Khi Anh Yêu Là Ác Ma

Khi Anh Yêu Là Ác Ma

Mô Tả:

Chỉ có điều đêm qua trước khi đi ngủ, trong đầu cô không ngừng hiện lên bóng dáng cao lớn của người đàn ông kia, nhớ tới anh nói chuyện, dáng vẻ, nhớ tới anh ngăn cơn tức giận của cha, cũng nhớ tới anh làm những chuyện kia, những chuyện rất

Chương 6 : Đều tại anh..

Cô thầm mắng bản thân không chịu thua kém không biết bao nhiêu lần, khẽ cắn răng muốn thu tâm trạng lại, đưa tay nhỏ bé định lấy tác phẩm chưa hoàn thành kia về, ai ngờ Đường Liệt lại không chịu buông, ánh mắt nhìn cô vừa thâm trầm vừa thần bí, giống như hai cái giếng sâu không thấy đáy.

 “Đường... Đường Liệt, đây là của tôi.” Cô kêu tên anh, giọng nhút nhát e lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội.

Điều này làm cho Đường Liệt không khỏi cảm thấy vui thích, vui thích đến mức có ý tốt buông tay, trả đồ lại cho cô.

“Cám ơn.” Lạc Dĩ Phương nhẹ giọng nói cám ơn, ngay sau đó đứng lên.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình  hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình .. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Nắm chặt giỏ xách, cô vẫn cúi thấp cổ ngọc, cảm giác trong lòng mình hình như có nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng lại không cách nào phân biệt được rốt cuộc phải nói những thứ gì.

Còn có thể nói gì đây? Cô và anh không nên có liên quan gì nữa.

Ngực hơi chua, cô cất bước lần nữa định lướt qua anh, rời đi càng xa càng tốt mới sáng suốt.

Đột nhiên, bàn tay phái nam cầm cánh tay của cô, kéo cô trở lại.

Lạc Dĩ Phương kêu khẽ ra tiếng, cả người dfienddn lieqiudoon rơi vào trong lồng ngực rộng của anh, bị anh ôm trọn vào trong lòng.

“Anh... Anh...” Cô trừng lớn tròng mắt, trong lúc nhất thời bị ôm không nói ra lời.

Đường Liệt cúi mắt xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước ngực làm cho người ta hài lòng, giọng nói trầm ổn nghe ra vui vẻ, “Dĩ Phương, tôi đặc biệt đến chờ em, em không nói thêm vài lời với tôi, quay đầu giống như định đi, có thể đã quá vô tình rồi không?”

Anh gọi tên cô, giống như đã quá quen thuộc với cô. Trái tim Lạc Dĩ Phương lại kịch liệt nhảy lên, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy mấy cá, cuối cùng tìm được về giọng nói, “Làm sao anh biết tôi... Tôi đang làm việc ở đây?”

“Chuyện tôi muốn biết, cho dù như thế nào cũng sẽ nghĩ cách điều tra được, không có gì khó khăn.” Chân mày dày sắc bén nhướn lên, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ kiêu ngạo, “Giống như tối hôm qua tôi muốn đi dự tiệc tối do cha em tổ chức, cho dù không nhận được thư mời, tôi vẫn có cách đi vào bàn.”

Nhắc tới tối hôm qua, Lạc Dĩ Phương không tự chủ được đỏ mặt, hô hấp hơi rối loạn..

Cô đang định lên tiếng kêu anh buông tay, đừng ôm ôm ấp ấp cô trên đường, lại nghe thấy anh không đầu không đuôi thốt ra một câu –

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình  hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình .. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Em có thể đưa cho tôi.”

“Hả?! Đưa, đưa cái gì?” Cô không hiểu ra sao.

“Mũ nồi.” Anh mỉm cười nhàn nhạt.

“Mũ nồi?” Trí thông minh của cô giống như thoái hóa, chỉ biết lặp lại lời của anh.

Đường Liệt gật đầu một cái, “Đúng, mũ nồi, em còn chưa đan xong này.”

Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô mê man, vẻ mặt vô tội vừa vô dụng lại vừa đáng yêu.

Đường Liệt rất có kiên nhẫn giải thích, “Người ta đan mũ nồi vì muốn tặng cho người yêu, em đan mũ nồi có thể đưa cho tôi, tôi thật sự thích màu sắc sợi len vừa rồi.”

Một giây, hai giây, ba giây... Trải qua toàn bộ mười giây, Lạc Dĩ Phương mới nghĩ thông suốt rốt cuộc anh nói cái gì.

Trong đầu ầm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, máu nóng toàn thân giống như đối nghịch với cô, một luồng xông thẳng lên đầu, khiến cho người cô không thăng bằng, choáng váng mãi.

“Tôi...” Cô thở hổn hển, cảm giác không khí trở nên thật mỏng manh, “Vì sao tôi phải đưa cái mũ cho anh?”

Đường Liệt khẽ mỉm cười, thong thả ung dung trả lời, “Bởi vì tôi phát hiện tôi thích em, nếu như vậy, thì tôi phải khiến cho em cũng thích tôi, mới không thua thiệt. Cho nên em đưa mũ cho tôi, có thể coi như là quà tặng thổ lộ cho tôi, đỡ tốn kém lại giàu nhân ái, thật tốt.”

Cái... Cái gì?!

Lần này Lạc Dĩ Phương choáng càng lợi hại, hoàn toàn không hiểu anh có suy tư logic kiểu quái gì.

Khi cô đang ngây ngốc, một bàn tay chậm rãi vuốt ve má phấn bị tát vào tối qua của cô, động tác kia mang theo ấm áp và thân mật kỳ lạ, giọng nói hơi khàn khàn hỏi: “Còn đau không?”

Anh... Thật sự yêu thích cô sao? Nhưng mà... Tại sao lại vậy chứ?

Chẳng lẽ... Anh thật sự thích cô?!

Một sức lực nhẹ nhàng nhéo lấy trái tim Lạc Dĩ Phương, dậy sóng tràn lan trong mạch máu, khiến chóp mũ cô ê ẩm, không khỏi định rơi lệ. Anh cần gì phải... Yêu thích cô chứ...

Ngón tay của Đường Liệt vẫn dừng trên vết đỏ chưa tan trên má phấn, cánh môi mỏng mà có hình động đậy lần nữa, “Cha em thường xuyên đánh em sao?” Khi hỏi lời này thì ánh sáng sắc bén trong mắt anh lóe lên.

Lạc Dĩ Phương lắc lắc đầu, mấp máy mấy lần mới phát ra âm thanh, “Cũng may, Cha... Cha bình thường vô cùng tốt, chỉ có điều thỉnh thoảng tức giận thì mới ra tay... Tôi... Thật ra thì tôi không hề cảm thấy đau đớn.”

“Em nói dối.”

“Hả?” Lạc Dĩ Phương nâng mi lên đối diện với mắt Đường Liệt, không biết có phải cô quá nhạy cảm rồi không, cảm giác hình như anh đang nổi giận.

Nhưng cô không hiểu, anh có gì mà phải tức giận? Bị đánh là cô, người ra tay là cha cô, những chuyện này không hề có chút liên quan nào đến anh, anh đang mất hứng cái gì?

Phát hiện hành động của hai người đã khiến người đi đường nhìn chăm chú, Lạc Dĩ Phương lần nữa cúi cổ ngọc xuống, khẽ giằng co trong ngực anh.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình  hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình .. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Buông tôi ra có được không? Tôi không rõ ràng lắm rốt cuộc anh muốn làm cái gì, nhưng mà tôi... Tôi không chơi nổi bất kỳ trò chơi nào, xin buông tay, tôi muốn đi về nhà.”

“Em không tin lời tôi mới nói sao?” Đường Liệt tăng sức ôm chặt lấy cô, người khác thích nhìn thì để cho bọn họ nhìn, da mặt anh rất dày, tuyệt đối không quan tâm.

“Tôi không hiểu anh đang nói nhăng nói cuội cái gì!”

“Tôi nói tôi thích em. Là thật, tôi thích em, cho nên em cũng phải thích tôi!” Sau khi quẳng xuống lời nói âm vang có lực, Đường Liệt đột nhiên khom người bồng cô lên,.