Tổng Tài Nuông Chiều

Tổng Tài Nuông Chiều

Chương 8: Lãnh giấy kết hôn

Hôm nay là ngày đăng ký kết hôn, sáng sớm Lâm Hành Hành đã đứng đợi dưới nhà Vu Đằng. Vì muốn có một bức ảnh thật chất lượng dán trên giấy kết hôn, Lâm Hành Hành cố ý mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, ngay cả áo dành cho nữ cũng được anh chuyển phát nhanh đến nhà Vu Đằng từ hôm qua.

Ngồi trong xe hơi nhàm chán, Lâm Hành Hành bèn bật radio trên xe, anh tuỳ tiện chọn một chương trình tâm sự tình yêu. Khi bạn nghe đài gọi điện tới tâm sự về chuyện mới ly hôn, giọng phát thanh viên phấn khích quá độ như là cắn thuốc.

Hừ! Ngày quan trọng trong đời lại nghe mấy chuyện không may mắn, Lâm Hành Hành lập tức tắt radio. Anh đang định châm điếu thuốc thì nhìn thấy cánh cửa bên hông bị người ta đẩy ra, Vu Đằng mặc áo phấn hồng xuất hiện.

Bộ quần áo này thực sự phù hợp với Vu Đằng, Lâm Hành Hành nhướng mày thích thú ấn còi xe.

Lúc Vu Đằng mở cửa xe, trong tay cô còn cầm cốc sữa đậu nành.

Lâm Hành Hành ghét bỏ liếc mắt nhìn người bên cạnh: “Đây là cái gì?”

Vu Đằng Đằng nhìn cốc sữa đậu nành, cô ấp úng nói: “Sữa đậu…nành…” Sữa đậu nành nổi tiếng như vậy mà anh ta không biết sao???

Lâm Hành Hành cụp mắt rồi nói: “Tôi biết đây là sữa đậu nành, ý tôi muốn hỏi là tại sao cô lại cầm nó.”

“…. Để uống chứ làm gì.” Nói dứt lời, cô còn ngậm ống hút và uống một ngụm. 

Vu Đằng quay đầu nhìn sang Lâm Hành Hành, lúc này cô mới kịp phản ứng… Lâm Hành Hành hỏi thế là vì không thấy cô chuẩn bị phần cho anh sao?!

“Anh muốn uống không? Anh đã ăn sáng chưa?”

Chẳng lẽ anh lại thừa nhận mình dậy từ sớm để chuẩn bị rồi vội vội vàng vàng đến đây, Lâm Hành Hành khởi động xe: “Cô uống đi, tôi ăn rồi.”

Vu Đằng chậm rãi uống sữa đậu nành, trong một khoảnh khắc cô bắt gặp Lâm Hành Hành trừng mắt lườm mình, nhưng cô không để bụng đâu, ai biết đại thiếu gia nhà họ Lâm nổi quạu lúc nào.

Lúc hai người đến nơi, Cục dân chính cũng vừa tới giờ mở cửa. Hôm nay không phải ngày gì đặc biệt, cho nên chỉ có năm cặp xếp hàng trước Cục dân chính.

Lâm Hành Hành đi tìm chỗ đỗ xe, Vu Đằng nhanh chóng xuống xe tham gia vào đội ngũ xếp hàng. Khi Lâm Hành Hành đỗ xe xong, anh quay lại đây thì thấy Vu Đằng đang vui vẻ nói chuyện phiếm với cô gái đối diện. 

Ái chà, lần này cũng tự giác gớm, còn biết đường đi hỏi thăm trước. Nhưng mà những thứ nên chuẩn bị thì anh đều đã chuẩn bị, cô chỉ cần mang theo sổ hộ khẩu và người đến là được.

Lâm Hành Hành tiến lại gần là lúc hai cô gái nói chuyện đến cao trào, Vu Đằng kinh ngạc hỏi: “Hai người vừa kết hôn một tháng mà đã ly hôn hả?”

Ly hôn??? Lâm Hành Hành liếc mắt nhìn, đôi kia đúng là không hề thân mật với nhau.

Lâm Hành Hành đi tới xách cổ áo Vu Đằng, túm cô ra khỏi đội ngũ, “Cô đứng sai chỗ rồi, chỗ đó là ly hôn, chúng ta ở chỗ này.”

Không biết anh nói đúng không nhưng chỗ này không có một ai đứng xếp hàng ở trước.

Quá trình đăng ký không quá phức tạp, nhất là khi hai người không có tình cảm làm cơ sở, thậm chí không ai thèm quan tâm tới trình tự khác lạ khi đăng ký. Bọn họ làm một loạt thủ tục theo hướng dẫn của nhân viên, rất nhanh sau đó có hai cuốn sổ hồng nóng hổi ra lò.

Vu Đằng lật qua lật lại sổ hồng của mình để xem, Lâm Hành Hành cảm thấy buồn cười: “Yên tâm, không phải giả.”

Giả mới tốt đó! Nhưng hiện tại Vu Đằng không dám nói lời này.

“Đúng rồi, cô đã thu dọn xong hành lý chưa?” Kế hoạch hôm nay của Lâm Hành Hành cực kỳ đơn giản và khô khan, buổi sáng đưa Vu Đằng đi đăng ký kết hôn rồi thuận tiện dọn đồ của cô đến biệt thự. Buổi chiều đưa cô về nhà để tuyên bố chuyện kết hôn, buổi tối ra ngoài chúc mừng sinh nhật, thế là kết thúc một ngày viên mãn.

“Thu dọn xong rồi.” Chủ nhà nơi cô thuê phòng rất dễ tính, cô mua một gói kẹo thỏ trắng thật to ở siêu thị nhỏ dưới nhà để làm kẹo cưới cho chủ nhà, cô còn nói mình sẽ chuyển về sống với chồng. Chủ nhà nghe xong lập tức trả cho cô cả tiền cọc lẫn tiền thuê nhà mấy tháng còn lại, bà ấy còn chúc cô tân hôn vui vẻ, “Chỉ có hai vali mà thôi.”

Lâm Hành Hành cảm thấy Vu Đằng đang muốn ám chỉ với mình, một cô gái gầy yếu như cô làm sao có thể xách được hai vali đồ, đã thế anh còn là chồng của cô, ngày đầu tân hôn không thể không làm gì. Lâm Hành Hành vung tay lên, “Đi thôi, đi chuyển nhà cho cô.”

Trên đường về phòng trọ của Vu Đằng, Lâm Hành Hành thuận miệng hỏi: “Thủ tục từ chức xong xuôi chưa?”

Vu Đằng chỉ là một paparazzi trong thời gian thử việc, xử lý thủ tục từ chức sẽ vô cùng nhanh chóng. Tối đó anh cố ý nói trước chuyện đăng ký kết hôn là để cô có đủ thời gian từ chức.

“Vì sao tôi phải từ chức?” Vu Đằng giơ giấy kết hôn để chụp một bức ảnh, cô buồn bực nhìn qua Lâm Hành Hành.

Lâm Hành Hành tưởng cô chụp ảnh gửi cho bạn bè hoặc đăng lên weibo gì đó, anh còn nhắc nhở một câu: “Nhớ che những thông tin quan trọng. Còn nữa, chính cô là người nói muốn từ chức.”

Vu Đằng ngẫm nghĩ thì cảm thấy anh nói rất đúng, vì thế cô làm mờ ảnh chụp, tên và thông tin của Lâm Hành Hành trên giấy kết hôn, sau đó gửi cho đồng nghiệp trong công ty: “Tôi muốn nghỉ kết hôn rồi mới từ chức, hơn nữa thời gian nghỉ kết hôn của công ty bọn tôi dài nửa tháng đó.”

Lâm Hành Hành bị thuyết phục bởi logic mạnh mẽ của Vu Đằng: “Thế sao cô không tiện thể xin nghỉ đẻ rồi hãy từ chức???”

“Làm sao được.” Vu Đằng lắc đầu, “Chúng ta chỉ là kết hôn giả.”

“Không được nói câu kết hôn giả ra ngoài miệng.” Lâm Hành Hành liếc mắt nhìn cô, “Tốt xấu gì tôi cũng là nhân vật của công chúng, cô phải giữ gìn hình tượng của tôi trước công chúng.”

Vu Đằng: “…..” Đúng là lắm chuyện.

Ta thường cho rằng suy nghĩ định hình lời nói, nhưng nó cũng diễn ra theo chiều ngược lại. Hãy xem lời nói như một bộ công cụ - vốn từ hạn hẹp cũng giống như điêu khắc một bức tượng chỉ với một cái máy cưa, so với sử dụng một bộ nhiều dụng cụ khác nhau có thể khắc cả những nét rộng và mảnh. Càng có nhiều từ ngữ để sử dụng, bạn càng có thêm nhiều công cụ để mài dũa quan điểm của mình, đồng thời phân tích và xem xét quan điểm của người khác. đọc tiểu thuyết ngôn tình haha truyen cùng bạn củng cố khả năng giữ vững quan điểm và suy nghĩ hợp lý và sắc bén hơn.

Quả thực tất cả đồ đạc của Vu Đằng chỉ có hai vali, nhưng là hai vali siêu to. Lâm Hành Hành đẩy vali vào trong thang máy, sau đó anh ấn giữ cửa và nhìn Vu Đằng đang đứng bên ngoài: “Vứt cái bình hoa này đi.”

Không cần nghĩ cũng biết cái bình hoa đó dùng để cắm bông hồng kia, chỉ cần nhìn là anh đã thấy chướng mắt.

Vu Đằng đã quen với cách nói chuyện của Lâm Hành Hành, cô nhìn bình hoa được biến tấu từ bình rượu nhỏ… cũng đúng thôi, nhà anh ta ngay đến đôi đũa cũng là hàng cao cấp, bình rượu nhỏ mà cô lấy từ buổi tiệc liên hoan của công ty chắc chắn không được đặt trên mặt bàn. Vu Đằng ôm bình hoa vào thang máy: “Xuống tầng tôi sẽ vứt.”

Thấy thái độ thản nhiên như không có chuyện gì của Vu Đằng, trong lòng Lâm Hành Hành cuối cùng cũng thấy vui vẻ.

Đến biệt thự của Lâm Hành Hành, vấn đề chỗ ở lại một lần nữa được thảo luận. Đồ đạc của Vu Đằng chắc chắn phải đặt trong phòng ngủ của Lâm Hành Hành, nếu không chuyện kết hôn giả của hai người rất dễ dàng bị phát hiện! Nhưng vấn đề ở chỗ là cô ngủ đâu???

Trong biệt thự không thiếu phòng trống, Vu Đằng chớp chớp mắt nói: “Tôi ở phòng đối diện?”

“Không được.” Lâm Hành Hành nhìn Trác Trác đang ngồi chơi siêu nhân bên cạnh vali của Vu Đằng, “Trong nhà có nhiều đôi mắt như vậy, tân hôn mà ở riêng, cô bảo mặt mũi tôi ném đi đâu? Hơn nữa nếu ở riêng, ông nội chỉ tuỳ tiện hỏi một hai câu là sẽ biết.”

Tuy Vu Đằng ở phòng của Lâm Hành Hành không quá hai lần, một lần là cô ngủ ở mép giường; còn lần khác là cô ngủ ở giữa giường, anh ngủ sô pha, nhưng tình huống đều là xảy ra ngẫu nhiên. Về sau sẽ phải ở đây một thời gian dài, vậy cô phải làm sao?

Lâm Hành Hành nhìn ghế sô pha rộng rãi trong phòng mình: “Cô ngủ ở đây.”

Anh tưởng Vu Đằng sẽ nói không muốn ngủ sô pha, khi ấy anh sẽ nói bọn họ có thể ngủ chung giường, miễn sao chia chăn chia gối là được… ý tưởng này quả là tuyệt diệu. 

Ai ngờ anh vừa nói xong câu đó, Vu Đằng lập tức đi tới sô pha rồi nằm thử. Dáng người cô nhỏ nhắn, ngủ ở sô pha hoàn toàn không có vấn đề, thậm chí cô còn có thể thoải mái hoạt động tay chân. Vu Đằng cười hì hì đồng ý: “Sô pha nhà anh êm thật đó, rất thoải mái. Vậy tôi sẽ ngủ ở đây.”

Đây chính là tự vác đá đập vào chân mình, Lâm Hành Hành chỉ có thể khua tay: “Tuỳ cô.”

Vu Đằng bắt đầu sắp xếp đồ đạc, đồ của cô ít, thậm chí không cần để vào phòng để đồ, chỉ cần chiếm dụng một góc nhỏ trong tủ quần áo là được. Toàn bộ quá trình, Trác Trác đáng yêu đảm nhận chân khuôn vác giúp Vu Đằng. Cậu bé lấy từng món đồ trong vali ra ngoài, sau đó chạy bình bịch tới chỗ Vu Đằng và đưa đồ cho cô.

Lâm Hành đứng bên cạnh, anh không nhịn được mà hỏi: “Sao cô không kéo vali lại gần, đợi thằng nhóc này bê đồ tới thì đến tháng năm nào mới xong.”

“Anh không hiểu đâu.” Vu Đằng le lưỡi với Lâm Hành Hành, sau đó vươn tay sờ đầu nhỏ của Trác Trác, “Cảm ơn con nha.”

Khuôn mặt Trác Trác đỏ rực, cậu bé hơi xấu hổ nói: “Mợ nhỏ không cần cảm ơn.”

Giọng nói non nớt gọi tiếng “mợ nhỏ” khiến hai má Vu Đằng ửng hồng, tuy trong thời gian ngắn ngủi đã thăng cấp từ chị xinh đẹp lên mợ nhỏ, nhưng vấn đề này không thắng nổi sự đáng yêu của bạn học nhỏ Trác Trác. 

Vu Đằng ngồi xổm xuống rồi cầm tay Trác Trác, sau đó thơm một cái lên má cậu bé.

Trông hai mợ cháu ngọt ngào phát ngấy, Lâm Hành Hành trợn mắt nhìn rồi đi xuống dưới tầng xem hôm nay chị Vương nấu món gì ngon.

Cơm trưa sẽ ăn ở nhà Lâm Hành Hành, Vu Đằng dọn xong đồ liền đi xuống dưới. Khi nhìn cả bàn phong phú đồ ăn, trong đó món cay Tứ Xuyên chiếm phân nửa, cô bèn nhìn anh và nói: “Cảm ơn anh.”

Đều là người một nhà thì cần gì phải cảm ơn, tâm tình Lâm Hành Hành rất tốt, anh nhếch môi nói: “Ăn đi, nói lời vô nghĩa như vậy làm gì.”

Tài nghệ của chị Vương không hề kém cạnh dì Trương, Vu Đằng ăn vô cùng thoả mãn, ăn hai bát cơm nhỏ mới thôi.

Trác Trác cũng học theo, cậu bé ăn xong một chén cơm mà còn muốn ăn tiếp.

Lượng cơm hôm nay đã nhiều hơn mức ăn bình thường của cậu bé, nên không thể để Trác Trác ăn thêm. Chị Vương bèn dỗ cậu bé về phòng thay quần áo, để chiều còn đi gặp cụ nội.

Lâm Hành Hành rót hai cốc sữa chua, anh đưa cho Vu Đằng một cốc, sau đó mỉm cười trêu chọc cô: “Cô bị bỏ đói bao lâu rồi?”

Vu Đằng không hề để bụng: “Nhiều lần tôi bị bỏ đói trong thời gian dài, bây giờ có đồ ăn ngon thì phải ăn nhiều một chút chứ.”

“Rồi!” Lâm Hành Hành cho rằng cô chỉ nói đùa, cho nên cũng không để ý nhiều, “Tôi bảo đảm sau này mỗi ngày sẽ đều cho cô ăn no.”

Anh chỉ vô tâm nói ra lời này, nhưng khi nói ra lại cảm thấy trong lời nói của mình có điểm mờ ám. Lâm Hành Hành mượn cơ hội lúc uống sữa chua để liếc mắt nhìn Vu Đằng, khi thấy cô không có phản ứng gì thì anh mới yên lòng.

“À đúng rồi.” Lâm Hành Hành nhỏ giọng nói, “Chuyện kết hôn giả tuyệt đối không được để người nhà của tôi biết. Vì bảo đảm tính tuyệt mật, tốt nhất cô đừng nói cho những người khác.”

Thấy biểu cảm trên mặt Vu Đằng, Lâm Hành Hành đã đoán được: “Cô nói rồi?”

Vu Đằng mới uống xong cốc sữa chua, bên môi còn dính vết sữa: “Tôi chỉ nói với một mình chị Khai Tư.”

Khai Tư biết, đồng nghĩa với việc Tần Liệt cũng biết. Dù là chuyện gì, chỉ cần Tần Liệt biết thì thì cả thành phố này đều biết. Lâm Hành Hành vội lấy điện thoại, anh tìm số và gọi cho “Tần đại cẩu tử”. Điện thoại vừa kết nối, âm thanh của Tần Liệt nhanh chóng truyền tới: “Người anh em, tân hôn vui vẻ.”

Lâm Hành Hành nhìn về phía Vu Đằng.

Vu Đằng đứng bên cạnh lắc đầu nguầy nguậy, cô thật sự chưa nói với bất kỳ ai việc mình đã kết hôn. Tý nữa nói cho Khai Tư biết việc này, có khi nào cô lại bị chị ấy mắng hay không… hu hu.

Tần Liệt ở đầu bên kia dường như đoán được phản ứng của Lâm Hành Hành, anh chủ động giải thích nghi vấn trong lòng bạn mình: “Buổi sáng tôi có đi ngang qua bộ phận nhân sự, tình cờ nghe thấy người ta nói Vu Đằng đã kết hôn, kết hợp với chuyện Khai Tư kể với tôi, cho nên tôi cũng đoán được đại khái.”

“Cất cái loa phóng thanh của cậu đi.” Lâm Hành Hành nhíu mày, “Nếu cậu dám nói lung tung ở bên ngoài…”

“Cậu yên tâm.” Tần Liệt cười xấu xa, “Tin tức chấn động không phải việc cậu kết hôn giả, trọng điểm chính là cô vợ nhỏ của cậu vừa tròn hai mươi tuổi chưa được nổi mấy ngày. Lâm Hành Hành, cậu đúng là cầm thú!”

Vừa tròn hai mươi tuổi chưa được mấy ngày??? Lâm Hành Hành thật sự không chú ý tới tuổi của Vu Đằng, bởi vì anh nghĩ người đã ra ngoài xã hội làm việc thì cũng phải hai mươi mấy tuổi, chẳng qua Vu Đằng chỉ hơi nhỏ nhắn mà thôi. Nhưng “chưa được mấy ngày” là có ý gì??? 

Lâm Hành Hành vội lấy giấy hôn thú trong túi rồi nhìn thoáng qua.

Anh cũng kinh ngạc khi vừa nhìn thấy: “Cô sinh nhật ngày 22/07?”

Hôm nay mới 25/07, nói cách khác thì đêm đó anh đợi Vu Đằng dưới nhà, bánh kem trong tay cô là bánh sinh nhật???

Sinh nhật hai mươi tuổi của cô, có người bên cạnh cô, còn tặng cô bánh kem, hoa hồng và cả lắc tay. Còn anh là “bạn trai” lại không có bất cứ một thứ gì?

Mẹ nó nữa, thằng kia là ai? Đúng là đáng ghét! 

“Làm sao vậy?” Thấy biểu tình khác lạ trên mặt Lâm Hành Hành, Vu Đằng tò mò hỏi, “Tôi đủ tuổi rồi mà, nếu không hôm nay sao có thể đăng ký kết hôn.”

“Không phải chuyện đó, tôi chưa tặng quà sinh nhật cô.” Lâm Hành Hành cảm thấy cho dù giữa bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè, thì việc tặng quà sinh nhật cũng là điều hết sức bình thường, hơn nữa hai người còn có quan hệ đặc biệt như vậy.

Vu Đằng nghe thấy vậy thì tủm tỉm cười, dáng vẻ không mấy bận tâm: “Không có việc gì, dù sao cũng đều là giả.”

Lâm Hành Hành thật sự không thích nghe mấy lời này một tí nào, tuy rằng đó là lời nói thật, nhưng nghe vào tai vẫn không thoải mái. Anh nhíu mày nhìn Vu Đằng: “Vậy hôm nay sinh nhật tôi, cô cũng chưa chuẩn bị cái gì đúng không?”

Ồ! Ra là anh muốn cô chuẩn bị quà sinh nhật hả? Vu Đằng cười ha ha vài tiếng, cô vừa định giải thích thì đã bị anh cắt ngang: “Từ hôm nay trở đi, cô chính là vợ của tôi. Là vợ mà không chuẩn bị quà cho chồng, như vậy có được không?”

Vu Đằng lập tức ưỡn ngực, cô thề son sắt: “Tôi đã chuẩn bị quà, không tin cứ chờ xem.”

“Được.” Lâm Hành Hành cầm giấy hôn thú đi cất, “Tôi chờ.”