Truyện ngôn tình sủng Anh Dám Lấy Tôi Dám gả
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Toàn khu chợ thực phẩm này, không ai không biết nhà Triệu và Ngô không thích nhau, luôn bất hòa, mà điều này từ thế hệ trước kéo dài mãi đến tận lứa chúng tôiTừ nhỏ đến lớn, cứ mỗi lần thấy mặt Triệu Thiên Thụ là chúng tôi lại cãi nhau, bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng.Nhưng dần dần, tôi phát hiện, mối quan hệ giữa chúng tôi đã biến đổi tự khi nào
Chương 4:
Tôi đi thêm mấy vòng trong hiệu sách, không ngờ lại tìm được một quyển sách mình thực sự thấy hứng thú. Tôi cầm sách, hỏi Triệu Thiên Thụ xem có thể mượn về đọc không.
Cậu ta nói: “Chỉ được ngồi đây đọc thôi.”
Tôi hỏi tại sao.
Cậu ta liếc mắt nhìn tôi: “Có thể bị bẩn.”
Tôi thầm nghĩ, thế tại sao cậu còn mở hiệu sách trong chợ thực phẩm? Song tôi không muốn cãi cọ với cậu ta, chỉ đành gật đầu, đi vào gian phòng nhỏ kia, đặt mông ngồi xuống một tấm thảm trúc: “Thế thì tôi ngồi đây đọc được chứ?”
Triệu Thiên Thụ nói: “Tùy cậu.”
Tôi “hừ” một tiếng, cúi đầu đọc sách.
Điều kỳ lạ là, Hiệu Sách Triệu Gia rõ ràng nằm giữa khu chợ thực phẩm ồn ào, vậy mà tôi ở trong này lại chẳng nghe thấy tiếng gì, chỉ có mỗi tiếng Triệu Thiên Thụ lật giở sách bên ngoài kia.
Có lẽ bầu không khí trong Hiệu Sách Triệu Gia quá đỗi êm dịu, tôi mới đọc được vài trang đã lăn đùng ra ngủ gật.
Không biết ngủ được bao lâu, khi choàng mở mắt, tôi kinh ngạc phát hiện nước miếng của mình đã sắp chảy tới mặt bàn.
Tôi cuống quít lau lau miệng, sau khi chỉnh trang xong xuôi, tôi mới phát hiện Triệu Thiên Thụ đang sắp xếp lại kệ sách ngay trước mặt.
Cậu ta đưa lưng về phía tôi, thế nên tôi bắt đầu ngang nhiên ngắm nghía cậu ta.
Không thể không thừa nhận, ngoại hình của Triệu Thiên Thụ rất bắt mắt, tay chân dài, đầu nhỏ, vai rộng, đúng chuẩn dáng người siêu mẫu. Cho dù không trông thấy mặt cậu ta, chỉ nhìn bóng hình này thôi cũng sẽ cảm thấy rung động.
Có thể là tôi đã ngủ đến váng cả đầu, trái tim cũng đập mau hơn.
Đầu tôi nóng lên, lại buột miệng thốt: “Cậu chưa từng yêu ai bao giờ à?”
Lần này khác với lần trước, lần trước tôi muốn trêu ghẹo cậu ta, còn lần này là tôi hỏi trong vô thức.
Hỏi ra miệng rồi, tôi bỗng lại thấy hoảng sợ. Nhưng lời cũng đã nói xong, không thể thu hồi được nữa.
Triệu Thiên Thụ dường như hơi giật mình khi nghe giọng tôi, tay xếp sách cũng khựng lại. Nhưng một giây sau, cậu ta lại vứt cho tôi cái đáp án y xì đúc: “Liên quan gì tới cậu?”
Không hiểu vì sao, tôi thấy hơi thất vọng.
Tôi đã mong đợi một câu trả lời khác biệt, nhưng cậu ta không cho tôi.
Một cơn gió đột nhiên lùa qua cửa sổ, khiến cho tay áo của Triệu Thiên Thụ cuộn sóng, tà áo cũng dính vào người. Tôi ngẩng đầu lên, trông thấy vành tai đỏ rực của cậu ta.
Lại xấu hổ rồi.
Chút mất mát trong lòng liền bị xua tan bởi niềm vui chọc ghẹo thành công.
“Được rồi, hiểu rồi, là chưa đúng không, lính mới tò te chứ gì.”
Không rõ vì đâu mà tôi thấy thật vui sướng, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, nhưng rơi vào tai Triệu Thiên Thụ lại biến thành khinh bỉ và chế giễu.
Cậu ta bỏ sách xuống, quay đầu nhìn tôi, cúi xuống đá vào chân tôi, hạ lệnh đuổi khách: “Ra ngoài đi.”
Tôi né tránh: “Tôi vẫn chưa đọc xong mà!”
Cậu ta cúi đầu nhìn tôi.
Có lẽ là bởi vì tôi đang ngồi, còn cậu ta thì đang đứng.
Khi cậu ta nhìn tôi như thế, tôi lại cảm giác luống cuống.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau khoảng chừng vài giây. Sau đó, Triệu Thiên Thụ quay mặt đi: “Cậu thì đọc sách cái gì? Đọc mười phút, ngủ một giờ, vừa mới tỉnh dậy là lại bắt đầu bới móc. Cậu thật sự tới đây để đọc sách hả?”
Tôi buột miệng phản bác: “Không phải tới đọc sách thì là tới ngắm cậu chắc?”
Ánh mắt của Triệu Thiên Thụ lóe lên, lồng ngực nhô lên hạ xuống. Cuối cùng, cậu ta cũng chịu thỏa hiệp: “Ok, trật tự, đọc đi.”
Thấy cậu ta thua liểng xiểng, cúp đuôi rời đi, tôi lại bắt đầu vui vẻ.
Ngày đó tôi ngồi ở trong hiệu sách cả buổi. Mãi tới khi bà nội gọi về ăn cơm, tôi mới buông quyển sách ra.
Trước khi ra ngoài, tôi nói với Triệu Thiên Thụ: “Cảm ơn vì đã tiếp đón chu đáo nhé. Ngày mai tôi lại quay lại, đừng có giấu sách đi đấy.”
Mặt Triệu Thiên Thụ sa sầm. Cậu ta chẳng thèm liếc tôi một cái.
Về đến nhà rồi, bà nội hỏi tôi sang Hiệu Sách Triệu Gia làm gì, lại còn ở lâu như thế.
Tôi nói: “Quấy rối.”
Bà nội cảm thấy tôi hành xử không đàng hoàng.
Tôi cũng không để trong lòng: “Con đã bảo cậu ta rồi, mai con lại qua đấy tiếp.”
Bà nội lắc đầu.
Đã nói là làm.
Ngày hôm sau, tôi chuẩn bị sẵn tinh thần ngồi lì cả chiều ở bên Hiệu Sách Triệu Gia, nhưng lại quên mất hôm nay Hiệu Sách Triệu Gia mở cửa bán hàng.
Một đám người đẹp chen chúc trong một không gian chật hẹp, ngay cả đội hình xếp hàng ngoài cửa cũng dài dằng dặc, tôi thậm chí còn chẳng chạm chân được tới ngưỡng cửa.
Vậy nên tôi đành bỏ cuộc.
Song việc làm ăn bên nhà chúng tôi cũng tốt. Tôi bận rộn suốt cả ngày, quên béng luôn vụ muốn sang Hiệu Sách Triệu Gia quấy rối.
Buổi tối đóng cửa, Lâm Sâm đưa bà nội tôi về trước, chỉ còn mình tôi ở lại dọn dẹp cửa hàng.
Sắc trời đã đen như mực, khu chợ số Năm cũng dần trở nên yên tĩnh. Đèn hai bên đường bật sáng, trước mỗi cửa tiệm đều có một luồng sáng màu cam.
Triệu Thiên Thụ bất thình lình xuất hiện như một bóng ma dưới ánh đèn màu cam trước cửa hàng của chúng tôi.
Tôi bị dọa cho nhảy dựng, khi thấy rõ mặt cậu ta thì liền chửi ầm ĩ lên: “Cậu bị điên à! Đi đứng chả có tí tiếng động nào, giả thần giả quỷ dọa tôi suýt chết, bộ muốn kế thừa cửa hàng hải sản của nhà chúng tôi hay sao????”
Triệu Thiên Thụ khịt mũi: “Bên này tôi cũng đã đủ bận rồi.”
Tôi cảm thấy cậu ta qua đây chỉ để ganh đua, hoặc là đặc biệt đến sỉ nhục tôi, thế nên tôi ném giẻ lau lên bàn: “Sao nào, tới khiêu khích hở?”
Triệu Thiên Thụ lùi một bước, lắc đầu: “Tôi đâu có trẻ con thế.”
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: “Thế thì xin hỏi, cậu sang đây làm gì vậy?”
Triệu Thiên Thụ đứng cách tôi ba mét, chăm chú nhìn tôi một lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Hiệu chúng tôi mai đóng cửa.”
Tôi chả hiểu mô tê gì, nhưng cậu ta chỉ nói thế rồi đi.
Tôi cầm giẻ lau ra ngoài, nhìn theo bóng dáng cậu ta cách nơi tôi đứng không xa, thầm nghĩ, cậu ta đang mời tôi ngày mai tới quấy rối ư?
Sao tôi chả hiểu cậu ta nghĩ cái quái gì thế nhở…
Ngày hôm sau, tôi đúng giờ xuất hiện, chui thẳng vào trong Hiệu Sách Triệu Gia y hệt như vào nhà mình, nghênh ngang bước qua mặt Triệu Thiên Thụ, tìm được tấm thảm tôi ngồi hôm trước, đặt mông xuống, bắt đầu thoải mái đọc sách.
Triệu Thiên Thụ không hé răng lấy nửa lời, như là đã chấp nhận sự tồn tại của tôi. Cậu ta vẫn tiếp tục làm việc của mình, coi như là không thấy tôi.
Tôi ngó ra ngoài cửa sổ, cảm thấy trời đẹp xiết bao, ngay cả Triệu Thiên Thụ ngày thường nhìn mà thấy ghét hôm nay trông cũng thuận mắt lạ kỳ.
Đọc được một nửa quyển sách, ngoài cửa đột nhiên phát ra tiếng động.
Có một cô gái bước vào. Sau khi thấy Triệu Thiên Thụ, vẻ mặt cô nàng bỗng nhiên lại thoáng thẹn thùng.
Triệu Thiên Thụ nhìn cô ấy, thấp giọng nói: “Ngại quá, hôm nay chúng tôi đóng cửa.”
Cô gái kia ngạc nhiên, lướt nhìn tấm biển ghi “Đóng cửa” treo bên ngoài, xin lỗi rồi định lui ra. Nhưng khi trông thấy bóng dáng tôi ở gian trong, cô nàng bất chợt dừng bước, liếc nhìn Triệu Thiên Thụ rồi lại chỉ chỉ sang tôi, hỏi: “Thế sao cô ấy có thể đọc sách trong này?”
Triệu Thiên Thụ không ngờ cô nàng lại hỏi như vậy, vẻ mặt thoáng chút khó xử, có vẻ cũng chưa nghĩ ra phải giải thích như thế nào.
Cô nàng này cũng cứng đầu, kiên quyết chôn chân ở cửa, giương mắt lên nhìn cậu ta chằm chằm, như là nhất định phải đòi một câu trả lời cho bằng được.
Hai người trước mắt lặng lẽ giằng co. Tôi thấy bọn họ có hơi lề mề, liền cao giọng nói: “Tôi là bạn của cậu ta.”
Triệu Thiên Thụ nhìn về phía tôi, nhướng mày, có lẽ không ngờ tôi sẽ nói vậy.
Tôi còn định nói thêm mấy lời cợt nhả linh tinh như “hiệu sách này là tôi đầu tư” hay “Triệu Thiên Thụ là em trai tôi”, song lại bị câu hỏi của cô nàng kia chặn họng.
Cô ấy hỏi: “Hai người là bạn trai bạn gái à?”
???
Tôi sợ đến mức cằm suýt rớt luôn xuống đất, Triệu Thiên Thụ lại càng sửng sốt hơn tôi.
Trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Thiên Thụ, trong đầu tôi lại nảy sinh ý tưởng muốn chặn đứng mọi ý niệm của cậu ta.
Tôi đứng lên khỏi mặt đất, mặt không đỏ tim không đập, gật đầu đáp: “Phải.”
Lần này tới lượt cô gái kia sững sờ. Cô nàng đỏ mặt, nói thêm mấy lời xin lỗi rồi chạy biến ra ngoài cửa.
Thấy cô ấy đã đi rồi, tôi quay đầu nhìn về phía Triệu Thiên Thụ.
Lông mày cậu ta nhíu chặt, ánh mắt bám riết lấy tôi, tựa như là muốn nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ của tôi.
Nét mặt cậu ta nghiêm túc, nhưng đôi tai lại sưng đỏ như sắp chảy máu luôn rồi.
Trông thấy dáng vẻ đó của cậu ta, tôi mới cảm giác hình như mình đùa có hơi quá trớn.
Tôi cũng chưa mường tượng được việc tán tỉnh cậu ta sẽ gây ra hậu quả thế nào.
Cũng may là hậu quả này không nghiêm trọng lắm, cậu ta chỉ nhìn tôi trong chốc lát, chẳng hề bình luận gì cả.
Tôi thì ngược lại, không thể ở đây nổi nữa. Sau khi nhét sách vào kệ, tôi chuồn lẹ về cửa hàng nhà mình hệt như một con chuột nhắt.
Bà nội hỏi tôi sao lại quay về sớm thế, quấy rối thất bại rồi sao?
Tôi hoàn toàn câm nín.
Lâm Sâm đang đánh vảy cá ở bên cạnh cũng đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi: “Cậu thân với cửa hiệu đối diện lắm à?”
Thân lắm à?
Tôi vội vàng lắc đầu, rồi lại cảm thấy chột dạ.
Thực ra tôi cũng cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và Triệu Thiên Thụ có chút lạ lùng, mỗi lần gặp nhau đều rất khó chịu, có thể giương cung bạt kiếm mọi nơi mọi lúc.
Song cậu ta có vẻ rất thích tìm tôi cãi nhau, còn chủ động mời tôi qua hiệu sách của bọn họ. Mà tôi cũng rất vui lòng, thậm chí còn khá hưởng thụ cảm giác trêu chọc cậu ta đến mức mặt đỏ tai hồng.
Đây rốt cuộc là kiểu tâm lý gì vậy?
Nếu như cậu ta điên thật, tôi đây hẳn là cũng hơi điên chút phải không…?