Truyện tiểu thuyết Cục Cưng Của Tổng Tài

Truyện tiểu thuyết Cục Cưng Của Tổng Tài

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết Cục Cưng Của Tổng Tài _ Thể loại : Ngôn Tình , Sắc , Hài Hước , Sủng _ Mô tả : Trong văn phòng, Sở Y Lam đang ngồi sơn móng tay với màu vỏ sò mà cô yêu thích nhất, khuôn mặt nhỏ cười rộ lên có má lúm đồng tiền nhợt nhạt, một mái tóc không dài xoắn lại, còn có chiếc mái nghiêng rất dài, đôi môi phấn nộn màu hoa anh đào nhẹ nhàng nhấp lại, thật cẩn thận nhìn chằm chằm tay mình.

Chương 7: Còn không biết xấu hổ

Đối mặt với dục vọng như lang tựa hổ của Tiêu Hạ, Sở Y Lam thật mệt mỏi. Đại bộ phận thời gian đều vượt qua ở trên giường. Chỉ cần hắn nổi hứng thú thì sẽ hung hăng thao cô một phen, suốt một ngày không cho cô xuống giường, bụng nhỏ chứa tinh dịch trướng lên giống như đã hoài ba tháng, ở giữa chân lúc nào cũng ướt, đi đứng thập phần không được tự nhiên.

Không phải cô chưa từng nghĩ tới phản kháng, mà căn bản là phản kháng không được. Đi công tác mấy ngày thì cô cũng bị Tiêu Hạ tra tấn mấy ngày. Lúc khách sạn không còn người khác thì ngay cả ăn cơm tiểu huyệt cũng phải chứa côn th*t lớn, hắn còn không biết xấu hổ nói hai cái miệng nhỏ đều phải ăn thì tại sao không ăn cùng một lúc cho tiện.

Rốt cuộc cũng tới ngày trở về, nhưng cô càng không thể thoát được móng heo của hắn.

Trong văn phòng công ty, bí thư của Tổng Giám đốc truyền tin, “Chủ quản Sở, tổng tài kêu cô đi lên văn phòng hắn một chuyến.”

Hiện tại mỗi ngày mọi người đều có thể nhìn thấy Sở Y Lam mặt xám mày tro, thấy chết không sờn ra ra vào vào văn phòng của tổng tài, người ở công ty ngầm khe khẽ nói nhỏ, Sở Y Lam này đi theo tổng tài công tác không vừa ý hắn, vậy nên mỗi ngày đều phải nghe phê bình.

Bị hắn phê bình? Không, cô là bị hắn thao mới đúng!

Trên nền gạch văn phòng, rải rác nội y quần lót, áo khoác, dây lưng…

Sở Y Lam bị Tiêu Hạ đè trên sô pha màu xám, hai cái đùi ngọc trắng đến phát sáng kẹp lại cái eo cường kiện như bão táp mưa sa, chỉ thấy cự vật như thiết hung mãnh thâm nhập nơi sâu thẳm trong mật huyệt, cây gậy tím đen rút ra đến huyệt khẩu, lại đột nhiên thọt vào!

Phụt ——

Âm thanh thọc vào rút ra vang dội làm mặt Sở Y Lam đắp lên một tầng đỏ ao, mí mắt khép hờ, trên khóe mắt còn treo vài giọt nước vụn vặt, một mái tóc đen rải rác trên sô pha, vòng eo thuận theo động tác của nam nhân mà vặn vẹo, bụng nhỏ mềm mại kề sát cái bụng cường tráng của hắn, huyệt khẩu tê dại càng mở lớn hơn nữa, đón ý nói hùa làm côn th*t xỏ xuyên vào.

“Tiêu Hạ… a... Từ bỏ… Tôi sắp làm công tác… Ân ách… đừng cắm nữa……” Nữ nhân mở đôi mắt ngấn nước ra, đã làm hai tiếng rồi, công việc của cô còn chưa làm xong nữa.

Tiêu Hạ cúi đầu xuống lấp kín miệng cô, tốc độ dưới hông nhanh hơn, côn th*t thô dài rốt cuộc cũng đâm vào miệng tử cung, cưỡng chế ma xát vách tường. Sở Y Lam bị chặn miệng nhỏ chỉ có thể "ô ô" tỏ vẻ bất mãn, nhưng hung khí trong cơ thể còn cố tình chui vào càng sâu, một loại khoái cảm kịch liệt từ nhỏ bụng truyền tới, thân thể ức chế không được mà phát run, căng thẳng…

Miệng tử cung có chút kín mít do cô cực lực bó chặt, Tiêu Hạ chịu đựng không được mà phát ra tiếng rống giận trong cổ họng, trên trán, trên vai, trên lưng chảy ra tầng tầng mồ hôi nóng, tiếp tục khai thác vùng đất bí ẩn chặt chẽ này. Mật huyệt đang hưng phấn cực độ mà co rút, hắn kéo đẩy một cái, bên trong liền cắn hắn một cái.

Quá mất hồn! Quá sung sướng!

“Tiêu Hạ……” Thật vất vả mới đợi được lúc hắn nhả miệng cô ra, “Anh buông tôi ra… a a a... Đừng thao nữa… Tôi còn việc… phải... a làm...”

“Đừng nóng vội…” Lúc này hắn mới chịu mở miệng vàng, môi mỏng phát ra một tiếng gầm nhẹ, bàn tay to nắm hai cái đùi ngọc nâng lên, không biết xấu hổ mà thao tiếp, thao đến khi cô hóa thành một đoàn bông. Để cô có thể nhìn xem côn th*t lớn đang thao nàng như thế nào hắn còn lót cái gối sau cổ cô, “Tự mình nhìn xem tiểu huyệt đang ăn như thế nào.”

Không thấy còn đỡ, lúc này vừa thấy cô càng cảm thấy thẹn thêm. Huyệt khẩu mở rộng bị côn th*t lớn đống vào, làn da xung quanh đã tê dại, hai mảnh hoa môi dính lên côn th*t, mà viên âm đế nhỏ kia đã sung huyết to lên, lắc lư theo động tác ra vào của côn th*t.

Tại sao mình lại dâm đãng đến như vậy? Mình cư nhiên còn động tình đến như vậy?

“Tiêu Hạ… chậm một chút…… chậm một chút…” Chỉ cần nhìn một chút nam nhân tức khắc đã trở nên hăm hở tiến vào, đỉnh đầu đâm thật sâu sau đó lại rút ra, lực ở phần eo một lần so với một lần càng mạnh hơn, mật nước ướt át bên trong làm động tác ra vào của hắn càng thông thuận, lực ma xát vừa mạnh vừa mau, cô gái nhỏ dưới thân chỉ có thể theo bản năng mà phun ra tiếng rên rỉ yêu kiều, hoa huy*t rộng mở ân cần lấy lòng cự vật của nam nhân.

Khuôn mặt tuấn dật thanh lãnh của Tiêu Hạ nhu hòa không ít, ánh mắt sâu thâm trầm lúc này lại như bầu trời đêm đầy sao sáng chói, một bên chiếm hữu tiểu huyệt dâm đãng một bên thưởng thức nữ nhân đang nổi trôi trên đám mây tình dục. Thể lực của hắn còn chưa giảm, động tác lặp đi lặp lại như máy pít-tông, cảm thụ khoái cảm do mị thịt mấp máy liếm láp côn th*t.

Hiện tại cô như một chiếc thuyền con bơi giữa bể dục trầm luân, thừa nhận sóng to gió lớn, mặc cho cự thú như sông cuộn biển gầm, cho đến khi nó đưa cô lên đỉnh một lần nữa.

Cái miệng nhỏ ngoan ngoãn mà ra sức hầu hạ côn th*t lớn, tuy sắc mặt hắn còn thanh minh nhưng trong đầu lại chỉ có chữ làm làm làm, động tác cũng thô bạo hơn, kịch liệt đâm đầu vào nhục huyệt, cảm thấy còn chưa đủ, cánh tay dài của hắn với tới ôm thân thể mềm mại vào trong lòng ngực. Ngực sữa dán ngực thiết, thân thể nữ nhân mềm mại thơm tho làm hắn mê muội.

“Tiêu Hạ… Đừng ôm chặt như vậy… Phía dưới… Phía dưới... ách... sắp hỏng rồi… Anh thọt làm tôi đau… ư...” Tư thế ôm ấp này làm côn th*t tiến vào sâu hơn, bụng nhỏ giống như sắp bị căng đến vỡ ra, có chút khó chịu.

“Ngoan, cho tôi thao một cái, đừng lộn xộn nữa thì sẽ không đau...”

Phụt phụt ——

Mật thủy chảy càng lúc càng nhiều, côn th*t cũng mạnh mẽ đâm thọt, cả hai giống như không còn muốn sống nữa.

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, giọng nói của nam bí thư truyền vào, “Tổng tài, người phụ trách hạng mục Tinh Vân đang hợp tác với chúng ta đã tới rồi.”

A, cứu tinh tới.

Thần sắc của Tiêu Hạ tức khắc đã không vui, đáy mắt sâu thẫm đè ép vài tia không kiên nhẫn, “Kêu hắn chờ một chút, ta lập tức ra ngoài!”

Bí thư đứng ngoài cửa thở ra một hơi, quả nhiên tổng tài lại nổi bão, Sở chủ quản này cũng thật là thảm.

Tiêu Hạ ôm Sở Y Lam thao gần trăm cái mới không cam lòng rút côn th*t uy phong lẫm lẫm ra, bắn lên chân cô. Cô như được đại xá, tùy hắn cầm khăn giấy chà lau giữa háng mình, hắn cũng giúp cô mặc quần áo như cũ.

Tình cảm mãnh liệt đã trôi đi nhưng sắc mặt của Tiêu Hạ cũng không chút lạnh nhạt nào, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mang theo nhu tình nhàn nhạt ngoài dự đoán, hắn nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô, “Giữa trưa nhớ chờ tôi ăn cơm.”

Sau khi đi ra khỏi văn phòng, trở lại văn phòng của mình, cô vẫn còn mệt đến nằm bò trên ghế.

Giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm, Tiêu Hạ lái xe tìm quán ăn. Hôm nay hắn chọn một gian phòng bí ẩn, hoàn cảnh thoải mái, trên bàn sứ hình vuông có cái lọ Thanh Hoa cắm vài cành hoa màu lam, bầu không khí thanh đạm.

Tùy tiện gọi vài món đồ ăn, ngay lúc Sở Y Lam đang đói sắp ngất chuẩn bị cầm lấy chiếc đũa ăn uống thỏa thích thì tổng tài đại nhân vẫn luôn trầm mặc nãy giờ lại cầm lấy tay nhỏ của cô, cô nhíu mày cắn môi, dưới ánh mắt không dung phản bác của hắn mà ngoan ngoãn dịch chuyển vị trí, ngồi lên đùi hắn.

“Ta đói~” Cô nũng nịu nắm chặt áo khoác tây trang của hắn, mà một bàn tay to đã đi trước mộ bước vén váy nàng lên, cởi cái quần lót mong manh ra, cô cũng biết mình trốn không thoát nên bẹp bẹp miệng, trượt khóa kéo quần tây xuống, phóng xuất dục vọng của hắn ra, ngồi lên.

“Trướng quá…” Chưa có màng dạo đầu mà đã tiến vào thì dù sao cũng có chút không khoẻ, Tiêu Hạ nâng cái eo, thọt vào vài lần, mật huyệt mới chảy mật nước ra, ẩm ướt nóng bỏng.

Cái tên Tiêu Hạ này chính là một tên mặt người dạ thú, ăn sắc mà no.

“Ăn đi.”

Ăn xong một bữa cơm mà cô đã cao trào hai lần, tinh lực của Tiêu Hạ tràn đầy vẫn luôn kích thích trong cơ thể cô, có khi còn đụng vào miệng tử cung, nấm đầu mạo hiểm lần từng chút từng chút, thong thả xâm nhập vào tiểu tử cung. Hắn đang động tình đến lợi hại, dục vọng ngập đầu, giống như đóng cọc mà chạy nước rút trong mật huyệt, dùng sức của chín trâu hai hổ đâm mạnh, ngón tay chọc phá âm đế sung huyết đang nhô lên, côn th*t chống đối mị thịt phấn nộn.

Gian nan mới ăn cơm no, bụng nhỏ thảm hại phồng lên như một cái bao to. Cô vừa tức vừa gấp, ngón tay mềm mại không xương nhéo nam nhân phía sau một phen, oán trách nói, “Anh bắn vào bên trong để làm gì a?”

Tiêu Hạ cười khẽ, “Bụng nhỏ của em không phải là dùng để chứa đồ vật của tôi sao?”

Bệnh tâm thần, đồ biến thái. Cô làm ầm ĩ đứng lên từ trên người hắn, vừa mới đứng thẳng huyệt khẩu liền trào ra một tràn chất lỏng màu trắng, cô xấu hổ và giận dữ, Tiêu Hạ ôm cô đặt lên trên đùi, lấy khăn giấy từ túi áo tây trang ra, nhẹ nhàng chà lau, cực kì ôn nhu, “Dựa vào tôi ngủ một lát đi, tôi ăn một chút cơm đã.”

Đây mới là chủ nghĩa đại nam tử a, hắn còn chưa hỏi cô có muốn nghỉ ngơi hay không nữa. Nhưng mà xác thật cô cũng mệt mỏi, sau khi ăn xong vốn đã mệt rã rời, đơn giản dựa vào đầu vai hắn mà nghỉ ngơi.

Buổi chiều phải vội vàng làm công việc, Sở Y Lam tranh thủ thời gian đi ra ngoài mua một ly cà phê, đang lén lút từ bãi đỗ xe chuẩn bị lên lầu lại bất hạnh mà nhìn thấy Tiêu Hạ.

Cô cho rằng hắn tới đây tìm mình nhưng lại không nghĩ tới hắn lại đi lên một cái xe màu đỏ, trên ghế điều khiển là một cô gái trang điểm diễm lệ, hai người chuyện trò vui vẻ, tươi cười làm cô xem đến chói mắt.

Uống xong một ngụm cà phê, cô đem cái ly ném vào thùng rác, quả nhiên nam nhân có tiền đều không dựa vào được. Không danh không phận đi theo Tiêu Hạ như vậy làm cô cảm thấy ủy khuất vô cùng.

Lúc tan tầm, cô cũng không chờ Tiêu Hạ mà tự mình ngồi tàu điện ngầm trở về.

Vừa khéo lúc trên xe gặp lại học trưởng thời đại học Nguyễn Nguyên, hai người ngồi ôn chuyện, hẹn nếu buổi tối không có việc gì thì cùng đi ra ngoài chơi. Vừa đúng lúc trong lòng Sở Y Lam đang hoảng loạn cũng đáp ứng hắn.

Nguyễn Nguyên là một giám đốc công ty khoa học kỹ thuật, người hắn tiếp xúc đều là người giới thương nghiệp, cô vốn cho rằng hắn sẽ dẫn mình vào quán bar ôn chuyện lại không nghĩ tới hắn lại hẹn trong một nhà ăn khách sạn còn kêu cô bồi đối tác của hắn.

“Học trưởng, chuyện này... Có phải có chút không thích hợp hay không?” Cô nhéo nhéo góc váy, thần sắc có chút khẩn trương.

“Không có gì, em ngồi chơi là được rồi.” Ngồi chơi thì ngồi chơi. Móc điện thoại di động ra, Tiêu Hạ đã nhắn rất nhiều tin cho cô trên Wechat, tất cả đều có nội dung là hỏi cô đang ở đâu.

Còn không biết xấu hổ hỏi cô đang ở đâu? Cô không trả lời mà ngược lại ngồi lướt Weibo.

Đến lúc Tiêu Hạ một thân tây trang đi đến ngồi vào chỗ đối diện với Nguyễn nguyên, Sở Y Lam mới là giật mình đến thiếu chút nữa đã cắn rớt đầu lưỡi. Một vạn phần vạn lại không nghĩ đến đối tác của Nguyễn Nguyên cư nhiên là Tiêu Hạ!

Thế giới này thật nhỏ bé. Ha hả, cô vùi đầu chơi di động, căn bản không dám nhìn Tiêu Hạ.

Thẳng đến hai bên đều bàn bạc xong, hợp đồng cũng quyết định ký cô mới tìm lý do chuẩn bị rời đi. Tất nhiên Nguyễn Nguyên rất có lòng nhiệt tình muốn đưa cô về nhưng Sở Y Lam lại vội vàng lắc đầu, “Không cần không cần.”

Khuôn mặt nghiêm túc của Tiêu Hạ trước sau như một, sắn vào một câu, “Ngày mai Nguyễn tổng tới công ty tôi ký hợp đồng đi, tôi xin phép đi trước một bước.”

Tiêu Hạ mới đi, di động của cô liền vang lên, bên đầu bên kia điện thoại, ngữ khí của Tiêu Hạ lạnh lẽo, “Bên phải đường lớn có rừng phong, tôi chờ em.”

Xong rồi xong rồi.

“Học trưởng, em phải về nhà rồi, trong nhà xảy ra chuyện, lần sau lại liên lạc a.” Nói xong, cô chạy một đường tới rừng phong lớn.

Người dừng xe tại nơi này cực kì ít, mà chiếc Cayenne màu đen của Tiêu Hạ hết sức bắt mắt, cô đi qua, kéo cửa xe ra ngồi xuống, cố gắng lộ ra một khuôn mặt tươi cười, “Tổng tài đại nhân!”

“Y Y, tôi sẽ cho em nghỉ việc một đoạn thời gian.”

WTF? Hắn muốn bỏ cô???

Không không không, hắn rõ ràng nói chỉ là một khoảng thời gian. Nhưng cô đi rồi thì ai sẽ thế vào vị trí của cô đây? Có phải cô gái trên siêu xe buổi chiều hôm nay không?

Ha hả, Tiêu Hạ, làm người không cần quá đáng đến như vậy đâu.

“Tổng tài đại nhân, anh không cảm thấy mình quá phận hay sao?”

“Quá phận là cái gì?” Tiêu Hạ nói, “Chẳng qua tôi cho em nghỉ ngơi vài ngày mà thôi.”

Hảo hảo hảo, cô không nói lời vô nghĩa với hắn nữa, đáy lòng thoáng qua một chút lạnh lẽo, giống như cơn gió mùa đông lạnh lùng, làm toàn thân cô đều phát lạnh. Tiêu Hạ tự đại bá đạo, kiêu căng ngạo mạn, cô cho rằng từ từ hắn sẽ có điều thay đổi, liền tính hắn không công khai quan hệ của họ thì cô cũng có thể không thèm để ý, nhưng hắn lại công khai lấy đi vị trí chủ quản của cô, chuyện này quả thực không thể tha thứ!

Loại người đang ở chỗ cao thượng này muốn đuổi chết cô cũng giống như nghiền chết một con con kiến. Cô thu lại một chút cảm xúc oán giận của mình, mở cửa xe, bỏ lại một câu, “Tiêu Hạ, chúng ta cắt đứt đi.”

Tiêu Hạ tay mắt lanh lẹ kéo cánh tay của cô, kéo nàng trở về, “Em nói cái gì?”

“Chúng ta, cắt đứt đi!” Sở Y Lam tránh khỏi trói buộc của hắn, “Thật sự quá đủ rồi, từ lúc bắt đầu anh đối tôi đã rất quá phận, hiện tại còn muốn lấy đi chức vị của tôi. Đúng, loại người bình dân như tôi không xứng với tổng tài cao cao tại thượng như anh, cũng không tư cách để phản kháng. Anh chơi cũng đã chơi, cảm xúc mới mẻ cũng đã qua, hảo tụ hảo tán, ngày mai tôi sẽ đưa đơn từ chức.”

Tiêu Hạ nhìn thanh sắc khi cô nói đều là căm hận, nổi giận đùng đùng, cũng không dấu được thương tâm ở khóe mắt. Cô hiểu lầm thật rồi, hắn muốn cô và hắn cùng nhau đi du lịch nước ngoài, ngày thường công việc rất nhiều, cũng không thể nào đi nghỉ cùng cô, không nghĩ tới cảm xúc của cô lại lớn như vậy.

“En cho rằng nữ nhân nào tôi cũng chơi được sao? Hay là tôi chơi em cũng là vì cảm giác mới mẻ?” Tiêu Hạ khóa cửa xe, khởi động máy, bay nhanh đến một chỗ an tĩnh không có xe cộ, túm cô kéo lên trên người mình, không màng cô giãy giụa phản đối, kéo quần lót xuống, phóng xuất cự vật đời long sống hổ từ trong quần ra, không có màng dạo đầu, hung hăng cắm vào tiểu huyệt khô khốc chặt chẽ.

Cô đau đến rơi lệ, ý niệm rời khỏi Tiêu Hạ càng kiên định.

“Tôi hận anh… Tôi hận anh… Tiêu Hạ… Anh chính là cầm thú…” Cô đấm đánh vào ngực hắn, từ hốc mắt rớt xuống một viên lại nối tiếp một viên pha lê, còn muốn đáng thương vô tội hơn cả chim cúc nhỏ yếu đuối, vừa bực vừa giận, chọc người ta muốn trêu cô.

côn th*t cứng cáp thô to xâm nhập hoa tâm, tầng tầng lớp lớp mị thịt cắn lấy dị vật vô cớ tiến vào không bỏ, Tiêu Hạ bóp vòng eo cô, đẩy côn th*t phát đau phát trướng vài cái, chỉ một lát sau, mật huyệt khô khốc rất biết cố gắng mà phân bố ra chất lỏng sền sệt, từ huyệt khẩu đang căng thẳng chảy ra. Ánh mắt Tiêu Hạ trầm xuống, khóe môi nhếch lên một độ cung âm trầm ái muội không rõ, đôi môi mỏng không buông tha người hé mở ra, “Đối với em tôi là cầm thú mà em còn có cảm giác với tôi như vậy. Muốn rời xa tôi? Ngươi không sợ nửa đêm không có côn th*t lớn của tôi khiến em ngủ không được sao?”

Tiêu Hạ chết cũng sĩ diện, đáy lòng càng thích cô thì ngoài miệng càng nói lời độc ác, một câu nói muốn cắt đứt của cô làm hắn khó chịu như vạn tiễn xuyên tâm.

Sở Y Lam bị thao đến nước mắt cũng vẩy ra, không thể phủ nhận cảm giác ngứa ngáy trong mật huyệt dần dần khống chế thân thể của cô, cảm giác hư không cùng nhu cầu chiếm cứ toàn thân, côn th*t dưới háng rút nửa cây ra lại bỗng nhiên xuyên vào, khoái cảm bị lấp đầy làm cô quên đi chuyện mình vẫn còn tức giận Tiêu Hạ.

côn th*t thật lớn cùng tiểu huyệt kiều nộn giống như liền thể với nhau, chặt chẽ tương liên, nhục huyệt đầy đủ nước sốt đói bụng kêu vang mà cắn chứa côn th*t, mút sâu vào, mị thịt mấp máy liếm láp mỗi một sợi gân xanh nhô lên trên côn th*t, hoa tâm ôn nhu hôn môi với đại quy đầu. Tiêu Hạ bị cái huyệt biết hầu hạ người khiến cho điên cuồng, tăng cao hiệu suất, va chạm từng tấc thịt nhô lên, “Nói, còn muốn rời tôi hay không?”

Trong huyệt giống như vừa trải qua một trận mưa rền gió dữ, chân tâm trắng nõn không ngừng tràn ra âm thanh "phụt phụt" mắc cỡ, mật thủy càng chảy càng nhiều, theo côn th*t chảy ra rồi lại bị nhét vào, lúc mạnh lúc nhẹ, dục vọng khát cầu đã hoàn toàn chinh phục nữ nhân đang bị đè dưới thân.

“Không rời… Không rời xa… Ô ô… Nhanh lên… sâu chút nữa… a...” Tiếng rên rỉ từ cánh môi hồng nhuận tràn ra, giọt pha lê ở khóe mắt bị  động tác cuồng nhiệt của hắn mà rớt xuống, cái cổ trắng mịn màu hoa bách hợp toát lên một tầng hơi nước, bộ ngực đầy đặn phập phồng không ngừng, “A…… A……”

côn th*t chôn ở trong cơ thể đâm điên cuồng, hai mảnh thịt ngoài huyệt vốn dĩ nho nhỏ đã bị thao đến trơn bóng no nê, Tiêu Hạ sảng khoái phát ra một tiếng rên, vòng eo đĩnh một cái, phút chốc đã phá vỡ hoa khẩu chặt chẽ, chạy vào tiểu tử cung non nớt. Bị thâm nhập một cách thình lình làm cô như sắp được đưa lên đám mây cao, khuây khỏa tê tê dại dại phân tán khắp người, sóng triều tình dục trận sau lớn hơn trận đầu, cuốn tập gió bão, gào thét lao nhanh, phiêu phiêu dục tiên dục tử.

“Từ bỏ… Tiêu Hạ…… Chịu không nổi…” Thân hình của Sở Y Lam mềm yếu, bị thao vài cái đã kêu dừng, tiểu huyệt vốn dĩ đã mẫn cảm giờ lại bị hắn thao mỗi ngày như vậy thì làm sao mà chịu được.

Nam nhân cũng có tính nhẫn nại, chịu đựng dục vọng đang dâng lên, hôm nay hắn phải khi dễ cô một chút mới được.

“Lại muốn gạt tôi? Em phải chịu hậu quả thích đáng!” Cắn chặt như vậy, sướng như vậy, không giống bộ dáng chịu không nổi chút nào.

Trong xe tràn ngập hương vị dâm mĩ hỗn loạn cùng mùi hương nước hoa mỏng manh của nữ nhân. Cách tiến hành giao hợp nguyên thủy vừa mau vừa gấp, mỗi một lần đâm vào đều thật sâu, đều có thể làm Sở Y Lam bị bao phủ bởi sóng biển cao trào. Sắc mặt nghiêm nghị của Tiêu Hạ ngày thường cùng với sắc mặt gợi cảm lúc bị tình dục bao vây có thể cách biệt một trời, ai có thể nghĩ đến hiện tại hắn chính là một kẻ tổng tài thường ra vẻ đạo mạo chứ.

“Tiêu Hạ… Anh buông tôi ra… Đủ rồi… Thật sự đủ rồi…” Cả một ngày đều làm làm làm thì làm sao cô chịu nổi.

Lời nói vừa thốt ra, tiểu huyệt phấn nộn đã bị côn th*t trừng phạt thao mãnh liệt một đốn, đường đi dày đặc nếp uốn bị quy đầu to lớn nóng bỏng lấp đầy, lại thong thả mà rút ra, cảm giác ngứa ngáy giống như đang bị sâu cắn.

Đồ trứng thối!