô lại cảm thấy rất trớ trêu cho hoàn cảnh của mình. 

Cô vào công ty thông qua tuyển dụng trực tiếp, lúc ấy người phỏng vấn cô cuối cùng chính là Khai Tư. 

Từ khi biết Vu Đằng là trẻ cô nhi, Khai Tư vô thức nổi lên trách nhiệm của một người chị. Ngoại trừ công việc, Khai Tư luôn ngầm quan tâm đến mọi chuyện của Vu Đằng. Cảm giác ấm áp này chính là động lực để Vu Đằng tiếp tục làm việc ở công ty. 

Cô nghĩ mặc kệ công việc này tồi tệ như thế nào, hoặc có hèn mọn như lời Lâm Hành Hành nói hay không… chỉ cần nơi này có Khai Tư là đã tốt lắm rồi.

Lúc Vu Đằng về đến nhà, Khai Tư đang cầm hai cây kem ngồi trước cửa hàng tiện lợi. Khai Tư gọi Vu Đằng đi vào rồi hào phóng mua cho cô một cây, sau đó hai người cùng nhau lên tầng.

“Nói đi.” Khai Tư mới có hai lăm tuổi, lớn hơn Vu Đằng năm tuổi nhưng so với Vu Đằng thì cô đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, “Em dính dáng tới loại công tử nhà giàu ngu ngốc như này từ khi nào?”

… Lâm Hành Hành là loại người giàu có ngu ngốc sao? Vu Đằng không dám giấu diếm, cô kể từ đầu đến cuối câu chuyện cho Khai Tư nghe.

“Em điên rồi hả?” Khai Tư rối rắm nhíu chặt mày, “Em muốn đổi việc khác thì có thể nói với chị, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc. Em và anh ta kết hôn giả như thế, em làm sao có thể yêu đương với ai.”

“Nguyên nhân cũng không hẳn là vậy…” Hôm nay nhiệt độ ngoài trời rất nóng, ăn kem cũng không thể giải nhiệt hoàn toàn, Vu Đằng nóng đến nỗi hai má đỏ ửng, “Ông nội Lâm cực kỳ tốt, ông ấy thực sự yêu quý em, mà em thì cũng muốn làm ông vui vẻ.”

Khai Tư thở dài một hơi, cô xoa xoa mái tóc ngắn của Vu Đằng. Cô nhóc này thực sự khuyết thiếu tình cảm gia đình, chỉ vì ông lão ấy yêu quý mà sẵn sàng kết hôn giả với người mình không quen. 

Ta thường cho rằng suy nghĩ định hình lời nói, nhưng nó cũng diễn ra theo chiều ngược lại. Hãy xem lời nói như một bộ công cụ - vốn từ hạn hẹp cũng giống như điêu khắc một bức tượng chỉ với một cái máy cưa, so với sử dụng một bộ nhiều dụng cụ khác nhau có thể khắc cả những nét rộng và mảnh. Càng có nhiều từ ngữ để sử dụng, bạn càng có thêm nhiều công cụ để mài dũa quan điểm của mình, đồng thời phân tích và xem xét quan điểm của người khác. đọc tiểu thuyết ngôn tình haha truyen cùng bạn củng cố khả năng giữ vững quan điểm và suy nghĩ hợp lý và sắc bén hơn.

Tuy gia cảnh Khai Tư bình thường, nhưng cô lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, đầy đủ tình thương yêu của bố mẹ. Dù chưa từng trải qua những chuyện như Vu Đằng, nhưng cô biết những năm qua cô nhóc này đã quá vất vả. Cho nên mới vì một chút yêu thương mà để bản thân mình thiệt thòi.

“Vậy em phải cẩn thận.” Khai Tư mở khoá điện thoại rồi lên mạng, “Chị mua cho em vài đồ.”

Vu Đằng nghiêng đầu qua nhìn thì phát hiện tất cả đều là bình xịt hơi cay, đinh nhọn, kìm chích điện phòng biến thái…v..v… hành động này khiến cô không nhịn được mà cười rộ lên: “Chị yên tâm, Lâm Hành Hành cũng đâu thích em, mấy thứ này không cần dùng tới.”

Khai Tư cười ha ha rồi liên tục lắc đầu: “Đấy là em nghĩ vậy thôi, đàn ông đều khốn khiếp, nói không chừng…”

Vu Đằng: 囧 囧

Sau khi chuẩn bị tốt công cuộc phòng ngừa biến thái, Khai Tư còn định dặn Vu Đằng đừng để người ta lừa tiền lừa sắc, nhưng lời nói chuẩn bị đến bên miệng thì cô lại ngừng để suy nghĩ… 

Nói về tiền, Vu Đằng không những sẽ không bị lừa, có khi còn lừa được một ít từ Lâm Hành Hành. 

Nói về sắc, dụng cụ phòng biến thái đều đã đủ cả, còn những thứ khác thì phải xem ý trời. 

Với lại đạo diễn nổi tiếng như Lâm Hành Hành chỉ cần búng tay một cái là khối người tình nguyện bò lên giường, có lẽ anh ta sẽ không đói khát đến mức ăn cả Vu Đằng.

“Được rồi.” Vu Đằng bỗng nhiên giữ chặt cánh tay Khai Tư, “Bây giờ đến lượt chị, tại sao sáng sớm chị đã ở chỗ boss lớn.”

“Chuyện này hả…” Khai Tư quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, “Không giấu gì em, hôm qua chị đi chụp…”

“Stop!!!” Vu Đằng ngắt lời Khai Tư, “Chị đang nói dối.”

“Thôi được rồi.” Khai Tư biết mình không lừa được Vu Đằng, nếu cô nói dối thì phải dùng muôn vàn lời nói dối khác để làm trọn vẹn câu chuyện. Hơn nữa với quan hệ của Lâm Hành Hành và Tần Liệt, sớm hay muộn thì Vu Đằng cũng biết chuyện, “Bọn chị đang vỗ tay cho tình yêu.” (*)

(*) Vỗ tay cho tình yêu là ngôn ngữ mạng, nó là cụm từ chỉ hành động làm tình, ám chỉ mối quan hệ mập mờ liên quan đến thể xác. Hãy tưởng tượng khi hai bàn tay vỗ vào nhau, âm thanh tạo ra nghe giống như âm thanh hai bộ phận sinh dục đâm vào nhau lúc nam nữ hoan ái.

Người đơn thuần chưa yêu đương như Vu Đằng nên phản ứng hơi chậm, lúc sau cô mới hiểu câu “vỗ tay cho tình yêu” là có ý gì. Vu Đằng chỉ biết khiếp sợ mở to mắt nhìn Khai Tư.

Khai Tư cười cười, “Thôi, không nhắc đến chuyện này nữa, hiện tại bọn chị chỉ là quan hệ bạn giường thuần tuý. Nếu kế tiếp có phát triển mới thì chị nhất định sẽ nói với em.”

Khai Tư không muốn nói thì Vu Đằng cũng không miễn cưỡng. Hai người nằm trên giường nói chuyện một lát, đến tối thời tiết mát mẻ hơn thì ra ngoài dạo phố.

Khai Tư nhất định tới tìm Vu Đằng còn vì một nguyên nhân khác… hôm nay là sinh nhật 20 tuổi của Vu Đằng. Cô biết được là do xem trong hồ sơ lý lịch, nhưng trông phản ứng của Vu Đằng thì có vẻ cô nhóc này đã quên sinh nhật của mình.

Lúc đi dạo đến đối diện cửa hàng bánh kem, Khai Tư lôi kéo Vu Đằng đi vào, cô nhấn Vu Đằng ngồi xuống ghế, “Đợi chị.”

Vu Đằng vẫn ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì, vừa rồi đi bộ quá lâu, chân cô đã tê rần, đúng lúc được ngồi nghỉ ngơi một lát. Nhưng không lâu sau đó, khi thấy Khai Tư bưng bánh kem bơ lại gần, trên mặt bánh còn viết bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”… lúc này cô mới hiểu ra.

Cô há hốc miệng vì bất ngờ, nhìn bộ dáng hưng phấn của Khai Tư thì cô cũng vui vẻ theo, “Cảm ơn chị.”

“Cảm ơn gì chứ.” Khai Tư đặt bánh kem xuống mặt bàn rồi cũng ngồi xuống ghế. Sau đó cô lấy ra một hộp quà nhỏ trong túi xách, “Nhớ phải đeo nhé.”

Quà tặng của Khai Tư chính là một chiếc lắc tay mang đến may mắn. Chiếc lắc này là sự kết hợp giữa dây bạc với sợi chỉ đỏ xinh xắn, mặt dây còn mix ba viên  ngọc nhỏ trong suốt, trông rất là đẹp. 

Vu Đằng vui vẻ đeo ngay lên tay.

Chủ tiệm biết được nhân vật chính đang ăn sinh nhật ở chỗ mình, ông còn tặng thêm một đĩa trái cây và một bông hồng.

Trước đây Vu Đằng rất ít khi ăn mừng sinh nhật, cũng chưa có ai tặng quà sinh nhật cho cô như hôm nay. Cho nên Vu Đằng cảm động đến nỗi viền mắt ửng đỏ.

Nhớ ngày xưa ở cô nhi viện, những người có sinh nhật cùng tháng sẽ được viện trưởng gộp vào để tổ chức trong một ngày. 

Mấy đứa trẻ trong viện chỉ cần được ăn một miếng bánh kem là đã cảm thấy vui vẻ, cho dù đó không phải sinh nhật của mình. Đã thế mỗi tháng đều có một ngày được ăn bánh kem, ai cũng coi đó là may mắn nhỏ, vì vậy bọn họ đều không quá chú trọng đến sinh nhật của bản thân. 

Với lại ngày sinh nhật của phần lớn những đứa trẻ ở đây đều là ngày mà viện trưởng nhặt bọn họ về, cho nên những vấn đề liên quan đến ngày sinh tự nhiên cũng nhạt nhoà.

Sau khi tách khỏi Khai Tư, Vu Đằng xách bánh kem ăn còn dư về nhà.

Về đến dưới căn hộ nơi mình ở, cô phát hiện ra chiếc xe đỗ ở nơi đó cực kỳ quen mắt. Vu Đằng tiến lại gần, quả nhiên là Lâm Hành Hành, lúc này anh đang nhàn nhã vui vẻ ngồi trong xe hút thuốc lá.

Phần lớn phòng trong khu chung cư đều dùng để cho thuê. Nơi bình dân như vậy bỗng xuất hiện một chiếc siêu xe vô cùng chói mắt, không khỏi khiến người tới người lui phải liếc mắt nhìn qua vài lần.

Vu Đằng định bơ anh, nhưng tính đến hậu quả có thể xảy ra, cô bèn tiến lại gần và cúi người gõ lên cửa xe.

Nhìn thấy hoa hồng cùng bánh kem trong tay Vu Đằng, Lâm Hành Hành đẩy cửa xe rồi bước xuống dưới, nụ cười trên mặt rạng rỡ một cách cố ý: “Úi kìa, đi hẹn hò về rồi hả?”

Bông hoa hồng này rất đẹp, Vu Đằng còn muốn tìm một cái lọ nhỏ xinh để cắm nó vào. Vì sợ Lâm Hành Hành làm hỏng hoa hồng nhỏ của mình, Vu Đằng vội vàng giấu tay ra sau theo bản năng.

“Sao anh lại đến đây?”

Trông thấy động tác nhỏ của Vu Đằng, kết hợp cả mấy lời của cô… Lâm Hành Hành không thể nói rõ được cảm giác của mình lúc này. Nói ngắn gọn thì anh rất khó chịu, một khi anh đã khó chịu thì anh sẽ không để yên cho Vu Đằng.

Lâm Hành Hành lạnh lùng cười, “Tôi không thể tới đây sao?”

Vu Đằng không trả lời vấn đề này, cô nhìn về phía bảo vệ đang gác cổng ở đằng xa.

“Chung cư của bọn tôi không có quá nhiều quy định, chỉ cần anh nhớ trả phí đỗ xe là được.”

Lâm Hành Hành cảm thấy mình bị Vu Đằng làm cho tức chết chỉ là chuyện sớm hay muộn. Anh tiến lại gần Vu Đằng rồi tóm cánh tay đang giấu sau lưng của cô, “Để tôi xem!”

Vóc người anh cao to hơn cô rất nhiều, cô đứng trước mặt anh mà không khác gì gà con yếu ớt.

Lúc nhìn thấy hoa hồng, Lâm Hành Hành còn đồng thời nhìn thấy chiếc lắc xinh xắn trên tay cô. 

Cổ tay Vu Đằng nhỏ nhắn trắng trẻo, không thể không thừa nhận cô đeo chiếc lắc này rất đẹp.

Lâm Hành Hành nắm chặt cánh tay Vu Đằng, nụ cười trên khoé miệng như có như không: “Hoa hồng, bánh kem, lắc tay… cũng lãng mạn đó.”

Vu Đằng gần như bị anh ôm trong ngực, cô giãy giụa nhưng mà tránh không thoát: “Anh buông tôi ra.”

Lâm Hành Hành cười tự giễu… Đúng thôi, quan hệ giữa bọn họ cũng chỉ là hiệp ước.

Anh buông cô ra, sau đó bực bội cởi cúc cổ áo sơmi: “Tôi tới đây để nói cho cô biết ngày kia là sinh nhật tôi, đến hôm đó chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.”

Vu Đằng đã sớm biết Lâm Hành Hành là người cảm xúc tới nhanh, mà đi cũng nhanh. Cô gật đầu nói: “Tôi biết rồi, hôm ấy tôi sẽ xin nghỉ.”

Giọng nói của Vu Đằng không nhanh không chậm, kết hôn với anh mà thái độ tuỳ ý như kiểu đi chợ nên Lâm Hành Hành càng bực bội. Anh xoay người lên xe và không quên đóng “rầm” cửa xe.

Sau khi châm điếu thuốc lá, Lâm Hành Hành vừa hút vừa nhả khói, vừa mở cửa sổ xe nhìn Vu Đằng: “Đúng rồi, cô nhớ thu dọn hành lý. Sau khi kết hôn thì phải dọn tới ở chỗ tôi.”

Anh còn tưởng nếu cô cần hỗ trợ thì anh sẽ nghỉ một ngày để giúp cô dọn nhà, nhưng mà Vu Đằng lại nói hành lý của cô rất đơn giản, hôm ấy anh chỉ cần đánh xe qua là được.

Lâm Hành Hành hầm hừ ở trong lòng… Được, được lắm, tốt nhất cô đừng bao giờ nhờ tôi làm gì!

“Còn nữa!” Lâm Hành Hành nhìn chằm chằm vào bông hồng chướng mắt trên tay Vu Đằng, “Đồ vật của người đàn ông khác sẽ không được chào đón trong nhà tôi. Kết hôn mà cô dám cho tôi đội mũ xanh thử xem!”

Vu Đằng thầm chửi trong lòng, kết hôn giả thôi mà, có cần nghiêm túc như vậy không, ngay đến bánh kem và hoa hồng của chủ tiệm cũng không được? Tuy nhiên cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Được thôi.”

Lâm Hành Hành: “….” Bố khỉ, được thôi là cái câu trả lời gì? Rốt cuộc cô ấy có nghe hiểu lời anh nói hay không?!!