Khi Anh Yêu Là Ác Ma

Khi Anh Yêu Là Ác Ma

Mô Tả:

Chỉ có điều đêm qua trước khi đi ngủ, trong đầu cô không ngừng hiện lên bóng dáng cao lớn của người đàn ông kia, nhớ tới anh nói chuyện, dáng vẻ, nhớ tới anh ngăn cơn tức giận của cha, cũng nhớ tới anh làm những chuyện kia, những chuyện rất

Chương 7 : Đê tiện

 “Anh làm gì đấy?!” Lạc Dĩ Phương kinh ngạc đến trợn tròn mắt, vì mong thăng bằng, tay nhỏ bé không tự chủ bám lấy bờ vai rộng của anh,  “Đừng làm rộn, mau buông tôi xuống, tôi muốn về nhà!”

Trời ơi, rốt cuộc người đàn ông này nhiệt tình “Kiểu” gì?! Cô rõ ràng nói tiếng Trung, sao anh nghe không hiểu chứ?!

“Đúng vậy, là phải về nhà, cũng là về nhà của tôi.” Anh nheo mắt lại, động tác vô cùng kiên định.

“Tôi, tôi mới không cần! Tại sao tôi phải trở về cùng anh?” Hai cánh tay ôm cô bất ngờ dùng sức co lại, vững vàng ôm chặt thân thể mềm mại, môi mỏng mang theo khí nóng để sát bên tai cô, nhỏ giọng phun ra, “Bởi vì... Tôi muốn tìm một chỗ không có bất kỳ kẻ nào quấy rầy, hoàn hảo, hoàn toàn, tận tình... Hôn em.”

“Cái gì?!” Lúc này Lạc Dĩ Phương thật sự sợ ngây người, cô thậm chí quên luôn giãy giụa, cứ như vậy ngây ngốc bị người đàn ông này bắt cóc rồi.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình  hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình .. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Lạc Dĩ Phương hoàn toàn không ngờ, nhà Đường Liệt cách chỗ cô làm việc gần như vậy, là một nhà trọ trong hẻm nhỏ ở khu đông, phòng ba mươi mấy ở lầu năm.

Nghiêm chỉnh mà nói, đây không tính là một “Căn nhà.”

Nhà trọ theo số này bình thường sẽ chia thành ba phòng hai sảnh, nhưng phòng trọ này lại mở ra kết cấu khác, trừ phòng tắm có phòng riêng ra, cả phòng thông nhau, nhìn không sót một cái gì.

Nơi này, cũng chỉ có một mình anh sống, không có người nhà, nhiều nhất chỉ có thể nói là nơi ở của anh, không tính là một “Nhà.”

Bị người đàn ông bá đạo đặt trên chiếc giường lớn duy nhất ở trong phòng, Lạc Dĩ Phương co ro ngồi nghiêm chỉnh, tay nhỏ bé nắm thật chặt giỏ xách đặt trên đầu gối.

Cô khó khăn lắm lấy dũng khí, chuẩn bị chống lại anh, không ngờ khuôn mặt nhỏ nhắn vừa ngước lên, đã bị môi lưỡi ấm áp của anh chính xác ngăn cản ngôn ngữ.

“Ưmh ưmh... Không...” Không thể, không thể như vậy! Tại sao anh lại không để ý tới nguyện vọng của cô, cứng rắn hôn cô?!

Đường Liệt từ từ nhét hơi thở và nhiệt độ của mình vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô, mắt điếc tai ngơ với chống lại của cô, chỉ muốn thoải mái thưởng thức hương vị của cô, ôn lại kích tình bị cắt đứt tối hôm qua.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình  hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình .. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Em có tin hay không, tôi thật sự thích em, là thật lòng...” Anh khàn giọng dỗ dành, từng câu từng chữ cũng nhét vào trong miệng nóng lên của cô, quyến rũ cô hoàn toàn buông lỏng.

Thổ lộ trần trụi của anh làm rối loạn lòng Lạc Dĩ Phương, khẽ động đến tiếng lòng khát vọng yêu thương của cô, khiến cho cô rung động không thôi.

Giữa hai người xảy ra phản ứng hóa học mãnh liệt như vậy, chỉ là cái hôn mà thôi, đã dấy lên ngọn lửa kinh người, mạnh mẽ cắn nuốt sạch lý trí và năng lực suy nghĩ của cô.

“Tại sao... Đường Liệt, tại sao lại là tôi? Tôi có gì tốt...” Trong lúc thở dốc dồn dập, Lạc Dĩ Phương  mê muội hỏi.

Giỏ xách vốn giữ trong tay đã sớm rơi xuống đất, cô chỉ có thể không ngừng túm chặt lấy váy hoa, hai  cảm  giác  sợ  và  hưng  phấn  không  ngừng  lên  men  trong  người, hơi sức toàn thân nhanh chóng chạy mất.

Đường Liệt giống như đang cười, âm thanh trầm thấp, lồng ngực hơi rung. Thân thể cường tráng  thuận  thế  đè cô ngã trên giường lớn, vững vàng chế ngự.

“Tại sao lại là em? Ừ... Lý do còn chưa đủ rõ ràng sao?” Anh tránh nặng tìm nhẹ, không trả lời mà hỏi lại, cũng không cho cô cơ hội hỏi tiếp, nụ hôn nóng bỏng bỗng dưng sâu hơn.

Bàn tay thô ráp bắt được bàn tay mềm mại của cô, kéo vào chỗ kín đã sớm căng lên, khàn khàn thở dài.

“Dĩ Phương, cảm thấy sao? Đây chính là tôi... Tôi vì em mà điên cuồng! Nếu như không được em, tôi sẽ khổ sở đến chết, em hiểu chưa?”

Trời ơi! Lạc Dĩ Phương thở dốc vì kinh ngạc, vì phái nam trở nên cứng rắn rõ ràng mà đỏ mặt không dứt.

Tay nhỏ bé dưới cái cầm của anh vốn không có cách nào rút về, chỉ có thể theo chỉ dẫn của anh, cởi quần cho anh, kéo khóa kéo xuống, sau đó... Thả nóng rực của anh ra, để bàn tay nhỏ bé mềm mại không còn cách trở đụng chạm vào lực lượng phái nam giống hệt bàn ủi.

Cường tráng như vậy, cứng rắn thế này, lại tràn đầy sinh mệnh!

“Đường Liệt, anh... Anh chính là cái kia...” Thật kinh người!

Lạc Dĩ Phương ngượng ngùng nói không ra khỏi miệng, trong lòng lại dâng lên một nỗi khát vọng  trước  nay chưa từng có, cảm giác hưng phấn toàn diện dâng cao lao nhanh trong máu, cô còn muốn cẩn thận nhìn rõ ràng anh thêm,  nắm giữ anh.

Đường Liệt thở gấp dưới sự thăm dò của cô, đôi bàn tay nhỏ bé mềm nhũn kia tạo thành ảnh hưởng đáng sợ với anh, mang theo hành hạ ngọt ngạo khiến cho hai mắt của anh trở nên vô cùng sắc bén, giống như con chim ác đang nhìn chằm chằm vào con mồi, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị dùng móng nhọn xé rách động vật nhỏ phía dưới, nuốt từng ngụm vào trong bụng.

Khuôn mặt tuấn tú như ác ma của anh lộ ra vẻ xấu xa, môi mỏng di chuyển trên da thịt mịn màng của cô, vừa nói: “Dĩ Phương... Tôi để em thỏa sức vuốt ve, có phải em cũng nên trả lễ lại không?”

Lạc Dĩ Phương còn chưa kịp phản ứng, một hàng cúc áo rơi xuống toàn bộ dưới kéo mạnh của anh, lộ ra áo ngực màu vàng xinh xắn bên trong.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình  hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình .. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“A!” Thình lình bị lạnh khiến cô hoảng hốt, theo bản năng định giơ tay lên che giấu cảnh xuân, nhưng người đàn ông đè trên người cô sao có thể cho phép cô lùi bước?

“Không được.” Một tay Đường Liệt giữ chặt  hai cổ tay đang vùng vẫy lung tung của cô, còn kéo lên cao hơn đầu đè lại.

Ánh mắt anh nhìn Lạc Dĩ Phương vừa thân mật vừa nóng bỏng, khiến cho nhịp tim của cô không ổn định tới cực điểm, cảm giác giống như có ngàn vạn con kiến bò loạn trên người, náo loạn khiến cho cô vừa nhột vừa nóng, không thể khống chế mà giãy giụa thân thể mềm mại.

“Anh... Anh không cần nhìn tôi như vậy...” Cô đỏ mặt cầu xin.

Đường Liệt bị dáng vẻ giả bộ đáng thương của cô chọc cười, khát vọng rục rịch chộn rộn lập tức càng thêm lớn mạnh. Nếu như không hưởng thụ cho tốt “Món ăn quý và lạ” này, anh sẽ phụ lòng mình như thế nào?

“Hết cách rồi, tôi chỉ có thể nhìn em như vậy.” Anh thần bí nhếch môi, ngón tay trượt ra sau lưng non mềm của cô.

Một giây tiếp theo, áo ngực màu vàng nhạt bị nới lỏng ra, bầu ngực xinh đẹp non mềm trắng như tuyết được giải phóng, lắc lư trấn động một trận, tạo thành cảnh đẹp tuyệt đối.