Đã thương là một đời

Đã thương là một đời

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình đã thương là một đời _ Tình yêu không nhất định phải oanh oanh liệt liệt, chân tình thường thường chậm rãi tích lũy ấp ủ lên men giữa từng giọt, từng giọt bình bình đạm đạm.

Chương 20 : Bà xã và cục cưng

Bình thường cô rất thích nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm mỗi khi anh về nhà, cô thấy thực bình yên.

Hơn một nửa thời gian qua, cô như một quý phi, thoải mái nằm ăn đồ ăn ngon do anh mang về, thoải mái nằm xem phim hài, miệng nở nụ cười hạnh phúc.

Nhưng hôm nay, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, cô lại cảm thấy chua xót, nước mắt không hề báo trước mà chảy ra.

Cô không muốn mất đi anh………Âm thanh này xuất hiện như tia chớp từ sâu trong nội tâm cô, giống như vòi bạch tuộc trói chặt trái tim nàng.

Cô không muốn mất anh, nhưng cô phải làm thế nào?

Trong lòng anh, bạn gái cũ rất quan trọng, cô không biết trước đây hai người xảy ra chuyện gì mà lại chia tay, nhưng mà cô biết, cô với cục cưng cộng lại cũng không bằng bạn gái cũ của anh ta, dù sao bọn họ cũng có mười mấy năm tình cảm, cô làm sao mà thay thế được?

Mau ngủ thôi, không còn quan trọng, có muốn cũng chằng có tác dụng, cơ bản là anh không thuộc về cô, hai người kết hôn cũng là sai lầm do tình một đêm, kết hôn rồi ly hôn cũng hợp tình hợp lý thôi, cần gì mà cô phải khổ sở như thế.

Lúc này cô nghe thấy tiếng nước đã ngừng chảy.

Cửa phòng tắm mở ra, anh bước ra ngoài, trong nháy mắt tim cô đập dồn dập.

Giả vờ ngủ, nhanh giả vờ ngủ thôi, chỉ có thế cô mới giữ được tôn nghiêm của mình, không cần sự bố thí của anh…….

Nhưng mà……….. sao cô lại cảm giác anh đang đi lại gần giường.

Quả nhiên là thế, Thượng Thái Lăng nhẹ nhàng vén chăn lên, tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sau đó, anh đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán ra sau tai cô, nhịp tim của đập nhanh, cô cố gắng giữ bình tĩnh, không dám động đậy.

Sao anh lại dịu dàng với cô như thế, anh cũng không cần phải để ý đên cô mà?

Anh có biết, anh làm như thế này sẽ khiến cho cô khó rời khỏi anh, cô đã quen với cuộc sống có anh, quen được anh chăm sóc che chở, cô luôn mong muốn được bên anh cùng đón cục cưng chào đời, cùng xây dựng một gia đình hạnh phúc.

Nhưng mà hiện tại, anh muốn bỏ qua hết mọi phiền toái, nhưng mà nếu muốn bỏ qua thì tại sao lại đem đến cho cô ảo tưởng như thế.

Vì sao lại đối xử với cô dịu dàng, ôn nhu.

Cô tự hỏi chính mình phải chăng cô đã yêu anh từ lâu.

Trời ạ, hình như là vậy……….

Nhất định là cô đã yêu anh, nếu không tại sao khi biết bạn gái anh trở về cô lại thấy đau lòng, vừa nghĩ đến việc bọn họ phải ly hôn, cục cưng vừa sinh ra thì gia đình lại đổ vỡ, cô cảm thấy rất buồn, cảm giác này lần đầu tiên xuất hiện trong lòng cô.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình  là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Cho nên, cô yêu anh, đúng là cô đã yêu anh.

“Mình thích……….không!” Trước mặt cô đều là những người bạn tốt nên Khang Vi Băng cũng không muốn che dấu tâm sự của mình.

Cô không chớp mắt nhìn mọi người rồi nói “Mình yêu Thượng Thái Lăng rồi”.

“Tốt!” Một loạt tiếng vỗ tay vang lên.

Mấy người hẹn gặp nhau vào buổi trưa tại quán cà phê của chông Hảo Lạn, bình thường cuối tuần các cô mới tụ tập nhưng hôm nay Vi băng lại gọi điện muốn gặp các cô.

“Rốt cuộc thì cậu cũng nhận ra, đại tiểu thư, còn tưởng rằng cậu mạnh miệng như thế cho đến khi cục cưng lớn lên cơ, cậu nhận là như thế thật là tốt a”.

Tần Gia Di mỉm cười đem cà phê sữa đưa đến trước mặt Vi Băng, đây là đồ uống chuẩn bị riêng cho phụ nữ có thai, cam đoan không có cà phê nhân.

“Không cần vui mừng như thế, có chuyện xảy ra cơ”. Khang Vi Băng miễn cưỡng khuấy cà phê sữa, ngẩng đầu nhìn các cô một lượt “Bạn gái cũ của Thượng Thái Lăng đã trở về, chắc mình sắp ly hôn thôi”.

Ngay cả hợp đồng hôn nhân với Thượng Thái Lăng cô cũng không giấy các bạn, tất cả mọi người đều rõ ràng về cuộc hôn nhân này của cô. Cho nên khi thấy cô nhận ra tình cảm của mình, mọi người cũng rất vui mừng.

“Cô ta trở về là việc của cô ta, việc gì cậu phải ly hôn? Là do Thượng Thái Lăng yêu cầu sao?” Hàn Băng Khiết hỏi.

“Anh ấy không nói gì, đó là ý của mình”. Cô thản nhiên nói “Bạn gái anh ấy trở về ngày hôm qua, sáng nay mình giả vờ ngủ tránh gặp anh ấy, chiều nay mình đi khám thai nên chắc chậm nhất tối nay anh ấy sẽ nói”.

“Lại một tên đàn ông vô liêm sỉ!”.

Gần 7 giờ tối, đèn bên đường đã bật sáng, Thượng Thái Lăng lái xe đến trước cửa một quán café, rồi anh dừng xe ở ven đường.

Anh muốn đưa Vi Băng đi khám thai, hôm nay có thể biết được giới tính của cục cưng, từ sang bà nội đã nhắc rất nhiều lần, nếu biết được phải lập tức gọi điện báo tin cho bà, xem ra người lớn hai nhà còn sốt ruột hơn hai người bọn họ.

Khám thai xong, anh sẽ đưa Vi Băng về nhà trước sau đó sẽ đi gặp Cung Kỳ nói rõ ràng với cô về chuyện chia tay.

Anh biết rằng rất khó khăn khi hạ quyết tâm này, không nghĩ tới anh không có đủ sức lực để thuyết phục chính mình, khi so sánh giữa Vi Băng và cục cưng với Cung Kỳ, anh không suy nghĩ gì mà chọn Vi Băng và cục cưng.

Lúc này, anh biết quan hệ giữa anh và Cung Kỳ đã chấm dứt, cho dù hai người hiểu lầm nên chia tay nhưng điều đó không quan trọng, hai người đã chia tay, bây giờ trong lòng anh chỉ có Vi Băng và cục cưng mà thôi.

Trước đây anh đã nghĩ rằng, không gì có thể thay thế được chia cắt được tình cảm của hai người nhưng anh không nghĩ rằng việc chờ đợi một thời gian dài mà không có kết quả sẽ khiến cho lòng người lạnh dần. Nếu như trong lúc tâm nguội lạnh mà người đó tìm được khát vọng về một cuộc hôn nhân ổn định, tâm họ sẽ hòa tan ra.

Anh không tưởng tượng được nếu cuộc sống của anh không có Vi Băng và cục cưng thì sẽ như thế nào? Anh không muốn phải một mình chờ đợi người mà không quay về với anh.

Đối với anh mà nói, chờ đợi trong vô vọng đã biến thành một sợi dây trói buộc, anh không cảm thấy được niềm hạnh phúc của đối phương mà anh thấy đó chỉ là gánh nặng mà thôi.

Qua đêm nay, quan hệ giữa anh và Cung Kỳ sẽ hoàn toàn chấm dứt………..

Lúc anh chuẩn bị xuống xe thì chuông điện thoại vang lên, là Tạ Cung Kỳ gọi đến.

“Là em đây!” Cô vội vàng nói: “Mấy giờ anh tới? Anh kêu thư ký đặt cơm nhé, chúng ta cùng ăn tối, chỉ cần cơm Tây là được rồi”.

Cô quyết định như thế làm anh không tự giác nhăn mặt: “Thực xin lỗi, anh không thể ăn tối với em, chắc cô chú có chuẩn bị bữa tối ở nhà rồi, em ăn trước đi, muộn một chút anh mới đến được. Lúc nào đi anh sẽ gọi điện cho em, em ra cửa chờ anh đón nhé”.

“Anh chưa tan làm sao?” Cô mẫn cảm hỏi: “Anh đang ở đâu?”.

“Anh đưa cô ấy đi khám thai.”

Nghe vậy giọng của cô chợt lạnh lùng: “Anh cố ý muốn làm em bực mình hả? Dù sao hai người cũng sẽ ly hôn, anh còn đưa cô ta đi khám thai làm gì? Đứa bé kia về sau cũng chẳng có quan hệ gì với anh cả!”.

Anh cảm giác được một trận run rẩy “Anh không nói là sẽ ly hôn, nhưng nếu anh ly hôn theo ý của em, em sẽ quay về Đài Loan chứ?”.

“Anh đừng đùa, đây là hai chuyện khác nhau, làm sao anh có thể nhập làm một?”

Tạ Cung Kỳ nhanh chóng nói ra quyền lợi của chính mình. “Về sau chúng ta vẫn như trước kia được không? Thái Lăng, anh cho em thời gian vài năm, sau khi đạt được thành công trong công việc, em sẽ cam tâm tình nguyện trở về, em hứa với anh, lúc đó chúng ta sẽ kết hôn ngay”.

Anh không biết mình có cười nổi không, nhưng anh thực sự rất muốn cười.

Anh đúng là có mắt không tròng, đi yêu một người luôn cho mình là đúng, hai người yêu nhau từ năm mười tám tuổi, lúc đó anh thấy sự tùy hứng của cô thật đáng yêu, nhưng thời gian trôi đi, cô vẫn luôn làm theo ý của mình chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của anh, như thế sự tùy hứng không còn đáng yêu chút nào, mà nó tựa như một gánh nặng.

“Anh biết rồi, anh tắt máy nhé, tối chúng ta sẽ bàn lại”. Anh tắt điện thoại, chưa bao giờ anh thấy quyết định của mình là chính xác như lúc này.

Anh biết điều anh muốn là gì --- ----chính là bà xã và cục cưng của anh.

Trong xe, tiếng nhạc nhẹ nhàng, trời mưa nên đường bị tắc, nhiều người không mang theo ô vội vã tìm nơi tránh mưa.

“Vừa rồi mấy người bạn của em nhìn tôi với ánh mắt thật kỳ quái”. Bởi vì từ lúc lên xe, Khang Vi Băng vẫn mặt lạnh như tiền cho nên Thượng Thái Lăng cố gắng tìm đề tài nói chuyện.

Buổi sáng, lúc anh đi làm, muốn nói chuyện với cô nhưng cô lại giả vờ nằm ngủ không để ý tới anh, kệ anh nói gì cũng không mở mắt. Hành động của cô làm cho anh dở khóc dở cười, anh đành phải đi làm trước vậy.

=======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====Có thể nói rằng, đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình chính là cách tiếp thu kiến thức thuận tiện và hiệu quả nhất.