Đã thương là một đời

Đã thương là một đời

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình đã thương là một đời _ Tình yêu không nhất định phải oanh oanh liệt liệt, chân tình thường thường chậm rãi tích lũy ấp ủ lên men giữa từng giọt, từng giọt bình bình đạm đạm.

Chương 05: Không, không có khả năng. . . . . .

"Đợi chút!" Anh không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy. Thấy cô vừa lạnh lùng, vừa xinh đẹp, cộng thêm vẻ ngoài thanh cao, không hề sợ hãi khi đối diện với anh, anh còn tưởng cô rất khó chơi.

"Tôi và anh còn điều gì để nói ư?" Cô nhíu mày, hạ quyết tâm, nếu anh dám mở miệng lừa đảo, cho dù danh dự của cô mất hết thì cô cũng báo cảnh sát.

"Tôi phải trả bao nhiêu tiền cho cô?" Anh không biết giá thị trường, nhưng nếu cô nói ra con số không thái quá, anh sẽ đưa.

Không biết mọi chuyện là như thế nào, nhưng dù sao thì đêm qua bọn họ cũng đã xảy ra quan hệ. Huống chi cô còn bị anh kéo lên xe, cho nên ít nhất anh cũng phải bù lại cho cô một chút.

"Anh đưa tôi 10 ngàn là được. Vậy còn tôi thì sao? Tôi nên trả cho anh bao nhiêu tiền?" Nếu anh cho rằng anh nên trả, thì cô cũng nên như vậy, bởi vì đêm qua bọn họ đều "sử dụng lẫn nhau", đương nhiên người nào ‘sử dụng’ thì đều phải trả phí.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình  là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

"Cô đang đùa đấy à?" Sắc mặt của anh sa sầm khi nghe câu hỏi của cô. Anh cho rằng sau này cô muốn moi thêm tiền từ anh, nên nếu anh không gọi cô lại ngay bây giờ thì chưa biết chừng sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Bởi vậy mới nói, mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó, không biết cô gái này định dùng chiêu gì đây?

"Biết đùa là tốt." Khang Vi Băng kiêu ngạo nâng cằm."Biết không? Không phải chỉ mình anh muốn quên chuyện này, mà tôi cũng vậy, không phải chỉ có mình anh u sầu về đêm qua, mà ngay cả tôi cũng vậy."

Nói xong, cô mở cửa phòng, không quay đầu lấy một lần mà lập tức rời đi, tiếng giày cao gót lộp cộp biến mất trên nền đá cẩm thạch.

Thượng Thái Lăng giật mình nhìn cửa phòng, tầm mắt lơ đãng đảo qua chiếc giường lớn hỗn độn, huyệt thái dương lại bắt đầu đau đớn.

Đêm qua anh đã tìm kiếm sự an ủi từ một người phụ nữ xa lạ. Ngay lúc này đây, anh còn nhớ mình đã làm những gì, anh điên cuồng muốn cô mang thai, chỉ vì muốn "Cung Kỳ" không bao giờ rời xa mình mà anh không mang mũ*...

*BCS

Chết tiệt!

Sự thật này còn đáng đau đầu hơn khi phát hiện Cung Kỳ thay lòng đổi dạ.

Lỡ cô ta mang thai thì sao?

Nhắc tới đây, người anh cứng đờ, đầu óc cũng trở nên trì trệ.

Trong giây lát, anh thoáng nhìn vết máu trên giường, cả người anh chấn động, lại lần nữa cảm thấy trời đất quay cuồng.

Không, không có khả năng. . . . . .

Anh bước tới, thần kinh căng thẳng .

Anh đem chăn xốc lên hoàn toàn, trên ga giường hiện lên vết máu làm anh kinh hãi!

Cô là gái còn trinh. . . . . .

Lồng ngực của anh phập phồng không ngừng, con ngươi đen sáng quắc nhìn chằm chằm cửa phòng, hai tay lặng lẽ xiết chặt.

Ai lại đem đêm đầu tiên hiến cho một người xa lạ?

Anh hoàn toàn không thể lý giải, cô rốt cuộc là dạng người gì!

Lúc Thượng Thái Lăng tiến vào văn phòng thì đã gần mười một giờ. Do tối hôm qua uống nhiều rượu nên đầu anh vô cùng đau nhức, chỉ muốn lăn ra ngủ. Có điều hôm nay anh có mấy cuộc hẹn nên không thể đi ngủ được.

Trong ba năm gần đây, kể từ khi anh nắm quyền, tập đoàn Thượng Kim Khống càng thêm phát triển nhanh chóng. Đơn giản là vì anh khá rành việt quản trị kinh doanh, thường tranh thủ hợp tác với ngân hàng ngoại thương. Sáng kiến này làm cha anh rất mừng, hoàn toàn yên tâm khi giao công ty cho anh.

Cha anh lại bị bệnh gan, không thể làm việc nặng nên một tháng chỉ tới công ty một lần, thời gian còn lại đều cùng mẹ anh thăm quan đây đó và chuyện này thì vô cùng có lợi với sức khỏe của ông. Mặc dù như vậy thì người bị mệt sẽ là anh, nhưng anh cảm thấy nó rất đáng giá.

"Thưa tổng giám đốc, vì sáng nay anh tắt máy nên có rất nhiều người gọi đến công ty để tìm anh."

Anh vừa đi vào phòng, thư ký lập tức đứng lên báo cáo.

"Điện thoại của tôi mất rồi." Anh vừa đi vừa nói, "Hôm nay cô giúp tôi mua một cái máy mới, tôi muốn dùng lại số cũ."

Anh ngồi xuống, mở máy tính và mở tài liệu trên bàn ra, "Có những ai tìm tôi?"

Thư ký tiếp tục báo cáo, "Mọi cuộc gọi đều liên quan đến công việc thì tôi đã xử lý, chỉ có hai cuộc gọi cần anh tự giải quyết."

Anh nhìn tập tài liệu rồi thầm chửi thề trong lòng, sao anh lại quên mất việc gặp Khang tiểu thư chứ?

"Lão phu nhân đã gọi tới hơn hai mươi cuộc, bảo anh đến thì lập tức gọi lại cho bà."

Nhìn đi, quả nhiên là bà nội anh, luôn luôn nhắc nhở anh.

"Một cuộc khác là của Tạ tiểu thư, cô ấy cũng nói rằng khi anh đến thì mong anh hãy lập tức gọi lại cho cô. Và bất cứ lúc nào cũng được, cô ấy luôn chờ anh gọi tới."

Sau khi anh nghe đến tên người gọi thì trái tim như ngừng đập, hơi nhíu mày.

Cô tìm anh?

Trải qua một đêm, cô đã tìm được lí do chính đáng, cho nên chủ động tìm anh, phải không?

"Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi, mang cho tôi một ly cà phê đen và một viên thuốc giảm đau."

"Vâng", Cô thư ký lui xuống.

Anh nhìn điện thoại, do dự xem có nên gọi cho cô hay không?

Cô sẽ nói với anh điều gì? Phải chẳng là một câu chuyện tình hoàn mỹ?

Nhìn chằm chằm điện thoại cả buổi, cuối cùng anh cũng cầm điện thoại lên, nhưng là để gọi cho bà nội.

"Là cháu đây, bà nội."

.=======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====Có thể nói rằng, đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình chính là cách tiếp thu kiến thức thuận tiện và hiệu quả nhất.

Nếu không gọi lại, chắc chắn bà nội sẽ giết anh.

"Thì ra cháu cũng biết để gọi lại cho bà đấy." Thượng Lâm Thải Hà hừ một tiếng, "Bà còn tưởng rằng cháu cố ý tắt máy để trốn tránh việc gặp mặt nên định phán tội chết cho cháu luôn."

Thượng Thái Lăng cười khổ một tiếng, "Bà nội, cháu trai của bà không phải hạng người như vậy, nếu đã hứa, cháu nhất định sẽ làm được."

"Vậy thì tốt, đừng quên hôm nay cháu phải gặp mặt Khang tiểu thư, sáu giờ bà sẽ tới công ty đón cháu đi."

Đề nghị này càng khiến anh đau đầu, "Không cần đâu bà nội à, cháu tự đi là được rồi."

"Bà..đi..đón..cháu." Bà gằn giọng.

Thằng nhóc này giống như con cá nơi biển khơi vậy, nếu mà nó đến xem mắt thì mới là lạ đấy. Hơn nữa, nó còn có một đứa người yêu ở Mỹ nên chắc chắn tới 80% là nó sẽ chạy trốn khỏi cuộc gặp này.

"Được rồi, cháu biết rồi ạ." Anh đầu hàng, "Cháu sẽ xuống đi với bà đúng giờ, được chưa ạ? Bây giờ thì cháu có việc rồi, hẹn gặp lại bà sau."

Sau khi tắt điện thoại, anh lại tiếp tục nhìn chiếc điện thoại trên tay. Mọi chuyện hoang đường đêm qua lại ùa về khiến anh nhíu chặt mày.

Khoái cảm đêm qua biến thành ác cảm, trong đầu anh không thể xóa nhòa được vết máu trên ga giường. Cho dù cô gái kia có mục đích gì thì tóm lại là anh vẫn hủy đi sự trong trắng của cô gái đó.

Đúng lúc này, điện thoại chợt vang lên, xen ngang vào suy nghĩ của anh, "Tổng giám đốc, Tạ tiểu thư gọi, anh có muốn nghe không?"

Tim của anh nhảy dựng lên, bất giác nói, "Có."

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc đèn đỏ đã lóe sáng hơn mười giây rồi mới cầm lấy ống nghe, "Là anh đây."

"Thái Lăng!" Tạ Cung Kỳ nhẹ nhàng thở ra,"Cuối cùng em cũng gặp được anh rồi, anh đã ở đâu vậy? Vì sao cả tối anh không mở máy thế, làm em lo muốn chết."

Ngữ khí của cô dường như rất lo lắng, nhưng sao lại vậy? Người đàn ông gọi cô đi tắm đêm qua không phải người tình mới của cô sao?

Nghĩ đến đây, giọng Thượng Thái Lăng lập tức trở nên lạnh nhạt, “Không cần phải dài dòng làm gì, anh chỉ muốn nghe một lời giải thích từ em thôi. Tốt nhất là em lập tức nói cho anh biết, người tối qua gọi em đi tắm là ai?”

Cô cười một tiếng, “Thì ra là anh hiểu lầm sao? Vì vậy mà anh tức giận, không nhận điện thoại của em sao?"

Anh nhếch môi không nói.

Cô nhắc tới chuyện hôm qua khiến anh cảm thấy mất tự nhiên. Người phụ nữ kia, cô gái* kia… Chết tiệt!