Tổng Tài Nuông Chiều
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Chương 6: Bàn chuyện cưới hỏi
Khi Vu Đằng tỉnh dậy, cô mở to mắt nhìn căn phòng khoảng một phút đồng hồ, sau đó mới ý thức được mình đang ở chỗ nào. Tối qua cô uống rất ít nên không có cảm giác đau đầu, nhưng ký ức trong đầu thì lại đứt đoạn. Hình ảnh cuối cùng mà cô nhớ là ánh mắt cổ vũ của anh nhân viên phục vụ khi đưa ly cocktail cho cô, còn ai là người đưa cô về…
Vu Đằng vén chăn lên, nhìn chiếc váy ngủ rúm ró trên người mình, cô vội vàng bật người ngồi dậy, tất nhiên cô không quên kéo chăn che trước ngực.
Thấy gương mặt quen thuộc nằm trên ghế sô pha bên cạnh giường, Vu Đằng hít sâu một hơi rồi gọi anh: “Lâm Hành Hành.”
Hiếm khi cô gọi tên anh một cách nghiêm túc như lúc này.
Lâm Hành Hành đã tỉnh từ lâu, chẳng qua anh vẫn nằm đó để đợi cô thức dậy. Nghe thấy tiếng của Vu Đằng, anh lười biếng quay đầu và không quên giả vờ ngáp một cái:
“Tỉnh rồi?”
“Tôi…” Vu Đằng hơi hoảng hốt, “Quần áo tôi… có phải là anh, anh… anh!”
Cô muốn hỏi nhưng lại nói không nên lời.
Nhớ tới trò đùa dai tối qua của Vu Đằng, Lâm Hành Hành lại cảm thấy đầu ti mình hơi đau, anh nhếch môi nói: “Cô đoán xem.”
Vì thái độ mập mờ của Lâm Hành Hành mà tâm trạng Vu Đằng thấp thỏm cả buổi sáng. Lúc đi ra từ nhà anh, cô còn dấu đầu hở đuôi đeo cặp kính râm to đùng để che mặt.
Lâm Hành Hành thấy Vu Đằng như vậy, anh vừa nhẹ nhàng đánh tay lái, vừa huýt sáo rồi quay sang nói với cô: “Bây giờ mới che thì có tác dụng gì, mấy nữa đăng ký kết hôn thì những người nên biết hay không nên biết cũng đều phải biết. Cô như này chẳng khác gì bịt tai trộm chuông.”
Chuyện kết hôn với Lâm Hành Hành sẽ được biết đến rộng rãi sao? Nhớ tới tin lá cải mà chính mình đăng lúc trước, Vu Đằng khó hiểu hỏi: “Đâu nhất thiết sẽ như vậy, kiểu gì mấy tin lá cải cũng bị hạn chế đăng. Hơn nữa tôi với anh không tổ chức hôn lễ, nói không chừng đến khi hai người chúng ta ly hôn, người ngoài còn tưởng anh vẫn là người đàn ông độc thân nhiều tiền.”
Thái độ dửng dưng của Vu Đằng khiến Lâm Hành Hành khó chịu. Anh từ bỏ giấc ngủ và dậy sớm để đưa cô đi làm, vậy mà cô lại có suy nghĩ như vậy???
Có rất nhiều người muốn được gả cho anh, nhưng cô ngốc này nhặt được quả dưa hấu mà cứ tưởng mình đang nắm hạt vừng đen.
“Tôi có siêu năng lực.” Lâm Hành Hành quay đầu nhìn Vu Đằng, cuối cùng anh không nhịn được mà vươn tay vò loạn mái tóc trên đầu cô: “Muốn cho ai biết thì người đó sẽ biết.”
Mái tóc ngắn của Vu Đằng không dễ vào nếp, nhưng mỗi ngày cô đều sửa soạn rất đơn giản, buổi sáng sẽ gội đầu để dễ dàng tạo kiểu, sau đó vội vàng ra cửa đi làm. Cảm nhận được sức nặng trên đỉnh đầu, Vu Đằng cố ý hỏi: “Thật không, anh có siêu năng lực như Thần bóng tối hả? Vậy anh chứng minh cho tôi xem, đầu tiên là đưa tôi đến công ty, tất nhiên không được trễ giờ… tôi đang giúp anh thí nghiệm siêu năng lực của bản thân mình.”
Lâm Hành Hành khinh thường cười một tiếng, sau đó anh gọi điện trực tiếp cho Tần Liệt, đầu bên kia còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã đi thẳng vào vấn đề:
“Cho Vu Đằng nghỉ một ngày, cứ báo với bên bộ phận của cô ấy là điều ra ngoài làm việc. Đặc biệt là cái cô đang hướng dẫn Vu Đằng, tên Khai gì đó, cô ấy rất sợ người kia.”
Vu Đằng há hốc miệng, cô chợt nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên, Lâm Hành Hành đe doạ nói sẽ bảo boss lớn của công ty Hoa Hoa đuổi việc cô.
“Vậy cậu cho tôi một lý do.” Tần Liệt chầm chậm nói, “Để thuyết phục được tôi.”
Hừ! Cố tình đúng không? Lâm Hành Hành liếc mắt nhìn thời gian: “Tôi muốn đưa cô ấy đi gặp người lớn trong nhà.”
“Hả? Đằng Đằng đi cùng ai để gặp người lớn?” Điện thoại của Tần Liệt bỗng nhiên truyền tới giọng nói của phụ nữ.
Giọng nói này hoàn toàn xa lạ với Lâm Hành Hành, anh chỉ nhếch miệng khinh thường. Về đời tư, Tần Liệt luôn luôn là người phóng túng, chơi bời với không ít người, cho nên xuất hiện tình huống như này cũng không quá ngạc nhiên.
Cho tới hiện tại thì cậu ta vẫn như vậy, còn anh hoàn toàn không chung đường với loại người cầm thú như Tần Liệt, anh là một người đàn ông sắp bước vào thành trì hôn nhân.
Vu Đằng thì nhận ra giọng nói kia, đó chính là giọng của Khai Tư. Nhưng chưa đợi cô kịp phản ứng thì Lâm Hành Hành đã tắt cuộc gọi.
Vẻ mặt Vu Đằng đau khổ nhìn về phía Lâm Hành Hành.
“Thế nào, bị siêu năng lực của anh đây thuyết phục chưa?” Giọng điệu của Lâm Hành Hành cực kỳ khoe khoang.
Vu Đằng cũng không rảnh để lo chuyện của Khai Tư, nhìn Lâm Hành Hành thật sự lái xe đi đến nhà họ Lâm là Vu Đằng lại lo lắng khẩn trương. Tuy trong bản hiệp ước đã nói rõ là tận hiếu với gia đình chồng, nhưng cô không nghĩ sẽ nhanh như vậy.
“Gọi điện thoại là siêu năng lực sao?” Vu Đằng mân mê điện thoại trong tay, sau đó lắc lư trước mặt Lâm Hành Hành: “Thật trùng hợp, tôi cũng có siêu năng lực.”
Lâm Hành Hành vươn tay nhéo vành tai Vu Đằng: “Đừng – có – mơ.”
Vu Đằng: “….”
Ta thường cho rằng suy nghĩ định hình lời nói, nhưng nó cũng diễn ra theo chiều ngược lại. Hãy xem lời nói như một bộ công cụ - vốn từ hạn hẹp cũng giống như điêu khắc một bức tượng chỉ với một cái máy cưa, so với sử dụng một bộ nhiều dụng cụ khác nhau có thể khắc cả những nét rộng và mảnh. Càng có nhiều từ ngữ để sử dụng, bạn càng có thêm nhiều công cụ để mài dũa quan điểm của mình, đồng thời phân tích và xem xét quan điểm của người khác. đọc tiểu thuyết ngôn tình haha truyen cùng bạn củng cố khả năng giữ vững quan điểm và suy nghĩ hợp lý và sắc bén hơn.
***
Hai người nhanh chóng lái xe đến nhà họ Lâm, lúc này trong nhà chỉ có mỗi ông nội Lâm và dì Trương giúp việc. Công việc của bố Lâm vô cùng bận rộn, sáng sớm đã đến công ty. Còn mẹ Lâm thì ra nước ngoài tham dự show thiết kế thời trang, bà đã đi mấy ngày nay rồi.
Ông nội Lâm thấy Lâm Hành Hành dẫn Vu Đằng đến chơi, gương mặt già nua không ngăn được ý cười, ông vẫy tay gọi Vu Đằng: “Đằng Đằng, đến đây xem hài kịch cùng ông nội.”
Trên TV là tiếng hi hi ha ha của chương trình hài kịch, Lâm Hành Hành ghét nhất mấy thứ này, anh lập tức đi về hướng phòng mình: “Con ngủ một lúc.”
Lâm Hành Hành theo thói quen đi lên tầng hai, may mà ông nội có lòng tốt nhắc nhở anh: “Phòng anh ở đối diện phòng ông.”
Lâm Hành Hành hơi dừng bước chân, dì Trương hành động nhanh như vậy sao?
Anh đang định đi về hướng phòng mới thì bỗng nhiên ông nội lại nói: “Ông đã dọn sạch mấy thứ vớ vẩn trong phòng anh và cất vào một túi lớn. Cấm anh không được lôi ra ngoài.”
Vu Đằng không hiểu lời này của ông nội Lâm, nhưng Lâm Hành Hành lại hiểu, anh mỉm cười nhìn ông nội: “Ông nội, ông sẽ không vứt của con chứ?”
Ông nội Lâm không thèm để ý tới cháu trai, ông hừ một tiếng rồi lôi kéo Vu Đằng tiếp tục xem hài kịch.
Dì Trương lấy đồ uống cho Vu Đằng, sau đó đi qua kéo cánh tay Lâm Hành Hành và nhỏ giọng nói: “Một thứ cũng chưa ném, tất cả vẫn ở nguyên trong phòng cháu. Dì chỉ dọn dẹp sạch sẽ phòng cho cháu mà thôi. Còn chìa khoá phòng, dì để dưới gối trong phòng ngủ mới. Nếu sau này cháu muốn lên xem thì lặng lẽ đi là được, dù sao ông nội cháu cũng không thể đi lên tầng hai.”
Dì Trương đã ở nhà họ Lâm nhiều năm, bà đối đãi với Lâm Hành Hành cũng giống như con đẻ.
Nghe thấy dì Trương nói vậy, biểu tình trên khuôn mặt Lâm Hành Hành khẽ đổi, nhưng anh không đi lên tầng hai mà trực tiếp về phòng ngủ mới, hoàn toàn không tỏ bất cứ thái độ gì.
Dì Trương đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Lâm Hành Hành, sau đó lại nhìn ông nội Lâm và Vu Đằng, cuối cùng bà khẽ thở dài một tiếng.
Ông nội Lâm dặn dì Trương nấu cơm trưa dựa theo khẩu vị yêu thích của Vu Đằng, cho nên cả một bàn lớn toàn là món cay Tứ Xuyên.
Lâm Hành Hành cảm thấy bầu không khí xung quanh sặc mùi cay xè của ớt, anh buông đũa và nói: “Dì Trương, cháu không ăn cay.”
Ông nội Lâm vui sướng kẹp miếng thịt xào ớt và không quên trào phúng cháu trai: “Hút thuốc uống rượu nhưng lại không ăn cay, sở thích quái đản gì vậy. Ớt cay là món mà Đằng Đằng nhà chúng ta thích ăn nhất, sau này anh phải học ăn dần đi, hôm nay là buổi học đầu tiên.”
Vu Đằng thích ăn cay??? Đúng là Lâm Hành Hành không chú ý tới điều này. Bây giờ ngồi nghĩ lại thì hai người bọn họ gần như không đơn độc ngồi ăn cơm cùng nhau, ngoại trừ lần gặp mặt đầu tiên đó, mà lần đó lại là khu Ken Ken.
Lâm Hành Hành ăn thử một miếng mộc nhĩ nho nhỏ, ai ngờ món này dù không đỏ rực như ớt nhưng hương vị thì vẫn cay xé lưỡi… Lâm Hành Hành cảm thấy dạ dày của mình đều phải run rẩy.
Dì Trương nhanh chóng làm hai món không cay và đặt ở trước mặt Lâm Hành Hành.
Lâm Hành Hành ăn đồ mới nấu, nhưng nhìn dáng vẻ ăn uống thoả mãn của ông nội và Vu Đằng, anh lập tức muốn nếm thử. Lâm Hành Hành vươn chiếc đũa gắp miếng thịt cá tươi ngon ở phần bụng, tuy nhiên anh không tài nào đưa lên miệng được.
Lâm Hành Hành nhíu mày, sau đó bỏ miếng cá vào trong bát Vu Đằng: “Ăn nhiều vào.”
Lời này nghe đã biết không có ý tốt, Vu Đằng cúi đầu nhìn miếng cá trong bát, cô suy nghĩ ba giây rồi gắp cho Lâm Hành Hành một gắp lòng cá.
Nhìn màu sắc của món lòng cá xào là đủ hiểu hương vị cay đến mức nào, nhưng Lâm Hành Hành không muốn Vu Đằng khinh thường mình ở phương diện này: “Anh không ăn đồ người khác gắp, mất vệ sinh.”
Lần này Vu Đằng còn chưa kịp mở miệng thì ông nội Lâm đã bất bình thay cháu dâu: “Hừ, chẳng lẽ lúc thân thiết anh cũng ghét bỏ Đằng Đằng như vậy?”
=.= … Người già bây giờ đều nói chuyện không đứng đắn thế sao??? Lâm Hành Hành hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn phải nhận thua gắp mấy miếng lòng cá ra khỏi bát.
Anh thật sự ăn không nổi…
Vu Đằng ngồi bên cạnh cười vui vẻ thành tiếng. Đối diện với ánh mắt tức tối của Lâm Hành Hành, cô bỗng nhiên cảm thấy Lâm đại thiếu gia vẫn có điểm đáng yêu.
Sau khi ăn xong cơm trưa, ông nội Lâm dạo vài vòng trong sân, sau đó ông tưới nước cho mấy chậu cây cảnh rồi về phòng ngủ.
Trên đường về phòng, ông vờ như vô tình hỏi Lâm Hành Hành một câu: “Hiện tại anh và Đằng Đằng đã tiến đến giai đoạn nào rồi?”
Lâm Hành Hành nghẹn cả buổi trưa, cuối cùng cũng được xả hơi: “Bọn con đến giai đoạn bàn chuyện cưới hỏi.”
“Anh có bản lĩnh thì cưới người ta về đây cho ông.” Ông nội Lâm một tay chống gậy, một tay vuốt râu, dáng vẻ ngang bướng như đứa trẻ, “Đừng để lâu quá rồi lại vụt mất.”
“Ông nội đúng là có con mắt tinh tường.” Lâm Hành Hành mở cửa giúp ông nội, “Sẽ nhanh thôi ạ, ông không tin thì chờ xem.”
“Chờ thì chờ!” Ông nội Lâm nói xong liền lập tức đóng cửa phòng, nhốt Lâm Hành Hành ở bên ngoài.
Đi ra khỏi phòng ông nội, Lâm Hành Hành quả nhiên tìm được Vu Đằng ở phòng bếp, lúc này cô đang tám chuyện sôi nổi với dì Trương.
“Hai người ở đây thảo luận chuyện quốc gia đại sự gì vậy?”
“Cháu không hiểu được đâu.” Dì Trương cười híp mắt nói.
Lâm Hành Hành cảm thấy kỳ quái, cô nàng paparazzi có ma lực gì mà có thể dỗ dành cả nhà anh vui vẻ ra mặt???
Dì Trương kéo cánh tay Lâm Hành Hành, sau đó chỉ vào con cá đang bơi tung tăng nhảy nhót, “Tay nghề của Đằng Đằng rất giỏi. Dì chỉ dạy có một lần mà con bé đã biết nấu món cá trưa nay.”
“Ồ?” Lâm Hành Hành gật đầu, anh nhìn về phía Vu Đằng: “Vậy ngày mai em nấu cho anh nếm thử, để anh kiểm tra thành quả học tập ngày hôm nay.”
Vu Đằng vẫn đang đeo tạp dề, trông có cảm giác như cô vợ nhỏ: “Anh dám ăn không?”
Hừ, dám khiêu khích anh! Lâm Hành Hành đút tay túi quần, nụ cười trên môi không hề có ý tốt: “Cơm vợ yêu nấu cho dù có lên núi đao xuống biển lửa thì anh cũng ăn.”
Thấy vợ chồng son bắt đầu ve vãn tán tỉnh nhau, dì Trương có thể cảm nhận sâu sắc mình là người thừa ở đây. Bà vội vàng cởi tạp dề rồi nói muốn đi xem ông nội đã uống thuốc hay chưa, ngay sau đó biến mất nhanh như chớp.
Lúc này trong phòng bếp chỉ còn hai người bọn họ. Lâm Hành Hành đủng đỉnh tiến vào, khi nhìn thấy một cái gói màu trắng trên bàn đá hoa cương trông có vẻ giống như khăn giấy, anh bèn thuận miệng hỏi: “Cái này dùng làm gì?”
Câu “khăn ướt lau phòng bếp” của Vu Đằng còn chưa ra khỏi miệng thì Lâm Hành Hành đã tự hỏi tự đáp: “À chắc do hôm nay cô ăn quá cay, nên chuẩn bị sẵn khăn giấy để đi vệ sinh hả?”
Vu Đằng: “……………” Cô thật sự muốn táng chết anh ta!