Truyện ngôn tình sủng Anh Dám Lấy Tôi Dám gả

Truyện ngôn tình sủng Anh Dám Lấy Tôi Dám gả

Mô Tả:

Toàn khu chợ thực phẩm này, không ai không biết nhà Triệu và Ngô không thích nhau, luôn bất hòa, mà điều này từ thế hệ trước kéo dài mãi đến tận lứa chúng tôiTừ nhỏ đến lớn, cứ mỗi lần thấy mặt Triệu Thiên Thụ là chúng tôi lại cãi nhau, bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng.Nhưng dần dần, tôi phát hiện, mối quan hệ giữa chúng tôi đã biến đổi tự khi nào

Chương 2:

Không biết có phải tại vì Hiệu Sách Triệu Gia nằm đối diện cửa hàng Hải Sản Ngô Gia nhà chúng tôi hay không mà khách đến mua hải sản cũng đông hơn hẳn, nước dâng thì thuyền lên.

Ngày hôm sau, mới sớm tinh mơ, tôi đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại inh ỏi. Bà nội gọi tôi ra cửa hàng hỗ trợ gấp.

Tôi lập tức bò dậy khỏi giường, ba chân bốn cẳng phi ra ngoài chợ.

Hôm nay khách tới thực sự quá đông, một mình bà tôi vừa cân cá vừa đánh vảy, lo không xuể được.

Thế là tôi cũng phải cắn răng tảng lờ nỗi sợ bẩm sinh với đống cá tôm nảy tanh tách. Sau khi mặc áo cao su, tôi căng da đầu lên phụ trách việc cân hàng và tính tiền.

Bận rộn không ngơi nghỉ đến tận ba bốn giờ chiều, cuối cùng cũng kịp thở được một hơi. Ngẩng đầu lên, tôi trông thấy hiệu sách đối diện vẫn đông nườm nượp như cũ. Triệu Thiên Thụ bị người ta xin chụp ảnh chung, cười trông giả dối y chang một cái danh lam thắng cảnh, hoàn toàn bán đứng cơ thể của mình.

Tôi bĩu môi khinh thường, vừa lúc chạm phải ánh mắt của cậu ta phóng lại đây.

Từ ánh mắt cậu ta, tôi có thể nhìn ra một thứ gì đó tựa như “khiêu khích”.

Đầu tôi bốc hỏa ngùn ngụt. Tôi cởi găng tay, bước thẳng sang phía bên ấy, cao giọng hỏi trước mặt rất nhiều người đẹp: “Anh chàng đẹp trai, có thể chụp chung một tấm được không?”

Triệu Thiên Thụ rõ ràng là không ngờ tôi sẽ xài tới chiêu này, nhưng vẻ kinh ngạc trên mặt chỉ vụt qua rồi biến mất.

Cậu ta nhìn tôi, vẫn còn chưa kịp đáp lời thì đã bị tôi chặn họng.

Tôi nói: “Không phải là mua sách rồi mới được chụp ảnh đấy chứ?” Tôi kiên quyết muốn làm khó cậu ta trước mặt đám người đẹp này.

Triệu Thiên Thụ bất ngờ, cười nói: “Không cần mua sách, cậu chỉ cần xếp hàng thôi.” Nói xong, cậu ta lại nhìn các mỹ nữ sau lưng tôi.

Tôi cũng quay đầu lại nhìn. Đám người đẹp này dường như đã bị cậu ta mê hoặc, đều giương mắt nhìn lại tôi với chút không vui trên mặt.

Những ánh mắt đó khiến cho mặt tôi đỏ lên. Tôi bàng hoàng nhận ra mình đã thua thêm một ván, lại chỉ có thể thẹn quá hóa giận mà trừng mắt nhìn Triệu Thiên Thụ, sau đó ngại ngùng di chuyển về phía cuối hàng.

Đã bị hạ nhục như vậy, tôi đây càng phải chụp ảnh chung với cậu ta một phen, hơn nữa lúc chụp ảnh chung còn phải giày vò cậu ta nữa.

Chờ đợi suốt một hồi lâu, rốt cuộc cũng tới lượt tôi.

Cậu ta liếc tôi một cái, vặn vặn cổ, thấp giọng hỏi tôi với một vẻ mặt đến là ghê tởm: “Tôi trông thực sự tuấn tú lắm sao?”

Tôi há hốc mồm kinh hãi, chỉ thấy buồn nôn cực độ, trực tiếp “ọe” một tiếng trước mặt cả hội người đẹp.

Nụ cười của Triệu Thiên Thụ suýt chút nữa thì vỡ nát, nhưng cậu ta vẫn duy trì hình tượng trước mặt đám người đẹp kia.

Cậu ta dùng một giọng nói chỉ hai chúng tôi nghe thấy, nghiến răng hỏi: “Thế là còn chụp nữa không?”

Tôi gật đầu: “Đương nhiên phải chụp chứ! Nếu không mấy chục phút đứng đợi của tôi là công cốc à?”

Cậu ta bất chợt dẹp thói tự luyến sang một bên, cúi đầu nhẹ giọng hỏi tôi: “Chụp như thế nào?”

Khuôn mặt cậu ta đột nhiên dí sát khiến cho tôi thấy hoảng hồn. Tôi nhích sang bên một bước, rút điện thoại ra, đưa cho người đẹp đứng gần tôi nhất: “Có thể chụp giùm chúng tôi một tấm được không?”

Người đẹp tức khắc nhận lời.

Triệu Thiên Thụ không biết tôi đang tính giở trò gì, chỉ nhìn tôi đầy hoài nghi.

Tôi ngẩng đầu nhìn lại cậu ta, cười một cái rất thân thiện, sau đó tới gần, vươn tay khoác lấy cánh tay cậu ta, trìu mến dựa vào người cậu ta.

Không chỉ mỗi Triệu Thiên Thụ ngẩn người, mà cả hội người đẹp xung quanh cũng phải tròn xoe mắt nhìn động tác thân mật không đâu vào đâu của tôi.

Tôi có thể cảm giác được người Triệu Thiên Thụ cứng đờ lại như tảng đá.

Tôi cực kỳ hài lòng, gắng sức ôm chặt lấy tay cậu ta, cố ý cọ nước rửa cá lên bộ đồ sạch sẽ cậu ta đang mặc, lại còn lớn tiếng hỏi người đẹp kia: “Chụp xong chưa?”

Triệu Thiên Thụ cuối cùng cũng có phản ứng, có thể là bị giọng nói oang oang của tôi gọi cho hồi hồn.

Cậu ta toan đẩy tôi ra.

Tôi nhỏ giọng nói: “Cậu đẩy fan mình như thế có vẻ không thích hợp lắm thì phải?”

Triệu Thiên Thụ nghe ra giọng điệu uy hiếp của tôi, hít sâu vài hơi rồi mắng: “Dở hơi.”

Người đẹp cũng sốt ruột, tùy tiện bấm đại hai phát rồi nói: “Xong rồi xong rồi.”

Cô nàng vừa mới dứt lời, tôi và Triệu Thiên Thụ đã đồng thời buông đối phương ra, thậm chí còn so tài xem ai nhảy được xa hơn nữa.

Chỉ trong chớp mắt, chúng tôi đã cách nhau hàng mấy mét.

Cậu ta không thèm nhìn tôi, còn xoay lưng về phía tôi, như thể đang điều chỉnh lại cái tâm trạng ruồi bu của mình. Trông thấy cậu ta cúi xuống sửa sang quần áo bị tôi cọ ướt, lòng tôi dâng lên một niềm phấn khích tột độ.

Tôi biết mình làm vậy có chút trẻ con. Nhưng mà đối phó với loại trẻ ranh như Triệu Thiên Thụ, cũng chỉ có thể dùng biện pháp trẻ con này thôi.

Tôi cúi đầu nhìn ảnh chụp.

Khá ổn.

Tôi rất xinh đẹp, cười rất rạng rỡ.

Vẻ mặt Triệu Thiên Thụ thì lại vô cùng ảm đạm, cau mày mím môi, một bên bả vai đang liều mạng tránh khỏi tôi.

Ừm, hay lắm, tốt lắm.

Tra tấn Triệu Thiên Thụ, khiến cho cậu ta đau đầu nhức óc, quả thực là quá thích luôn.

Tôi nói với lưng cậu ta: “Ảnh chụp đẹp lắm, ngày mai tôi sẽ in ra, tặng cho cậu một tấm nhá.”

Triệu Thiên Thụ rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn tôi với một ánh mắt không sao hiểu nổi. Cậu ta dùng khẩu hình miệng để nói: “Tâm thần.”

Sau khi quấy rối thành công, tâm trạng tôi rất vui vẻ, chỉ “hừ” một tiếng rồi lại chuẩn bị quay về cửa hàng hải sản nhà mình. Trong lúc vô tình, tôi phát hiện tai Triệu Thiên Thụ đỏ lừ.

Sao tai cậu ta lại đỏ đến mức ấy nhỉ? Chắc là không liên quan gì tới tôi chứ?

Vừa nghĩ, tôi vừa nhìn nhìn Triệu Thiên Thụ, lại đúng lúc chạm phải ánh nhìn của cậu ta.

Chỉ có điều lần này có hơi kỳ lạ, ánh mắt cậu ta không còn khiêu khích nữa mà lại luống cuống dời sang chỗ khác, y như là chuột thấy mèo.

Tôi sững sờ, đến khi lấy lại tinh thần thì chợt nhận ra cậu ta đã không còn nhìn tôi nữa. Tôi nhìn chằm chặp cậu ta mấy giây, cậu ta vẫn nhất quyết không nhìn lại, như là cố tình tránh né.

Tôi cười nhạt một tiếng, đút điện thoại vào trong túi, tung tăng trở lại cửa hàng hải sản nhà chúng tôi.

Việc kinh doanh của Hiệu Sách Triệu Gia phát đạt đến nỗi bà nội đã qua sáu mươi của tôi cũng phải nhắc tới chuyện này. Bà nhìn hội con gái vây chặt Triệu Thiên Thụ bên phía đối diện, tặc lưỡi: “Người ta trưởng thành được như vậy cũng là một loại bản lĩnh đấy nhỉ. Không biết nhà họ Triệu đã tích bao nhiêu phúc, sao lại có đứa cháu kháu trai đến mức ấy chứ.”

Tôi nghe thấy vậy thì không được vui vẻ lắm, dính sát vào người bà, hỏi: “Sao ạ? Cháu gái bà không phải là áo bông nhỏ tri kỉ của bà ư?”

Bà nội bị tôi chọc cười: “Thế à?”

Tôi thì lại cười không nổi. Nghĩ nghĩ một lúc, tôi mở bức ảnh hài hước vừa nãy ra cho bà xem: “Hay là… con in bức hình này ra, dán lên ngoài cửa, để mấy cái cô nàng xinh đẹp kia cũng tới dạo cửa hàng của chúng ta nhé?”

Bà nội nheo mắt nhìn màn hình điện thoại của tôi một lúc lâu, nhíu mày: “Thằng bé lớn lên đẹp trai thật đấy.”

Bà chẳng lọt tai đến nửa chữ mà tôi nói. Tôi hậm hực tắt điện thoại, trốn vào trong phòng.

Cũng không biết có phải vừa quẳng mất một mớ tiền không nữa.

Mấy ngày sau đó, cửa hàng hải sản của chúng tôi vẫn cứ buôn may bán đắt. Tôi không có ý kiến gì với việc dậy sớm hỗ trợ bà, nhưng tôi không biết mổ cá, chỉ có thể cân hàng hộ, những việc cần đến kỹ thuật như là đánh vảy moi ruột gì đấy bà vẫn phải tự làm hết. Vậy nên khi quá đông khách, bà nội bận rộn liên hồi, có chút trở tay không kịp.

Tôi suy nghĩ một hồi lâu, quyết định lên mạng đăng tin tuyển dụng việc làm hè bán thời gian.

Cửa hàng Hải Sản Ngô Gia tiếng tăm lừng lẫy ở chợ số Năm cần tìm một bạn nam trẻ tuổi, khỏe mạnh và chịu khó tới hỗ trợ. Lương lậu thỏa thuận.

Tôi vốn tưởng cũng phải mất một thời gian mới kiếm được người, không ngờ ngay ngày hôm sau đã có một thanh niên rất rắn rỏi tìm đến cửa. Bà nội của tôi là người tiếp đón anh ta. Bà thấy anh ta tuổi trẻ lại hay cười, thoạt nhìn cũng có vẻ khá được việc, liền giữ anh ta ở lại. Tôi nghe bà nói, anh ta là người địa phương, từ nhỏ đã theo ông bà ra biển đánh bắt hải sản, mổ cá đánh vảy cũng rất thành thạo.

Tôi nghe xong, cũng thấy vô cùng vừa lòng.

Buổi chiều tôi tới cửa hàng hải sản, từ đằng xa đã thấy nửa thân trên rắn chắc của người kia. Anh ta đang giúp chủ tiệm đồ khô bên cạnh dọn hàng, còn bà tôi đứng cạnh nhìn.

Mà Hiệu Sách Triệu Gia đối diện hôm nay đóng cửa.

Khu chợ số Năm được một lần hiếm hoi khôi phục sự bình lặng của ngày trước.

Tôi vẫn còn chưa kịp lên tiếng chào anh trai nhỏ, anh ta đã đột ngột xoay người, nhìn tôi chăm chú một hồi rồi bất thình lình mở to mắt, lớn tiếng hỏi: “Ngô Từ Từ đấy à?”

Tên tôi đúng là Ngô Từ Từ, thế nên tôi gật đầu hỏi lại: “Anh là?”

Anh chàng cao to kia tiếc nuối nói: “Tôi đây! Lâm Sâm đây!”

Anh ta nói như vậy, tôi mới bất chợt nhớ ra, trong kí ức của tôi quả thực có một người gọi là “Lâm Sâm”. Cậu ta là một người bạn mà mấy năm trước tôi đã quen biết tại đây, nghe thì có vẻ hơi phũ phàng, nhưng hồi ấy tôi cứ như nữ hiệp giải cứu một cậu nhóc bị người ta bắt nạt vậy.

Cậu bé bảo với tôi rằng mình tên là Lâm Sâm.

Nhưng tôi vẫn nghĩ Lâm Sâm này không phải là Lâm Sâm kia. Lâm Sâm trong trí nhớ của tôi cực kỳ thấp bé nhẹ cân, nếu không phải thế thì cũng chẳng bị người khác bắt nạt.

Tôi nhìn người nọ chằm chằm hồi lâu, rốt cuộc cũng mơ hồ trông thấy dáng vẻ của Lâm Sâm bé từ những đường nét trên khuôn mặt ấy. Một lúc sau, tôi mới nhả ra một câu: “… Mấy năm nay cậu ăn nhiều phết nhỉ.”

Lâm Sâm ngượng ngùng sờ đầu: “Thời kỳ dậy thì mà, cũng ăn nhiều hơn một tí.”

Cuối cùng tôi cũng nhận ra cậu ta! Lâm Sâm bé khi ngượng cũng thích sờ đầu như thế. Bỗng nhiên, tôi lại thấy hơi xót xa: “Ăn nhiều cũng tốt mà, ăn nhiều sẽ không bị người ta bắt nạt nữa.”

Lâm Sâm im lặng.

Tôi cũng lặng im.

Bà nội cất tiếng gọi chúng tôi, nhất thời phá tan bầu không khí bi thương nọ: “Tiểu Bảo, Tiểu Lâm, khách tới rồi kìa! Còn đứng đấy làm gì thế!”

Tôi đẩy Lâm Sâm vào trong: “Cứ ngẩn ra đó làm gì? Làm việc đi chứ.”

Lâm Sâm cười hì hì, lại bắt tay vào công việc.

Có Lâm Sâm ở đây, cũng chẳng còn chuyện gì cần đến tôi. Tôi nhìn theo dáng vẻ hăng say làm việc của Lâm Sâm, gật gà gật gù, sau đó xoay người, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Triệu Thiên Thụ.

Tôi sửng sốt.

Cậu ta ra khỏi hiệu sách từ khi nào vậy? Mà tại sao lại nhìn tôi như thế?

Cái vẻ mặt cau có kia trông chẳng dễ ưa tẹo nào.

Tôi trừng mắt nhìn lại.

Cậu ta chẳng nói chẳng rằng, lại quay người về hiệu sách.

Tôi “hứ” một tiếng, chỉ cảm thấy thật đen đủi.