Vì Chỉ Có Tình Yêu

Vì Chỉ Có Tình Yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Vì Chỉ Có Tình Yêu mang ý vị Yêu là để hạnh phúc phải không anh? Là cùng nhau làm nên hạnh phúc. Những cuộc hẹn hò lãng mạn, những ngày ở bên nhau yên bình, những hờn dỗi thoáng qua rồi lại yêu nhau nhiều hơn sau mỗi lần buồn bã. Em chỉ nhớ có nhiêu đó khi nói về cảm giác thật sự yêu thương một người. Đã lâu quá rồi, anh có thể đến và chỉ cho em biết, tình yêu có vị như thế nào hay không?

Chương 2 : Mạc Vũ Thường miễn cưỡng

Mạc Vũ Thường miễn cưỡng lập tức xoay người đi chỗ khác, chuẩn bị trốn vào trong phòng. Nhưng động tác của người đàn ông trung niên nhanh hơn bé, chỉ thấy hắn kéo bé như kéo một con gà con, nắm lấy cổ áo của Mạc Vũ Thường một cái, hung hăng đẩy bé vào một góc phòng khách.

Mạc Vũ Thường nhịn đau, cố gắng đứng lên, nhưng người đàn ông trung niên nhanh chóng đi đến trước mặt nàng, tát một cái nảy mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Vũ Thường vốn trắng nõn và mềm mịn liền nhất thời sưng đỏ lên, khoé miệng cũng ri rỉ chảy ra một đường tơ máu.

“Tiểu tạp chủng mày, ăn của bố mày, dùng hết tiền của bố mày, mà lại cùng một dạng với mụ đàn bà kia, vong ân phụ nghĩa!” Người đàn ông trung niên vừa gào rít lên, hai tay cũng tiếp tục níu lấy thân hình gầy yếu của Mạc Vũ Thường mà lắc.

Mạc Vũ Thường không nhịn nổi đau đớn, cả người yếu ớt, rủ xuống ngồi xổm xuống đất. Hai tay bé ôm chặt lấy đầu, cuộn mình thành một cục, để chịu đựng quyền đấm cước đá của cha dượng. Nhưng thuỷ chung cũng không nghe thấy bé hét lên một tiếng kêu đau, càng không nghe thấy bé lên tiếng khóc lớn.

“Tại sao tao lại phải giúp nuôi dưỡng con của người khác, chính là nuôi dưỡng cái đứa sao chổi mày, mà mới làm cho tao bị rơi vào vận rủi. Nếu không phải mày, tao cũng sẽ không trở nên uất ức vô dụng như vậy.” Người đàn ông trung niên chửi ầm ầm vang xa, tay chân vẫn không ngừng chuyển động. “Tao tự nhiên lại nghèo đến nỗi ngay cả tiền mua rượu cũng không có!”

Đột nhiên, người đàn ông trung niên kéo cổ áo Mạc Vũ Thường lên, kéo cả người bé đứng lên, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Vũ Thường nhìn thẳng vào ông ta.

Mạc Vũ Thường mở to hai mắt, không giấu nổi vẻ mặt kinh hoảng sợ hãi, bất lực nhìn người cha dượng kia nhe răng trợn mắt, mặt khẽ phình ra.

“Tao muốn đem bán mày đi, đổi lấy một ít tiền thưởng, dù sao mày cũng là một cái để bồi thường tiền đã mất.” Người đàn ông trung niên nheo hai mắt lại, nhìn Mạc Vũ Thường một cách xấu xa. Ánh mắt bé xót xa, sợ hãi từ đáy lòng.

Mạc Vũ Thường trừng lớn hai mắt, đồng tử cũng có vẻ lớn hơn lúc bình thường, kinh hãi đến dường như không thở nổi.

Không! Bé không muốn bị bán đi. Trong lòng Mạc Vũ Thường hét lớn.

Lập tức, nàng ra sức giãy dụa, bất chấp vết thương trên cả người đau vô kể, đau đớn không chịu nổi: Bởi tình thế cấp bách, bé há mồm cắn mạnh vào tay của người đàn ông trung niên, ông ta kêu “ai” lên một tiếng, buông gọng kiềm đang kiềm chế Mạc Vũ Thường ra.

Sau khi vừa được tự do, Mạc Vũ Thường lao thẳng ra khỏi cửa nhà, ra bên ngoài chạy thục mạng, để lại đằng sau tiếng kêu gào tức giận của người đàn ông trung niên.

Ngay khi bé vừa chạy không được bao lâu, liền đâm vào một bức tường thịt, khiến bé ngã ngồi trên mặt đất. Va chạm này khiến ắt nàng nổ đom đóm, đầu choáng váng. Mạc Vũ Thường miễn cường ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương…

Chỉ thấy ngay trước mắt là một thiếu niên mặt mày sáng sủa, mắt sáng mày sắc (*kiếm my tinh mục), thân hình cao to che Mạc Vũ Thường khỏi ánh nắng mặt trời chói chang mùa hè. Ánh mặt trời viền quanh đường nét thân hình trắng như ngọc của người thiếu niên thành một quầng sáng màu vàng, thật giống như thiên sứ! Duy chỉ là vẻ mặt kia hơi tà khí, nụ cười lại bất trị không hợp với thiên sứ.

Mạc Vũ Thường si ngốc nhìn người thiếu niên đẹp trai kia. Bé chưa từng thấy đại ca ca nào có bộ dáng đẹp như vậy. Bên cạnh còn có một cô bé con đáng yêu giống như búp bê đi theo. Mạc Vũ Thường lảo đà lảo đảo đứng dậy, cả người choáng váng không thôi, trước mắt một màu u ám, lập tức liền ngất đi.

Người thiếu niên kia dường như đã có dự cảm đó rồi, rất nhanh vươn hai tay đến đỡ được bé, như vậy mới phát hiện ra cô bé con trong lòng mình gầy yếu, nhẹ đến kỳ cục.

“Anh ơi, nó chính là con gái của dì Mạc. Em có gặp nó một lần ở trường học. Cô bé con bên cạnh người thiếu niên mở to mắt nhìn Mạc Vũ Thường. “Nó thật là đáng thương! Tại sao cả người toàn vết bầm tím, mà lại vẫn còn đang chảy máu nữa.” Trong giọng nói của cô bé tràn ngập sự thương cảm.

Thực ra, người thiếu niên và cô bé con này chính là thiếu gia và tiểu thư – Anh em Cố Vân Dã, Cố Vân Nhu của gia đình mà mẹ của Mạc Vũ Thường, là Mạc Tâm Như làm người giúp việc. Mẹ của bọn họ, Lữ Thiến Dung là người phụ nữ có tấm lòng dịu dàng, tốt bụng, cực kỳ thương cảm với mẹ con Mạc Tâm Như, cũng chiếu cố hơn đối với bọn họ. Hôm nay nghe nói Mạc Vũ Thường tan học giữa trưa, sợ bé bị cha dượng đánh, tiện đến đón con mình thì đón luôn Mạc Vũ Thường về nhà.

Ai biết con gái nhỏ của mình lại lén đi đến đây. Nhìn cô bé trong lòng, Cố Vân Dã không khỏi nhíu mày, ngoài em gái Vân Nhu ra, hắn không ôm đứa bé gái nào khác cả. Nếu không phải vì mẹ hắn giao phó chuyện thối nát này, thì đúng thật là hắn không muốn phải ôm cơ thể đầy vết thương và bẩn thỉu của Mạc Vũ Thường.

“Anh ơi, chúng mình nhanh đưa nó về nhà đi! Nếu không dì Mạc sẽ lo lắng lắm.” Cô bé bên cạnh thúc giục vậy, Cố Vân Dã mới ôm chặt lấy Mạc Vũ Thường, đi về phía chiếc xe Mercedes đang chờ ở cửa ngõ.