Đã thương là một đời

Đã thương là một đời

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình đã thương là một đời _ Tình yêu không nhất định phải oanh oanh liệt liệt, chân tình thường thường chậm rãi tích lũy ấp ủ lên men giữa từng giọt, từng giọt bình bình đạm đạm.

Chương 18: Em hận anh

 Anh nhận điện thoại, tâm trạng phức tạp, giọng trầm đi “A lô”.

“Là em đây”.

Nghe thấy giọng nói của cô, tim của anh đập nhanh, anh dựa lưng vào ghế xe, lấy lại bình tĩnh mới chậm rãi nói “Em gọi điện tới làm anh rất bất ngờ”.

 “Em biết anh vẫn còn ở bên ngoài, chúng ta gặp mặt đi!”.

“Em ở Đài Loan?” Anh cực kỳ bất ngờ.

Tạ Cung Kỳ lộ ra tiếng cười trào phúng “Em đã để ý anh vài ngày rồi, thấy anh rời khỏi công ty liền vội vàng trở về nhà, cùng lắm thì trên đường đi mua chút đồ ăn này nọ, xem ra anh đã thật sự trở thành một người chồng tốt, đúng không?”.

Anh không để ý đến lời châm chọc của cô, hỏi: “Em đang ở đâu?”.

“Đến quán cà phê đậu đỏ, em chờ anh”.

Cô cúp điện thoại.

Anh nhìn điện thoại trong tay, trong đầu toàn là hình ảnh của hai người ngày trước.

Quán cà phê đậu đỏ ở ngay bên cạnh trường đại học ngày trước hai người học, anh cũng không biết hiện tại họ có còn kinh doanh không, nhưng nếu cô muốn gặp mặt ở đó chắc là cô đã đến nơi rồi.

Anh không biết có nên nói cho cô việc anh sắp làm cha hay không?

Không biết khi cô nghe được điều này cô sẽ có phản ứng thế nào?

Quán cà phê Đậu đỏ không thay đổi nhiều, không khí vẫn náo nhiệt như trước, hai người gọi cà phê, ngồi đối diện với nhau, trầm mặc không nói gì.

Tạ Cung Kỳ tháo khăn quàng cổ màu xanh nhạt ra, cô cầm cốc cà phê nhấp một ngụm, khóe môi hiện lên một nụ cười kỳ quái.

“Cà phê vẫn ngon như trước”.

Thượng Thái Lăng không tiếp lời cô, anh không muốn những ký ức trước kia ảnh hưởng đến mình, anh cũng nâng cốc cà phê nhấp một ngụm, thản nhiên hỏi: “Em về lúc nào vậy?”.

“Điều đó không quan trọng”. Cô lại uống một ngụm cà phê, ngẩng đầu nhìn anh “Quan trọng là tại sao anh lại kết hôn? Chúng ta thực sự là chia tay rồi sao?”.

“Hiện tại đề cập đến điều này đã quá muộn”. Anh cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Nếu cô coi trọng chuyện tình cảm với anh thì mấy tháng trước cô nên trở về, cần chi phải chờ tới bây giờ.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình  là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Quá muộn?” Tạ Cung Kỳ lộ ra vẻ bi thương, kích động đứng lên nói: “Đúng! Mấy tháng trước có người nói cho em biết anh kết hôn nhưng em không tin. Em đây còn ngu ngốc cho rằng họ lừa em. Lúc đó em phải đi công tác cùng đồng nghiệp ở Nam phi. Ở đó xảy ra tai nạn ô tô, bị gãy xương chân, phải nằm viện điều trị mất ba tháng mới khỏi, không nghĩ rằng lúc trở về lại nhận được thiếp cưới của anh”.

“Em còn không tin, liền bay về đây lại tận mắt nhìn thấy anh với một người phụ nữ mang thai đi mua đồ ở siêu thi, anh còn ân cần, quan tâm chăm sóc cô ta, em thực sự phát điên lên……”.

Thượng Thái Lăng ngạc nhiên. “Em nói…….. em bị tai nạn xe ở Nam Phi?”

“Đúng thế!” Cô tức giận nói: “Bởi vì em nhớ anh, bởi vì em nghĩ đến phải đi công tác xa làm cho tinh thần hoảng loạn mới xảy ra tai nạn, mà anh còn kết hôn, lại nhanh chóng làm cha! Anh tại sao lại kết hôn với người phụ nữ khác, lại còn có con với người khác cơ chứ? Em là cái gì? Anh nói đi, đối với anh em rốt cuộc là gì?”.

Anh nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy ruột gan đau đớn.

Trời ạ. Lúc đó hai người lại hiểu lầm nhau nhiều như thế. …….Anh bỗng nhiên đứng lên, kéo cô đứng dậy “Chúng ta đến nơi khác nói chuyện”.

Cô quá kích động, không thích hợp nói chuyện ở đây.

Anh đi nhanh mở cửa kéo cô ra ngoài.

Vừa ra khỏi quán, Tạ Cung Kỳ thình lình ôm chặt lấy hắn, đầu tựa vào ngực anh khóc.

“Em hận anh……………..Em hận anh……………”. Cô nức nở “Vừa nghĩ tới việc anh có con cùng người phụ nữ khác là em phát điên rồi……….”.

“Cung Kỳ!” Tim của anh đau đớn “Thực tế, đứa bé là………..”

“Là cái gì?” Cô nâng đôi mắt đẫm lệ, ôm một tia hy vọng hỏi: “Đứa bé kia không phải của anh? Đúng không? Đứa bé kia nhất định không phải của anh”.

Dù không muốn làm cô thất vọng nhưng anh vẫn lắc đầu: “Không, đứa bé là con của anh”.

Vẻ mặt cô thất vọng, sâu kín nói: “Anh biết không? Anh thực sự làm tổn thương em, trăm nghìn lần em cũng không nghĩ tới anh lại kết hôn cùng người phụ nữ khác, thoạt nhìn em thấy hai người thật hạnh phúc, không những thế còn thật bình tĩnh, sáng sớm đã nhìn thấy cái vẻ bình thản hạnh phúc này làm em thật khó chịu”.

Hạnh phúc ư?

Hóa ra, trong mắt người khác anh và Vi Băng trông rất hạnh phúc.

Cảm giác của Cung Kỳ rất chính xác, trước khi cô trở về, anh quả thật cảm thấy hạnh phúc, chẳng qua anh không thừa nhận mà thôi.

Anh nhìn cô chậm rãi nói “Đứa bé là kết quả sau một đêm tình của anh và cô ấy”.

“Anh và cô ta nảy sinh tình một đêm?” Tạ Cung Kỳ kinh ngạc mở to mắt. “Ý của anh là trước khi kết hôn đã xảy ra tình một đêm?”.

Trong suy nghĩ của cô Thượng Thái Lăng không phải là người như thế. Anh đã thay đổi, thực sự thay đổi rồi, cô vẫn nghĩ ngoài cô ra thì anh không thể………….

“Chính là vào buổi tối mà anh nghe thấy có tiếng đàn ông gọi em đi tắm, anh rất bực nên uống rất nhiều rượu, mà cô ấy lại xuất hiện, mặc bộ dồ giống y bộ đồ mà anh tặng cho em. Anh cho đó là em nên mới xảy ra chuyện như thế”.

Cô nhìn anh không chớp mắt giống như nghi ngờ lời anh nói có bao nhiêu phần là sự thực.

“Anh đã suy nghĩ xem có nên nói cho em biết không, nhưng cuối cùng anh quyết định không nói, đem sai lầm đó vĩnh viễn trở thành bí mật. Đối với chúng ta đều tốt, nhưng là!” Thượng Thái Lăng ánh mắt phức tạp nhìn cô “Không nghĩ tới là cô ấy lại mang thai, mà cô ấy lại còn là đối tượng xem mặt của anh, cơ thể cô ấy không khỏe, nếu phẫu thuật bỏ đứa bé thì cả đời không có khả năng mang thai”.

“Anh đừng nói nữa”. Tạ Cung Kỳ thở dài. “Hai người căn bản không nên kết hôn, hai người có thể ly hôn, đứa bé kia cũng không cần giữ lại, nếu có thể thì hãy bỏ nó đi, chúng ta có thể sinh đứa con khác, em sẽ tha thứ cho anh một lần này, nhưng nếu muốn em nuôi con của anh và người người phụ nữ khác thì không thể được”.

Anh lắc đầu “Hiện tại đứa bé đã hơn 4 tháng rồi, không thể bỏ được, anh cũng không để cho chuyện đó xảy ra, bởi vì đó là con của anh.”

Cô mở to đôi mắt không thể tin được “ Ý anh là muốn em nuôi đứa bé”.

Anh chớp nhanh mắt “Cung Kỳ, hiện tại anh và cô ấy đã là vợ chồng”.

Sắc mặt cô xanh mét nhìn chằm chằm anh. “ Ý của anh là anh muốn cô ấy, anh không cần em? Em là người thừa? Em không nên quay về? Em bị tai nạn là đáng đời? Em bị anh vứt bỏ là điều dĩ nhiên?

Anh nhắm mắt nói “Công bằng mà nói anh đã cho chúng ta cơ hội, nhưng mà em lại bỏ qua”.

“Bởi vì em không nghĩ anh lại nhẫn tâm như thế!” Tạ Cung Kỳ oán giận, căm tức nhìn anh “ Mười mấy năm chúng ta yêu nhau không thể chia tay như thế được, anh hãy nhanh ly hôn với cô ấy, có lẽ em sẽ tha thứ cho những tổn thương mà anh đã gây ra cho em”.

“Cung Kỳ!” Anh nhìn cô, ánh mắt thâm trầm “Ba tháng trước anh đã cầu xin em, nhưng em đã nói thế nào? Cuối cùng anh thấy rất thất vọng về cuộc tình này, anh thà chọn làm một người cha có trách nhiệm còn hơn, hiện tại anh đã là chồng của người khác, anh phải có trách nhiệm với cô ấy. Là anh đề nghị cô ấy kết hôn và sinh con, không phải là cô ấy quấn anh bắt anh kết hôn, anh không thể bỏ mặc cô ấy.

Thực tế anh cũng không có ý bỏ mặc Khang Vi Băng.

Cô và cục cưng là chỗ dựa tinh thần của anh ba tháng nay, cùng anh trải qua bao khó khăn lớn nhỏ, căn bản Cung Kỳ không hiểu được anh rất quan tâm đối với Vi Băng và cục cưng, không thể nói vứt bỏ là vứt bỏ được.

“Em mặc kệ! Anh cũng phải có trách nhiệm đối với em”. Tạ Cung Kỳ như không thể khống chế được hét lên “ Em không thể tiếp nhận được chuyện này, anh hãy ly hôn với cô ta ngay lập tức, nếu cô ta sinh con, anh phải cam đoan rằng vĩnh viễn không được để ý đến nó”.

.=======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====Có thể nói rằng, đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình chính là cách tiếp thu kiến thức thuận tiện và hiệu quả nhất.

Thượng Thái Lăng nhíu mi “ Cung Kỳ, em bình tĩnh chút đi……..”

“Em không thể nào bình tĩnh được!” Cô xanh mặt, bỗng nhiên đâỷ anh rồi chạy ra đường.