Tình Nhân Không Yên Phận
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện ngôn tình hay 2024 Tình Nhân Không Yên Phận mang đến một thông điệp : tình yêu cũ gióng như một ánh trăng của sự lừa dối nhưng nó lại mang một dáng vẻ của sự dịu dàng của một tình yêu chưa bao giờ quên trong lòng mỗi chúng ta.
Chương 7
Nếu đã là họp lớp, thì việc chạm mặt với Dụ Thanh là điều nằm trong dự đoán, cho du tôi đã ổn định tâm trạng những ba lần, thế nhưng khoảnh khắc đẩy cửa ra ấy, tôi vẫn vô thức cúi đầu xuống.
“Ôi chao, nhìn xem là ai đây, cuối cùng anh Lâm của chúng ta cũng tới rồi."
Lớp trưởng đang giơ ly rượu đã uống đến hai má đô bừng, vừa vẫy chào bọn tôi vừa nói.
Bạn cùng bàn năm đó của Lâm Tử Tiêu gọi cậu ta qua, cô gái chơi khá thân với tôi cũng đang gọi tôi.
Trong lúc tôi định đi vòng tới bên người cô gái đó, bỗng Lâm Tử Tiêu nắm chặt lấy cổ tay tôi giơ lên, “Chúng tôi đến cùng nhau, nên sẽ ngồi cùng nhau luôn."
Tiếng hò hét vang lên khắp trong phòng bao, hệt như chúng tôi năm đó.
Tôi bỗng ngẩng đầu, nhưng lại đối mặt với gưong mặt mỉm cười bình tĩnh của Dụ Thanh, khoảnh khắc ấy chua xót xông thẳng vào trong lòng.
Tôi muốn hỏi bao năm nay anh có sống tốt không, có gặp được cô gái mà anh rất yêu và cô gái ấy cũng rất yêu anh không, có từng đong đếm đến bảy năm xa cách của chúng tôi không.
Thế nhưng tôi chẳng nói gì cả, tôi chỉ nhìn anh, cũng mỉm cười gật đầu.
“Nói tới thì, quan hệ tốt nhất lớp chúng ta năm đó chính là ba người các cậu còn gì, hiện giờ hai người các cậu thành một đôi rồi hả? Để
Dụ Thanh người ta phải làm thế nào."
Nghe vậy, tôi vội vã hoảng loạn ngẩng đầu muốn nhìn về phía Dụ Thanh, nhưng nửa đường ý thức được gì đó, tôi cứng rắn chuyển hướng, nhìn cậu bạn vừa nói chuyện.
Lâm Tử Tiêu “Ha ha" một tiếng, nói: “Chúng tôi chỉ là bạn bè, vừa vặn cùng nhau tới mà th."
Tôi cũng lặng lẽ gật đầu.
“Ấy, Dụ Thanh, nghe nói bây giờ cậu làm bác sĩ rồi hả, còn tưởng cậu tốt nghiệp xong sẽ về thừa kế gia sản nữa đó."
Người đàn ông bên cạnh đẩy cậu bạn đang nói, “Đó là ước mơ hoài bão của người ta, là theo đuổi, cậu tưởng giống cậu chắc ha ha ha.."
Lần này, cuối cùng tôi cũng không thể khống chế ánh mắt nhìn về phía Dụ Thanh.
Bác sĩ...?
Thiếu niên ấy vẫn là dáng vẻ mát lành rực rõ, cho dù có kẹp giữa đám người thì cũng khó vương chút khói lửa.
Anh cười nói: “Vẫn nên làm chuyện mà mình thích."
Ký ức ổ ạt kéo về, dường như tôi nhìn thấy bản thân mình nghiêm túc nói câu “Phải xem bản thân Dụ Thanh thích cái gì."
Là bởi cầu nói đó sao?
Anh cũng đang hoài niệm quãng thời gian đó sao?
Thế nhưng từ đầu đến cuối anh không nhìn tôi lấy một cái.
Lâm Tử Tiêu bên cạnh bỏ một con tôm đã được bóc sạch sẽ vào đĩa của tôi.
Bàn tay lọt vào tầm mắt cuối cùng cũng kéo lực chú ý của tôi về.
Lâm Tử Tiêu kiên định nói: “Cậu đến đây cùng tôi, có thể chỉ nhìn tôi được không."
Tôi khựng lại, nhìn con tôm được bóc sạch sẽ trong đĩa mình, cúi đầu nói: “...Tôi muốn chấm nước tương."
Sau bữa cơm, một đám người thuê một phòng bao lớn nhất để hát karaoke.
Bầu trời của thành phố về đêm yên tĩnh mà tươi đẹp, không khí mang theo xúc cảm lạnh lẽo.
"Tiểu Liên."
Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi ngây ngẩn xoay người lại.
Một chiếc áo vest quàng lên vai tôi.
Tôi có chút hoảng loạn, cúi đầu vuốt tóc mình, sau đó ngẩng đầu nói: “Trùng hợp quá."
Anh phụt cười, hai núm đồng tiền trên mặt hiện lên rõ ràng.
"Họp lớp cũng được gọi là trùng hợp hả?"
Anh vừa cười, tôi bỗng hoảng thần, hệt như những vị vua thời cổ đại đã từ bỏ áo giáp khi nhìn thấy người đẹp tuyệt thế.
"..Có phải anh gầy rồi không? Hình như còn cao thêm một chút nữa, phải không?"
Dụ Thanh không trả lời, hai tay chống lên lan can, khóe miệng mang theo nụ cười quay đầu nhìn tôi.
Vậy nên tôi đành tiếp tục lẩm bẩm, “Thay đổi rồi sao? Thực ra em cũng quên rồi....Bảy năm, đã bảy năm em không thể nhìn kỹ được anh."
Dụ Thanh quay đầu lại, thời gian mấy năm khiến vẻ non nót trên khuôn mặt anh mất đi mà thay vào đó là vẻ trường thành chín chắn, thế nhưng anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, vừa mở miệng giống như chúng tôi lại quay về hồi cấp ba, mà hiện giờ chẳng qua chỉ là chúng tôi đang
đứng hóng gió trong tiết tự học buổi tối mà thôi.
"Tiểu Liên, mấy năm nay em Sống tốt không?"
Một cầu hỏi han, hệt như đã cách một đời.
Nước mắt của tôi không chịu khống chế trào ra, tôi run rẩy hỏi lại anh: “Vậy còn anh thì sao, anh sống có tốt không?"
"Tôi rất tốt."
"Thật sao?..." Nửa câu còn lại “Em cũng thể" , nhưng bị tôi nghẹn trong cổ họng thế nào cũng không nói ra được, tôi rất muốn khóc to, rất muốn nói cho anh biết tôi sống chẳng tốt chút nào.
Thế nhưng tôi ý thức rõ ràng được một chuyện, tôi đã trưởng thành rồi, mà chúng tôi, không còn là chúng tôi năm đó nữa.
Nỗi buồn ập tới như đánh tạan cảm xúc của chúng tôi, khiến tôi lại hỏi ra câu đó....
"..Dụ Thanh, rốt cuộc anh có từng thích em không?"
Gương mặt hoàn mỹ của thiếu niên cuối cùng cũng vỡ vụn.
“Bây giờ nói chuyện này...."
"Rốt cuộc anh có từng thích em không?"
Một khi vấn đề được nói ra, sẽ không thể nào thu lại được, tôi không muốn tìm cớ hoặc phí lời, tôi chỉ muốn nghe “Có" hoặc “Không."
Anh hé môi, dường như có lời muốn nói, thế nhưng anh chẳng nói gì cả.
Cơn gió khẽ thổi qua, mang theo giọng nói của anh xộc thẳng vào trong tai tôi.
Nhưng tôi chỉ nghe thấy một câu “Tôi xin lỗi" .
Tôi mỉm cười, hệt như hồi nhỏ vì không muốn mất mặt, tôi tự cười nhạo khuyết điểm của mình vậy, cười rất vui vẻ, cười tới mức rất mất mặt.
Tôi nói: “Đừng nặng nề như thế, chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao?
Chúng tôi đã nói rõ rồi.
Khi ấy chúng tôi ngồi trên bục của sân vận động đung đưa hai chân, nước cam có ga lấp lánh phát sáng dưới ánh mặt trời.
Tôi cắn ống hút hỏi bọn họ những vấn đề mà tôi nghe được từ những bạn nữ khác.
"Ấy, nếu như gặp được một người mà không thể ở bên nhau, các cậu sẽ làm thế nào?"
Khi ấy tính chó của Lâm Tử Tiêu bùng lên, “Còn có cô gái mà Lâm Gia đây không theo đuổi được sao?"
Tôi trợn trắng mắt không thèm để ý đến cậu ta, quay đầu sang Du Thanh.
Đọc tieu thuyet ngon tinh dù thế giới có biến thiên thế nào thì đọc truyện ngôn tình vẫn là kho tàng tri thức cung cấp cho chúng ta kiến thức và vốn từ đa dạng. Đọc truyện ngôn tình càng nhiều, khả năng hành văn của bạn cũng sẽ trôi chảy. Nhờ lượng từ vựng phong phú trong sách mà vốn từ cũng được bổ sung đáng kể. Đây là kỳ vọng mà ha ha truyện mong muốn đen đến cho bạn.
Anh suy nghĩ một hồi, “Có lẽ sẽ nói chưa bao giờ thích cả."
Tôi bị câu trả lời mới lạ này khiến cơn tò mò bùng lên, vội vàng hỏi vì sao.
Dụ Thanh nói: “Chuyện không có kết quả, vẫn đừng nên khiến người ta ôm hi vọng."
“Nếu không đều sẽ đau khổ."
Ánh trăng đêm nặng nề, dường như Dụ Thanh cũng nhớ về đoạn hồi ức đó, anh rũ mắt xuống, quay đầu lại hỏi tôi: “Thế còn em thì sao, em có từng...thích tôi không?"
Tôi nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, đôi mắt xinh đẹp như mảnh vụn sao trời, sau đó mỉm cười nói:
"Chưa từng."
Anh quay đi, có lẽ mỉm cười, có lẽ không.
Anh nói: “Thế sao? Vậy thì đúng là....Tốt quá."
Khi quay về phòng bao, người đã đi hết chî còn lại mấy mống.
Lâm Tử Tiêu nhìn tôi, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng hốt.
Tôi lên tiếng hỏi: “Cậu còn chưa đi hả?"
Sau đó kéo chiếc áo khoác trên vai vứt xuống ghế.
"Cậu chưa về sao?" Cậu ta hỏi lại.
Tôi cầm chai nước ngọt chưa mở trên bàn uống mấy hớp, lúc này mới xách túi trên ghế lên, “Đi đây."
"Tôi đưa cậu về"
"Không cần."
Theo lý mà nói tôi nên khóc mấy trận, nói cho cùng tình cảm mười năm bị phủ nhận, dựa theo tình tiết trong phim điện ảnh, lúc này tôi nên uống một trận đã đời, sau đó loạng choạng bước đi trong màn mưa.
Thế nhưng tôi không làm vậy.
Hệt như Dụ Thanh có nổi khổ khó nói thành lời cũng không nhắc đến một chữ, giống như món quà năm ấy không tặng đi được.
Thì ra đánh bại tình yêu chẳng phải chuyện lớn lao như trời long đất lở, mà là chúng tôi đều khó lòng buông bỏ được cái tôi hèn mọn của mình.
Cô ca không độ mang đến vị ngọt giả tạo khiến tôi có cảm giác buồn nôn.
Tôi hít sâu một hơi, xoay lưng với người đàn ông đang đứng kia nói: “Tôi muốn yên tĩnh một mình."
Sau đó đi thẳng ra khỏi cửa.
[Dụ Thanh]...
"Tôi đã cho câu cơ hội rồi." Lâm Tử Tiêu mở một lon bia, đưa qua.
Dụ Thanh nhận lấy, uống một ngụm lớn, nhưng không nói gì.
"Có thể nói cho tôi biết là vì sao không?"
Cuối cùng, anh nói: “Mẹ tôi luôn cảm thấy bà ấy làm lỡ việc học và bạn bè của tôi trong nước, cho nên bảo tôi quay về, thế nhưng tôi không thể bỏ mặc bà ấy không chăm lo được."
"Bây giờ sức khỏe của bố tôi vẫn ổn, vẫn có thể lo liệu được việc trong công ty, thế nhưng nếu thực sự có một ngày ông ấy không ổn nữa thì sao đây? Tôi không thể ở trong nước cả đời không đi được."
Bàn tay đang cầm lon bia của Lâm Tử Tiêu hơi khựng lại, nói: “Ban đầu cậu và bố cậu tranh cãi khó khăn lắm mới được học y, cứ buông tha như thế sao?"
"Dụ Thị có đầu tư trên phương diện chữa trị, cũng không có xung đột gì cả."
Bỗng Lâm Tử Tiêu củi đầu, mỉm cười sâu xa, “Thì ra cậu mới là người tính toán cao siêu nhất"
Dụ Thanh nghe thấy lời này, nhưng không có bất cứ ý định phản bác nào, anh chỉ ngẩng đầu, nhìn lên ánh sao trên trời.
“A Tiêu, tôi thực sự rất hâm mộ cậu..."
“Được rồi." Lâm Tử Tiêu cắt ngang.
Sau đó cậu ta hỏi tiếp, hệt như năm đó, “Vậy Liên Vị Chi thì sao, cô ấy phải làm sao bây giờ?"
Hồi ức như cá nhảy xuống mặt hồ tạo ra ngàn cơn gọn sóng.
Dụ Thanh nói: “Tôi không thể bảo cô ấy buông ta cuộc sống của mình mà đi theo tôi được."
"Sao cậu biết cô ấy không bằng lòng chứ?"
Dụ Thanh thở dài một hơi, “Là tôi không bằng lòng."
Lâm Tử Tiêu uống can lon bia, lại mở thêm một lon mới.
Cậu ta nói: “Rốt cuộc cậu định ôm cái vẻ tự cho mình là đúng tới bao giờ nữa?"
Dụ Thanh ngoảnh đầu lại, trên mặt không có tức giận, chỉ là bình tĩnh, bình tĩnh hệt như mặt sông vào ban đêm.
"Cuộc đời của tôi đã định sẵn không cách nào giống cậu làm việc gì cũng có thể quyết tiến tới cùng."
Anh vươn tay vỗ lên vai người bên cạnh, “Chiếc khăn quàng năm đó, cuối cùng cô ấy tặng cậu đúng không?"
Bàn tay cầm lon bia giữa không trung bỗng khựng lại, cuối cùng Lâm Tử Tiêu mới chậm rãi gật đầu.
Món quà vốn dĩ sắp bị cô gái ném vào thùng rác đó, ngẫu nhiên được cậu ta cứu vớt lấy.
Lâm Tử Tiêu nói: “Cậu đưa cho tôi đi, tôi giúp cậu vứt xa một chút, vứt ở gần đây bị người khác trông thấy không hay lắm đầu."
Cứ như vậy, nhiều năm qua đi, chiếc khăn quàng xấu đau xấu đón ấy, đến giờ vẫn được treo trong tủ quần áo của cậu ta.
Dụ Thanh khẽ cười, anh nói: “Có những chuyện, thực ra ngay từ khi bắt đầu đã được định sẵn rồi."
Anh quay đầu nhìn Lâm Tử Tiêu, “Nếu như nhất định cần có một người ở bên cạnh cô ấy, tôi hi vọng đó là cậu."
Lâm tử Tiêu ngây người, sau đó dường như nhớ tới chuyện gì mới tỉnh táo lại, “Không cần cậu nhường, tôi thích cô ấy, tôi sẽ tự theo đuổi."
"Không phải là nhường." Dụ Thanh khom lưng nhặt mấy lon rỗng bỏ vào trong túi đựng rác, sau đó đứng lên.
"Lần này trở về, là tôi cần phải xử lý mấy hạng mục trong nước, sau khi làm xong có lẽ sẽ ra nước ngoài định cư."
"Tôi chỉ hi vọng ngày tôi đi, cậu vẫn có thể giống như năm đó, giúp tôi giữ bí mật, đừng nói cho cô ấy biết."
Anh đi lên phía trước mấy bước, vứt túi rác vào trong thùng rác, sau đó xoay người lại, đối diện với Lâm Tử Tiêu.
Ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt chàng trai, mờ ảo không nhìn ra được biểu cảm.
Khoảnh khắc ấy Lâm Tử Tiêu nghĩ, anh dường như trở nên càng thành thục hơn, hoặc là nói, thực ra anh vẫn luôn lý trí hơn những người cùng tuổi một chút.
Lý trí tới mức, có thể buông tha cho những thứ mà mình muốn, chắp tay nhường người mà mình yêu cho người khác.
Dụ Thanh đút tay vào trong túi, giẫm lên bậc thang, anh không quay đầu, cũng không nói tạm biệt.
Trong không trung chỉ vang vọng một giọng nói rất khẽ...
"Ba năm ấy là ngày tháng mà tôi vui vẻ nhất, có thể làm anh em với cậu, thực sự rất tốt."
Khẽ khàng, phiêu đãng trong không trung.
Mấy ngày sau đó, tôi đều ngâm mình trong tiệm cà phê nghiên cứu sản phẩm mới, phụ giúp thu ngân.
Dường như chỉ cần tôi đủ bận rộn, thì sẽ khống chế được não bộ không suy nghĩ tới mấy chuyện kia nữa.
Trong thời gian này, Lâm Tử Tiêu cũng không tới tìm tôi, có lẽ cậu ta giống như tôi, cũng đang cố gắng khiến bản thân mình trở nên bình tĩnh, chào tạm biệt với cuộc sống trong quá khứ.
Giống như Kỳ Ngọc, cái gì cũng không biết, cho nên mãi luôn vui vẻ, cứ năm ba bận lại chạy tới tiệm tìm tôi.
Em ấy hẹn tôi, tôi không có tinh thần để đi dạo phố, bèn bảo rằng trong tiệm có việc nên không đi đượC, nhưng em ấy cực kì kiên trì, tôi không ra ngoài, thì em ấy ngồi trong tiệm ngắm cá chép trong bể, trêu ghẹo chú mèo là có thể ngồi được cả ngày.
Buổi chiều thứ tư, là lúc ít người nhất, tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên, trực giác mách bảo tôi rằng Kỳ Ngọc lại tới rồi.
Thế nhưng tiếp theo đó, tiếng gọi vang vọng bên tai tôi không phải là giọng của Kỳ Ngọc, mà là giọng trầm khàn chậm rãi, tôi vô thức ngẩng đầu lên.
Là Kỳ Ngôn.
Tôi cau mày lại.
"Kỳ Ngọc nói dạo này tâm trạng em không tốt." Hắn cực kì quen thuộc kéo chiếc ghế cách quầy thu ngân gần nhất rồi ngồi xuống.
Có lẽ là do vẻ ngoài quá giống nhau, tôi nhìn gương mặt đó, nỗi buồn trong lòng lại bùng lên, nhưng nhiều hơn chính là, không biết trút bực vào đầu.
Trong tay tôi đang cầm giê lau, đang lau dọn quầy thu ngân, động tác trên tay không ngừng lại, bên miệng quẳng ra một câu: “Đầu có."
Bị người lạnh nhạt, Kỳ Ngôn cũng không nói thêm gì, chỉ ngẩng đầu đánh giá xung quanh tiệm, sau đó đánh giá tôi, nói: “Tôi đầu tư cho em thêm chút được không, em mở thêm chi nhánh..."
"Kỳ Ngôn." Tôi mở miệng bằng giọng điệu không tốt lắm, “Nếu như anh nhàn rỗi không có việc gì làm thì về đi, nhiều tiền không có chỗ tiêu thì làm từ thiện"
Kỳ Ngôn ngây người, rút cánh tay đang để trên mặt bàn về, ngồi dựa lên lưng ghế, “Xin lỗi, tôi chỉ là không biết làm thế nào mới được coi là đối tốt với em."
Khoảnh khắc đó, tôi thừa nhận động tác trên tay tôi hơi ngừng lại, nhưng rất nhanh sau đó tôi mở miệng nói: “Không cần anh đối tốt với tôi, chúng ta đã kết thúc rồi."
"Tôi chưa từng cảm thấy đó là kết thúc. Ý tôi là, cho dù kết thúc....Vậy tôi có thể theo đuổi lại em không?"
Lần này thì đẹp rồi, giê lau rơi thẳng xuống dưới đất.
Tôi mang tâm lý không hiểu nổi mở miệng nói:
"Có phải anh điện rồi không? Bên ngoài có biết bao cô gái xinh đẹp anh không nhìn không chọn, anh theo đuổi tôi làm cái gì?"
Gương mặt của Kỳ Ngôn vẫn đẹp đẽ như vậy, cao quý như vậy, hệt như lần đầu tôi gặp hắn.
Hắn rũ mắt xuống, giọng điều dường như càng khó hiểu hơn cả tôi, “Vậy còn em thì sao, chúng ta ở bên nhau ba năm, em có thể nói đi là đi sao?"
Cũng chính trong lúc này, tôi mới mới lại ban đầu tôi chủ động đề cập tới việc ở cạnh hắn là vì cái gì.
Ba năm đó tôi vẫn luôn cho rằng chẳng qua chúng tôi chỉ lấy được thứ mình cần, cho nên tôi điểm nhiên áp đặt tình cảm đối với Dụ Thanh lên người hắn.
Hết lần này đến lần khác tôi nhắc nhở về quan hệ giữa mình và Kỳ Ngôn, cũng chẳng qua là vì hi vọng bản thân vĩnh viễn duy trì được tỉnh táo không được chìm đắm vào đó.
Mãi đến khi tôi biết được chân tướng, tôi không có cách nào nhìn thẳng vào ba năm quá khứ ấy được nữa.
Dường như chỉ cần không nghĩ tới, thì tôi có thể không cần đối diện với bản thân sai lầm trong quá khứ.
Giống như vậy, tôi cũng không cách nào đối mặt với Kỳ Ngôn, ban đầu nhìn thấy hắn như thấy Dụ Thanh có bao nhiêu hạnh phúc, thì giờ đây có bấy nhiêu đau khổ.
Có những lúc, người làm hại còn không muốn đối diện với quá khứ hơn cả người bị hại, chỉ bởi vì mỗi khi đối diện, đạo đức sâu thẳm trong lòng sẽ không ngừng trách móc bản thần là người như thế nào.
Tôi chỉ đành giả giọng mất kiên nhẫn, “Cho nên anh muốn thế nào?"
"Bù đắp cho tôi được không?"
Tôi cau mày, “Gì cơ?"
Kỳ Ngôn đứng dậy, vốn dĩ hắn đã cao, từng bước áp sát khiến không khí đều có cảm giác áp bách.
Hắn nói: “Em có thể....Tới công viên giải trí với tôi không?"
Tôi ngơ người một lúc, “.....Gì cơ?"
Nghĩ không ra, tôi thực sự nghĩ không ra.
Mãi cho đến khoảnh khắc khi đứng trước cổng của công viên giải trí tôi vẫn không nghĩ ra.
Mặt trời rất chói, Kỳ Ngôn coi tôi như trẻ con.
Hắn hỏi tôi có muốn bóng bay không, có muốn kem không, có muốn băng đô không.
Dòng người đông ào lên, hắn vô thức kéo lấy tay tôi, nhưng bị tôi giằng ra.
Hắn quay đầu lại, nhưng không tức giận, “Em nắm chặt lấy tay áo tôi vào."
Cứ như vậy, chiếc áo sơ mi có giá mấy chục nghìn tệ nhăn nhúm trong tay tôi, chiếc cúc được đặt làm cũng bị kéo tới mức chỉ cần đụng vào sẽ rơi.
Khi ngồi trên tàu nước, nhân viên công tác phát cho mỗi người một chiếc áo mưa mặc một lần, hắn nhìn thấy túi nilon hai mày nhắn chặt lại.
Tôi vội vàng xé vỏ ra tròng lên người mình,sự vui vẻ của trò chơi cuốn trôi đi nỗi buồn, tôi có chút vội vàng giục hắn: “Mau lên, sắp bắt đầu rồi."
"Cái này là thế nào?"
"Áo mưa đó, chút nữa ngồi lên thuyền, nước sẽ tạt ước quần áo anh đấy."
Kỳ Ngôn “À à" hai tiếng, cầm chiếc áo mưa nilon vụng về tìm đầu tìm đuôi.
Bỗng nhiên tôi nghĩ đến, “Anh chưa từng chơi trò này hả?"
Cuối cùng Kỳ Ngôn cũng tìm được đuôi áo mưa, tròng một cái lên người mình, giọng nói rấu rĩ bên trong áo mưa vang lên.
"Tôi chưa từng tới công viên giải trí."
Giọng điệu chẳng có chút gợn sóng, chẳng biết sao nhưng đáy lòng tôi bỗng nhói đau.
Tôi giả vờ ghét bỏ nói: “Tôi làm cho, đợi anh mặc xong thì chẳng biết đến lúc nào."
Sau đó tôi giơ tay sửa sang lại những nơi bị nhắn.
Áo mưa là loại free size, suy xét đến chiều cao trung bình của nam và nữ, nhưng lại không suy xét được đến Kỳ Ngôn thần cao mét 8.
Áo mưa nhỏ bé mặc trên người hắn trông có vẻ chật trội, khiến cho con sóng đánh tới đã dội ướt đẫm chiếc áo sơ mi của hắn, cũng tạt hết lên mặt hắn.
Vì ra ngoài chơi, nên tạo hình hôm nay của hắn hơi tùy ý, không xịt keo tạo kiểu, tóc mái cũng buông lơi trước trán, khi bị nước làm ướt,
Kỳ Ngôn giơ tay gạt nó sang một bên.
Vùng trán đầy đặt và xương quai hàm rõ nét, phác họa nên gương mắt góc cạnh, mày kiếm sắc bén, cao quý hệt như toát ra từ trong xương cốt.
Tôi lờ mờ nghe thấy cô gái bên cạnh đang nhỏ giọng cảm thán.
Cũng trong khoảnh khắc này, bỗng nhiên tôi phát hiện, thực ra Kỳ Ngôn không hề giống Dụ Thanh, nếu như Dụ Thanh là trăng thanh gió mát lúc chạng vạng, vậy thì Kỳ Ngôn chính là buổi đêm thẩm trầm lạnh lẽo.
Bản chất của con người này, dường như không hề dịu dàng như hắn biểu hiện trước mặt tôi, trên người hắn, có một loại khốc liệt bị kìm nén.
Chẳng qua trong lúc này, vẻ khốc liệt ấy hệt như nước lạnh dội tắt ngấm không thấy bóng dáng, hắn giống như một con chó sói vừa mới thức dậy, có chút ngây ngôi mà nhìn tôi.
Trong lòng bỗng thấy thú vị, tôi lấy một bịch khăn giấy trong túi đưa cho hắn, giả bộ nghiêm túc nói: “Quần áo về tự giặt sạch đi, đừng để ông xã tôi phát hiện đã bị cậu mặc qua rồi đấy."
Tiếng cảm thán của cô gái bên cạnh bỗng nghẹn ứ, sau đó qua đầu đi nhỏ giọng khinh bỉ.
"Là một tên mặt trắng?"
*Mặt trắng: đa phần được dùng để chỉ đàn ông ăn bám, được bao nuôi.
“Dúng không, tôi nói mà sao đẹp trai thế"