Tình Nhân Không Yên Phận

Tình Nhân Không Yên Phận

Mô Tả:

Truyện ngôn tình hay 2024 Tình Nhân Không Yên Phận mang đến một thông điệp : tình yêu cũ gióng như một ánh trăng của sự lừa dối nhưng nó lại mang một dáng vẻ của sự dịu dàng của một tình yêu chưa bao giờ quên trong lòng mỗi chúng ta.

Chương 6

Lúc này tôi đờ đẫn đi trên phố, gần như trong lúc tôi vừa bước vào nhà ngồi lên số pha, điện thoại đã vang lên.

Gọi đến là một dãy số xa lạ, thế nhưng trực giác nói cho tôi biết, đối phương là Kỳ Ngôn.

Quả nhiên, giọng nói không thể nào quen thuộc hơn kia vang lên bên tai tôi.

Đối phương đi thẳng vào vấn đề, “Ngày mai anh quay về, chúng ta gặp nhau đi."

Tôi ngây người phút chốc, sau đó nói một tiếng, “Được."

Dường như tôi có chút không biết nên đối mặt với người này như thế nào.

Buổi trưa ngày thứ hai, nhân viên làm thêm đều đi ăn cơm rồi, một minh tôi ở lại trong tiệm dọn dẹp vệ sinh.

Cánh cửa gỗ vang lến tiếng ma sát “cót két" , chuông gió treo trên tường khẽ rung, giày da giẫm lên sàn gỗ,rõ ràng rơi vào trong tai.

Tôi ngẩng đầu lên, giật mình.

Kỳ Ngôn mặc một cây đồ vest, dường như vừa kết thúc buổi họp nào đó vội vã chạy đến đây, gương mặt mang theo vẻ mệt mỏi uể oải khó màche giấu được.

“Ngồi đi...Tìm tôi có việc gì?"

Kỳ Ngôn không trả lời vấn đề của tôi, hắn nhìn xung quanh một lượt, nói một câu, “Không giống trước nữa."

Chẳng rõ là đang nói cửa tiệm hay là nói tôi nữa.

Tôi tiếp tục dọn dẹp không đáp lời.

"Em có thể ngồi xuống cùng anh một lát không?"

Động tác trên tay tôi ngừng lại, đây gần như là lần đầu tiên Kỳ Ngôn dùng giọng điệu yếu đuổi này nói chuyện với tôi.

Liên tưởng tớp xấp ảnh kia, tôi thở dài một hơi, buông đồ trong tay xuống, “Tôi đi pha cho anh ly cà phê."

Đợi đến khi tôi ngồi xuống, Kỳ Ngôn không nói gì nữa, hắn nhìn chằm chằm vào tôi, mãi cho đến khi tôi sắp không chịu nổi ánh mắt này nữa, cuối cùng hắn cũng mở lời:

“Lúc mới đầu tôi tưởng em chán rồi."

Tôi bị câu mở đầu này khiến cho lúng túng, hai tay nắm chặt cốc giấy.

"Trợ lý đã cho tôi xem quyển sổ chứng nhận quyền sử dụng nhà đất kia, tôi biết em muốn rời khôi tôi, mà em đường hoàng hệt như căn bản không định giấu tôi vậy."

"Cho nên tôi để em đi, vì để phối hợp diễn kịch với em, tôi chấp nhận Lã Tống, cũng cho em đầy đủ phí sinh hoạt."

"Có lẽ sau đó tôi nói hơi nặng lời một chút, thế nhưng tôi cũng cần thể diện, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi....Bị người ta đá"

Chẳng biết có phải là ảo giác của tôi không, biểu cảm của Kỳ Ngôn gần như đang trở nên đáng thương.

"Hôm đó Lã Tống tìm em xong quay về khóc tìm tôi, em không biết hôm đó tôi vui như thế nào đầu, tôi cho rằng cuối cùng em cũng ghen rồi, cuối cùng cũng nói nặng lời với cô ta."

"Thế nhưng dường như em không có."

"Tiệc tối hôm ấy, em nhắc đến Vu Hạ với tôi, tôi lại cho rằng em nghĩ nhiều, em hiểu nhầm tôi yêu em ấy, cho nên em mới rời khỏi tôi, thế nên tôi bắt đầu yên tâm, tôi nghĩ giải thích hết mọi chuyện em sẽ quay trở về bên tôi."

"Thế nhưng em không tìm tôi nữa, một mình em cũng sống rất tốt."

"Hơn nữa Kỳ Ngọc nói, khi em nhìn thấy mấy bức ảnh kia, nét mặt chỉ có kinh hoảng, và bình tĩnh cứng rắn."

Ly cà phê trong tay tôi càng ngày càng bị bóp chặt, đường viền bên trên gần như bị tay tôi đè lên sinh đau.

Tôi cất tiếng: “Kỳ Ngôn..."

"Tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân rốt cuộc đã làm gì sai, càng muốn hỏi em, Liên Liên, rốt cuộc em có từng thích tôi không?"

"Lạch cạch" một tiếng, chiếc thìa cà phê của tôi bị rơi xuống đất.

Đến khi nhặt lên, Kỳ Ngôn đã đứng dậy rồi.

Tôi ngẩn ngơ hỏi: “Anh phải đi rồi sao?"

Kỳ Ngôn giờ tay bóp ấn đường của mình, “Buổi chiều còn một cuộc họp. Liên Liên, tôi không ép em, nhưng tôi hi vọng có một ngày, em có thể cho tôi biết đáp án, có được không?"

Tôi đưa mắt tiễn hắn đi khỏi, quay đầu lại nhìn chiếc thìa kia ngẩn người.

Đương nhiên, ở nơi mà tôi không nhìn thấy, Kỳ Ngôn đã mở điện thoại lên, trên giao diện trò chuyện, là bức ảnh chụp của Lâm Tử Tiêu và

Dụ Thanh bên ngoài tòa nhà.

Hắn phóng to bức ảnh lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông giống hắn đến sáu phần, đuôi mày nhếch lên.

Hắn xoay người nhìn về phía tiệm cà phê khẽ cười, nói ra câu kia lần nữa:

"Liên Liên, em thực sự chẳng thông minh chút nào."

Tôi dường như quên mất, Kỳ Ngôn không chỉ là người đàn ông đối xử dịu dàng với tôi trong ba năm này, cũng không phải là người tỏ ra yếu đuối với tôi như ban nãy.

Hắn là Kỳ Ngôn, là người đàn ông mà mới hơn hai mươi tuổi đã gánh vác cả gia tộc nhà họ Kỳ.

Cho dù những tính toán và hiểm độc hắn chưa bao giờ dùng trên người tôi, nhưng không có nghĩa rằng hắn không có.

“....Nhưng chỉ cần có thể khiến em quay về bên cạnh tôi, bảo tôi làm gì cũng được hết."

Mà tôi, sau khi tiếng đóng cửa vang lên, vẫn vuốt ve chiếc thìa đó.

Hôm ở trong phòng thay đồ ấy, vẻ mặt của Kỳ Ngôn giống như đã biết tôi hiểu lầm hắn với Vu Hạ.

Đống ảnh bị lật ra, Kỳ Ngọc giải thích, hiểu lầm được cỏi bỏ.

Dựa theo tính cách của Kỳ Ngôn, có lẽ hắn đang đợi tôi lòng ôm đầy áy náy chủ động đi tìm hắn, mà không phải hẹn tôi ngày hôm sau gặp mặt.

Những chuyện xảy ra ngày hôm qua đối với tôi mà nói hệt như sóng to gió lớn, thế nhưng trong mắt Kỳ Ngôn, nhiều nhất chẳng qua chỉ là tình yêu và tâm ý bị vạch trần mà thôi.

Vậy thì hắn tới tìm tôi, có lẽ thái độ cũng ấu trī và cứng rắn như ngày thường.

Mà không phải bộ dạng yếu đuối như vừa rồi.

Hắn đang sợ hãi sao?

Sợ cái gì?

Hay là nói, hắn đã biết chuyện gì rồi?

Chẳng biết qua bao lâu, tôi móc điện thoại ra, gọi vào số Lâm Tử Tiêu.

Tiếng chuông vang lên rất lâu mới có người nhận.

"A lô?"

"Kỳ Ngôn vừa tới tìm tôi rồi."

“Hử? Hắn ta nói gì với cậu hå?"

Tôi nhắn mày lại, trực giác tôi cho rằng cậu ta không nên phản ứng như thế này.

“Anh ta nói với tôi về chuyện của Dụ Thanh, bọn họ có quen nhau không?"

Đầu bên kia vang lên tiếng sột soạt, trong lúc tôi đang nghi ngờ tín hiệu không được tốt, thì giọng nói của Lâm Tử Tiêu vang lên.

"Có cái rắm, bọn họ căn bản không quen nhau."

Tôi nói: “Tôi lừa cậu đấy."

Dường như không có thời gian để thở, tôi nói tiếp: “Nhưng mà Dụ Thanh quay về rồi, đúng không?"

Đầu bên kia yên lặng.

Tôi hít sâu một hơi, hỏi tiếp: “Anh ấy ở bên cạnh cậu đúng không?"

Im lặng, im lặng đến vô tận.

Mãi đến khi có một giọng nói khác vang lên, âm thanh quen thuộc khiến tôi gần như sắp rơi nước mắt.

Anh nói: “Là tôi, Dụ Thanh."

Quá lâu rồi.

Bảy năm, thực sự quá lâu rồi.

Lâu đến mức trong thế giới người đến người đi của tôi và anh, đông đi xuân tới, áo đồng phục xanh trắng ngả vàng, tờ giấy thi dày dặn cũng biến thành lớp mỏng.

Thế nhưng bảy năm lại ngắn ngủi đến thế, ngắn đến nỗi khiến tôi muốn quên giọng nói của một người, cũng khó đến vậy.

Bộ não vừa rồi còn lý trí phân tích trạng thái khác thường của Lâm Tử Tiêu và Kỳ Ngôn, đột nhiên chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.

Gần như là ngay giây tiếp theo, tôi đã ngắt điện thoại.

Tôi chống cùi trỏ lên mặt bàn, hai tay ôm lấy mặt, không kìm nén nổi khóc thật to.

Tôi cho rằng lần nữa gặp lại tôi nhất định sẽ rực rõ sáng ngời xuất hiện.

Tôi thu liễm vẻ điên cuồng thời niên thiếu, anh cũng trở thành dáng vẻ tốt hơn.

Thế nhưng tôi phát hiện chỉ cần đối mặt với Dụ Thanh, tôi vĩnh viễn đều là nhếch nhác, ngay cả một tiếng chào anh cũng không có dũng khí để nói.

Thậm chí ngay cả những chuyện liên quan đến anh, trực giác của tôi cũng chuẩn xác đến thế, giống như năm đó sau khi tập trung buổi sáng kết thúc, ngàn người chen chúc trên sân vận động, tôi chỉ cần liếc một cái đã có thể nhìn thấy anh ở chỗ nào.

Tôi muốn gặp anh, nhưng lại không dám gặp, càng sợ anh không muốn gặp tôi.

Tôi muốn hỏi anh xem bao nhiêu năm nay anh sống có tốt không.

Anh sống tốt không?

Em mong anh sống tốt.

"Liên Vi Chi! Liên Vi Chi câu mở cửa cho tô!"

 

tiểu thuyết tinh yêu tổng tài – nơi khám phá những ngôn từ miêu tả hình thể chân thật nhất cũng như giúp bạn có thêm nhiều về kho ngôn luận của mình về sau . Đây là kỳ vọng mà ha ha truyện mong muốn đen đến cho bạn.

Âm thanh của Lâm Tử Tiêu vọng từ ngoài vào.

"Liên..."

Tôi vặn tay cầm, kéo cửa ra.

Gương mặt của Lâm Tử Tiêu còn đọng lại vẻ ửng đỏ khi chạy gấp.

Bàn tay cậu ta còn đang giơ lên không trung, trợn to mắt nhìn tôi.

"Cậu....Khóc à?"

Tôi không trả lời, tự xoay người đi vào ngồi lên mặt đất, đầu tựa vào ghế số pha.

Cậu ta đá lên vỏ lon lăn lóc dưới mặt đất, đi tới giằng lấy điếu thuốc kẹp trong tay tôi.

"Có phải cậu bị bệnh không?"

Tôi cảm thấy đầu óc mình vô cùng nặng nề, nửa híp mắt ngẩng đầu nhìn cậu ta.

"Tại sao các cậu đều giấu tôi?"

"Tại sao chuyện gì tôi cũng là người biết cuối cùng?"

Gương mặt Lâm Tử Tiêu đứng trước tôi bỗng hốt hoảng, dường như đang khớp lại với gương mặt của mùa hè năm đó.

Dụ Thanh từng học dương cầm, cũng đạt được rất nhiều giải thưởng, trường học vì vậy đã dành riêng phòng tập đàn cho anh ấy.

Ngày thường tôi thích đứng dựa bên cánh cửa phòng luyện đàn nhìn anh, cây cối bên ngoài xanh tươi tốt, ánh nắng chiếu lên ngọn tóc anh, hệt như khung cảnh có trong phim thần tượng.

Có một lần ngủ trưa dậy, tôi phát hiện Dụ Thanh và Lâm Tử Tiêu đều không trong lớp học, trong cơn tò mò toi đã đi tới phòng luyện đàn, nhưng nhìn thấy Lâm Tử Tiêu đang rũ đầu ngồi trên ghế dài bên ngoài.

Cậu ta nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy tôi, nét mặt trở nên hoảng hốt.

"Sao cậu tới đây?"

Tôi vặn nắm cửa định đi vào, “Tìm các cậu đấy, có phải Dụ Thanh ở bên trong không..."

“Đừng..."

Hai giọng nói trùng khớp vào nhau, thế nhưng không kịp nữa rồi.

Một mùi hương gay mũi xộc tới, Dụ Thanh ở bên trong cũng ngạc nhiên quay đầu.

Anh vẫn là thiếu niên rực rỡ như vậy, ánh nắng rạng rỡ không bớt đi chút nào....Nếu như tôi khoogn nhìn thấy điếu thuốc trong tay anh.

Một tay của Lâm Tử Tiêu đặt lên vai rồi, một tay khác che lên đối mắt và kéo tôi đi.

Tôi cũng ngoan ngoãn đi ra ngoài, cánh cửa khép lại, cậu ta buông tay ra, “Cậu nhìn thấy rồi sao?"

Tôi khẽ gật đầu.

Tầm mắt tôi nhìn chằm chằm lên mặt đất, có chút ngờ vực, nhưng nhiều hơn là lùng túng, “Tại sao?"

Lâm Tử Tiêu thở dài, cậu ta nói: “Cậu ấy chỉ mệt mỏi quá thôi."

Tôi giành trước nói: “Thế nhưng như vậy không tốt, nếu như tôi làm như vậy.."

"Vậy chắc chắn tôi sẽ đánh gãy chân cậu."

Lâm Tử Tiêu lườm tôi một cái.

Tôi nhìn chằm chằm lên giày mình, bên trên còn dính chút cỏ khô vì vừa rồi tôi chạy vội tới.

Lâm Tử Tiêu lặp lại lần nữa: “Cậu ấy chỉ mệt mỏi quá thôi"

Sau này nghĩ lại, có lẽ khi ấy Dụ Thanh cũng vì gánh vác trách nhiệm trên lưng mà không biết làm thế nào.

Bởi vì anh, anh trai anh mất đi, mẹ anh bị bệnh, khổ sở trong lòng anh không ít hơn người khác một phần, thế nhưng người nhà không ở bên cạnh, tính cách của anh cũng không cho phép bản thân kể khổ với người khác.

Cho nên anh chỉ có thể chọn phương thức như thế này.

Thế nhưng hồi ấy tôi chẳng biết chuyện gì cả.

Khi ấy nội tâm tôi chỉ cảm thấy phức tạp vô cùng, tôi nghĩ Dụ Thanh là Dụ Thanh, tôi sẽ không vì một thói quen xấu của anh mà không thích anh nữa.

Thế nhưng tại sao tôi lại không vui đến vậy?

Có lẽ là bởi, Lâm Tử Tiêu biết anh mệt, nhưng tôi không biết, thậm chí tôi còn cho rằng mỗi ngày Dụ Thanh đều rất vui vẻ.

Mà tôi không thích cảm giác biết được sau cùng.

Lúc ấy, tiếng vặn nắm cửa vang lên, Dụ Thanh đi ra ngoài.

Trên người không còn ngửi thấy mùi thuốc vừa rồi nữa, chỉ còn lại mùi hương xà phòng thơm nhạt trên người Dụ Thanh.

Anh giơ tay xoa tóc tôi, nói: “Xin lỗi nhé."

Tôi vội lắc đầu, nhưng không nghĩ ra được cầu gì khác.

Anh nhìn tôi thêm một lúc, sau đó đi về phía lớp học, tôi bỗng lên tiếng gọi anh.

"Dụ Thanh!"

“Hử?" Anh xoay người lại.

“Nếu như sau này cậu có chuyện gì không vui, có thể nói với tôi...Lâm Tử Tiêu cũng có thể, chỉ à không được làm những chuyện tổn hại đến sức khỏe của mình nữa."

Hình như tôi trông thấy nụ cười nhạt treo trên mặt Dụ Thanh ngừng lại, mãi sau, anh nói: “Được."

Tôi tin tưởng Dụ Thanh, tin tưởng còn hơn bản thân mình.

Anh nói được, tôi tin, anh nói sẽ không bao giờ giấu diếm tôi nữa, tôi cũng tin.

Thế nên từ đầu đến cuối tôi cảm thấy bản thân là người hiểu anh nhất, mãi đến cái đêm mà Lâm Tử Tiêu nói cho tôi biết tình huống trong nhà anh, đến khi toàn thế giới đều biết Dụ Thanh quay về rồi, mà tôi vẫn phải dựa vào phỏng đoán.

Tôi vẫn ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Mãi cho đến khi dáng vẻ mặc áo đồng phục của Lâm Tử Tiêu, bị bóng dáng của người đàn ông trước mặt che mất.

Tôi vươn tay muốn bắt lất, nhưng phát hiện mình không túm được.

Tôi cười rộ lên, hỏi cậu ta: “Cậu tới, để đánh gãy chân tôi sao?"

Nói xong cầu này, tôi chìm vào trong cơn mơ.

Chẳng biết có phải ảo giác của tôi không, trước giây phút mà tôi nhắm mắt, dường như tôi thấy hai mắt Lâm Tử Tiêu cũng đỏ ửng.

Đến khi tỉnh lại, Lâm Tử Tiêu đã rời khỏi rồi, vỏ lon vứt đầy trên mặt đất được dọn đi, trong nhà cũng sạch sẽ như ban đầu.

Tôi nằm trên số pha, ôm lấy đầu mình ngồi thẳng dậy.

Lâm Tử Tiêu đã dọn sạch bừa bộn trên mặt đất, lúc đi tiện thể còn cầm lấy mấy bao thuốc trên bàn.

Nhưng có để lại một mảnh giấy.

Bên trên có lác đác mấy chữ, “Chân giữ lại cho cậu, đừng có lần sau nữa."

Chẳng biết vì sao, khi nhìn thấy mấy con chữ xiêu vẹo này, tâm trạng của tôi bỗng tốt lên.

Tâm trạng tốt chỉ dừng lại khi tiếng chuông ngoài cửa vang lên.

Tôi kinh khủng nhìn bên ngoài cửa, mãi đến khi bốn mắt đối diện với Lâm Tử Tiêu đang xách một xửng bánh bao.

Cậu ta điểm tĩnh nói, “Dậy rồi hå?"

Tôi hỏi: “Cậu chưa đi?"

Cậu ta lườm tôi một cái, “Nếu tôi đi rồi, nửa đêm cậu lại lên cơn sặc rượu chết thì làm thế nào?"

Cạn lời không còn gì để nói.

Cậu ta đặt bánh bao lên bàn trà, vung vẩy chìa khóa trong tay, “Chắc cậu vẫn còn chìa dự phòng đúng không, chùm này tôi cầm đi trước."

Tôi trợn mắt, “Sao cậu lại không biết xấu hổ thế?"|

Bỗng Lâm Tử Tiêu nhếch một bên môi cười, cậu ta nói: “Liên Vị Chi, tôi nhịn đến hiện giờ mới động tay, đã là rất biết xấu hổ rồi"

Tôi biết cậu ta đang nói gì, cho nên cầm một chiếc bánh bao bỏ vào miệng.

Cậu ta cũng biết cậu ta đang nói gì, cho nên tiếp tục nói.

"Tôi vốn nghĩ chỉ cần ở bên cạnh cậu là được, cậu thích Dụ Thanh, bỏ lỡ cậu ta, cho nên lựa chọn đến bên một người giống cậu ta.

Nhưng tôi so với Dụ Thanh, thì giống như là người của hai thái cực, cậu thích tôi, tôi cũng chưa từng tranh giành cái gì."

"Thế nhưng tôi bông phát hiện, hình như bọn họ đều không thể cho cậu hạnh phúc. Mỗi khi nhắc tới Dụ Thanh, cậu đều sẽ khóc, cho nên tôi nghĩ, có lẽ, có phải đã đến lúc tôi nên tranh thủ rồi không?"

Tôi thấy mình bị nghẹn một cái, sau đó bắt đầu ho kịch liệt.

Lâm Tử Tiêu ấy chai nước trên bàn, vặn nắp ra đưa cho tôi, sau đó cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi dường như có thể nhìn thấy chiếc đuôi đang quẫy sau lưng cậu ta.

Tôi nghĩ, đây là Lâm Tử Tiêu đó, mãi giống hệt như học sinh cấp ba, vừa liều vừa hung hằng, ngập tràn sức sống.

Muốn nói cái gì là nói cái đó, muốn bày tỏ thì bày tỏ cái đó.

Đây chính là Lâm Tử Tiêu.

Tôi nhận lấy nước, nói: “Cậu đây là đang tỏ tình sao?"

Lâm Tử Tiêu nhìn chằm chằm vào tôi, có chút u oán mà thở dài, “Tôi còn tưởng rằng, bắt đầu từ ngày chúng ta quen biết, đã tỏ tình rồi cơ."

"Phụt..."

 

Hớp nước vừa đưa vào miệng, cứ như vậy mà phụt ra.

Dường như tôi thấy hai má mình đang nóng rực, “Cậu...Cậu có thể.."

"Được rồi, được rồi, trêu cậu đấy." Cuối cùng Lâm Tử Tiêu cũng xua tay, sau đó vỗ lên lưng giúp tôi thuận khí.

Vừa vỗ vừa hỏi: “Cậu biết làm đồ ngọt đúng không?"

".Ù?"

"Là nhân viên trọng tiệm cậu nói cho tôi biết, bảo là đồ ngọt trên thực đơn đều là cậu dạy bọn họ, cậu còn chưa làm cho tôi ăn bao giờ đâu."

Tôi trợn to mắt, “Lâm Tử Tiêu cậu là cô gái 17 tuổi sao mà còn ăn đồ ngột hå?"

"Tôi đã chăm sóc cậu một đêm đấy, cậu nhìn cái bọng mắt đen này, cậu nhìn đi!" Lâm Tử Tiêu dùng ngón trỏ chỉ vào dưới mắt mình, nói một câu thì dựa sát lại một phần, mãi đến khi bị tôi dùng tay ngăn lại.

"Từ lúc nào câu chăm sóc tôi, còn đưa ra yêu cầu với tôi thế hả?"

Không phải thực sự có chỗ dựa nên không sợ, nhưng tôi vẫn đùa cợt nói.

“Nợ tôi cậu đều phải trả ại đó Tiểu Liên, mấy năm nay cậu nợ tôi tình cảm, tôi đều sẽ tính toán hết, bắt cậu trả lại cho tôi."

"Thế tôi không trả nổi thì làm sao?"

Lâm Tử Tiêu bỗng khựng lại, có lẽ không ngờ rằng tôi sẽ nói như vậy, khí thế vừa rồi bỗng tắt ngấm.

“Không trả nổi...Vậy trả ít một chút, nhưng vẫn phải trả đó."

"Liên Vị Chi, thực ra tôi là người khá nhỏ mọn."

Không biết dùng từ [Dính] này không được tốt lắm không.

Tóm lại là Lâm Tử Tiêu một bước không rời đi theo tôi tới tiệm cà phê, hệt như sợ tôi chạy mất.

Kéo cửa ra, Lâm Tử Tiêu thò đầu vào, “Sao không có lấy một mống thế?"

Tôi trợn trắng mắt, “Bình thường 9h mở cửa, bây giờ mới 7h."

Giữa khu làm việc và quầy lễ tân được ngăn bằng kính, người đứng ở bên ngoài, có thể nhìn vào trong không sót thứ gì.

Tôi đeo chiếc tạp dề mắc trên tường, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.

Lâm Tử Tiêu chống cằm, tì khuỷu tay lên mặt quẩy, nhìn tôi qua tấm kính.

Tôi bị ánh mắt kia làm phiền tới nỗi không tập trung được, vậy nên tôi gõ lên mặt kính, “Nếu như cậu rảnh quá, thì vào đây đánh hai cái trứng."

“Được luôn!" Lâm Tử Tiêu sung sướng nói.

Thế nhưng vừa cầm lấy đôi đũa, nghe thấy tần suất gõ lên thành bát là tôi biết có vấn đề rồi.

“Đánh trứng cậu biết không, đánh trứng ấy?"

“Không biết mà."

Tôi trợn mắt nhìn cậu ta, trong lòng cũng không nghĩ nổi sao người này lại có thể thẳng thừng mà nói không biết thế, còn cười rõ là vui nữa chứ.

"Cậu phải thế này....Thế này này."

Tôi đặt tay lên tay cậu ta, cố gắng dùng sức sửa thành tư thế chuẩn xác.

Cũng vào lúc này tôi mới phát hiện, thì ra bàn tay của Lâm Tử Tiêu lại to như thế, to đến mức khiến tôi cảm thấy chúng tôi nên dùng chai nước khoáng và lọ sữa chua để so sánh.

“Ấy đúng, biết chưa, cậu cứ khuấy như thế này...Cậu nhìn tôi làm gì?"

Tôi vừa nói vừa ngẩng đầu, nhưng lại ngạc nhiên khi đối diện với ánh mắt ướt át của Lâm Tử Tiêu.

"Hả, không có gì."

Cậu ta rút tay về, rồi lại vội vàng chạy ra bên ngoài, “Tôi ra bên ngoài đánh, đánh xong sẽ trả lại cậu."

Tôi trông thấy vành tai đến cổ cậu ta đỏ ửng, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ không đúng lúc..

Cậu ta đây là, xấu hổ sao?

Tôi cúi đầu nhìn đôi tay mình, trên đó còn dính giọt nước, tôi không hiểu nổi ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng có hơi hoảng loạn kia.

Cho nên, Lâm Tử Tiêu là chàng trai trong trắng?

Nghĩ đến điều này, tôi không khỏi cười ra tiếng.

Giọng nói tức điện của Lâm Tử Tiêu vọng đến, “Cậu cười cái gì?"

Tôi: “Cười kỹ thuật đánh trứng của cậu gà quá."

Bóng dáng kia hơi khựng lại, có lẽ là không phân rõ tôi đang nói đến kỹ năng làm bếp hay là đô tai, cậu ta bước nhanh tới quầy thu ngân cách bàn làm việc rõ xa.

Đợi đến khi Lầm Tử Tiêu đắc ý bưng bát trứng đưa tới trước mặt tôi, những nguyên liệu khác cũng đã chuẩn bị gần xong rồi.

"Thế nào hả?"

Tôi nhìn vào bên trong một cái, nghiêm túc đánh giá: “Trông trứng ở đều cảm thấy nó đang ở mức chết chưa hết tội"

Tôi thở dài một hơi, nhận lấy chiếc bát đó, “Vẫn nên để tôi tới đi, cậu ra kia ngồi."

“Không cần tôi giúp nữa à?"

"Cầu xin cậu, ngừng lại chút đi."

Lâm Tử Tiêu vô công rồi nghề ngồi bên ngoài, có lẽ do khoảng cách lần này xa hơn, không có cảm giác áp bức như trước nữa, tôi cũng có thể tập trung tinh thần làm việc của mình.

Đợi đến khi tôi đẩy mấy chiếc pancake đủ vị và chút pudding nướng tới trước mắt Lâm Tử Tiêu, thậm chí có thể nhìn thấy đôi mắt đó đang sáng rực lên.

Hệt như đứa nhóc ăn được chiếc kẹo vậy.

Tôi ngồi xuống, có chút dở khóc dở cười, “Cái này với tiệm đồ ngọt bên ngoài có gì khác nhau đâu?"

"Hoàn toàn không giống nhau có được không."

Tôi còn tưởng cậu ta sẽ nói ra mấy cầu có vấn đề, ai mà biết được hai mắt cậu ta long lanh, làm ra vẻ vui mừng nói: “Cái này không cần tốntiền!"

"Shhhh..."

Lại bị tôi cho một cái cốc đầu.

Tôi chống má, "Thực ra không phải nghe từ nhân viên làm thêm trong tiệm tôi đúng không."

Lâm Tử Tiêu nghẹn lại, chậm chạp nuốt đồ ăn trong miệng, trả lời: “Ù....Là trước kia Kỳ Ngọc không cẩn thận lỡ lời, nói là cậu thường xuyên cho....Ù..."

Cái tên kia, hệt như bị cậu ta chặn lại trong miệng không nói ra lời.

Cho nên tôi thuận thế nói: “Kỳ Ngôn."

Lâm Tử Tiêu khựng lại, “Ò."

Tôi mim cười, nói: “Cái này mà cũng so hả?"

Gương mặt vừa rồi còn vui mừng của Lâm Tử Tiêu sắp không giữ nổi, chỉ biết cúi đầu nhét pancake vào miệng, mãi đến khi khóe miệng bị dính kem bơ trào ra.

Tôi rút mảnh khăn giấy đưa cho cậu ta, thấy cậu ta nhấm nháp, mãi đến khi nuốt hết đồ ăn vào bụng.

Sau đó mới thay bằng giọng điệu ấm ức, “Tôi quen biết cậu đã mười năm rồi, người khác có, tôi không xứng có sao?"

Nghe thấy lời này, bỗng nhiên tôi không biết nên nói gì nữa.

Vì để phá vỡ bầu không khí kì lạ này, tôi cố tình cười vui vẻ hơn.

Tôi nói: “Lâm Gia cậu yêu cầu, lần nào tôi không làm xong cho cậu hả?"

Lâm Tử Tiêu: “Thật sao?"

Tôi: “Lẽ nào không phải?"

Lâm Tử Tiêu: “Được nhé, thế họp lớp tuần sau cậu đi cùng tôi"

Họp lớp? Họp lớn gì? Tuần sau?

Không đúng, từ khi nào Lâm Tử Tiêu đã học được thói được voi đòi hai bà trưng, cho chút bột màu đã muốn mở phường nhuộm rồi?

Cả một đống muốn nói còn nghẹn trong bụng, Lâm Tử Tiêu lại cướp lời tôi: “Là cậu đồng ý với tôi đấy, không thể hối hận nhanh thế được?"

“Tôi.."

"Vậy thì quyết định rồi đó, buổi sáng tôi tới đón cậu."

Tôi hít sâu một hơi, lúc này mới phun ra một câu hoàn chỉnh, “Chuyện thông báo từ khi nào? Sao tôi lại không biết?"

Lâm Tử Tiêu mở nhóm chat lớp đã lâu không có người lên tiếng kia trước mặt tôi, bên trên trợ trọi một tràng dài tin nhắn của lớp trưởng.

Đại ý chính là, sau khi tốt nghiệp đã nhiều năm không gặp, cho nên hẹn mọi người ăn bữa cơm.

"Tối qua gửi đó, tôi nghĩ chắc cậu chưa kịp đọc."

Tôi trợn mắt nhìn cậu ta, tối qua tôi uống say, sáng sớm banh mắt đã chạy tới tiệm cà phê, đương nhiên không có thời gian đọc rồi.

Được lắm, bàn tính đánh rõ vang, từng nước cờ đã chuẩn bị sẵn từ sớm rồi.

Tiếp đó, tôi lại thở dài, “Cậu đi hay là chúng ta đi, có gì khác nhau sao, chẳng phải là tới cùng một chỗ để ăn cơm à"

"Không giống nhau mà" Ánh mắt của Lâm Tử Tiêu trở nên nghiêm túc, tuy bên miệng còn dính chút kem bơ chưa lau sạch, khiến cho khung cảnh này trông có vẻ hài hước.

Cậu ta nói: “Cùng cậu bước vào một nơi, cùng rơi vào tầm mắt của mọi người, chính là không giống nhau."

Tôi vô thức tránh đi ánh mắt của cậu ta, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác lạ lùng.

Dường như tôi biết cậu ta đang chỉ cái gì, thế nhưng tôi không dám nghĩ kỹ hơn.