Chuyện tình một đêm
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình: Chuyện tình một đêm _Bọn họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau đánh lộn loạn nháo, cùng nhau tìm bạn gái, cùng nhau bị mấy ông bố già mới năm mươi tuổi đã muốn về hưu, hại cả bốn người mới có hai mươi tuổi đành vừa học vừa quản lí công ty của gia đình, thiếu chút nữa trở thành tráng niên sớm thệ.
Chương 20: Rất đau lòng
Lương Kỳ Gia dáo dác nhìn xung quanh, tìm kiếm chiếc BMW đen của anh vì thế đến khi có một chiếc xe khác ngừng ở bên cạnh cô cũng không có chú ý, tận đến lúc người trong xe bước xuống lên tiếng: “Lương tiểu thư” thì cô mới giật mình quay đầu nhìn lại.
“Tài xế Trần?” Cô có chút kinh ngạc, “sao lại là bác tới đón cháu?”
“Trạm tiên sinh bảo tôi đến.”
“Vậy Trạm tiên sinh ở đâu? Trên xe sao?”
Lái xe lắc đầu.
Sao vậy, hắn là có việc rời đi không được hay vẫn là vì chuyện buổi chiều cô không mời hắn đi mà sinh hờn dỗi?! Lương Kỳ Gia phỏng đoán, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là đáp án thứ hai.
“Kỳ Gia, làm sao vậy?” Ông Lương đang đứng bên cạnh hỏi.
Cô lắc đầu. “Ba, thực xin lỗi, Diệc Kỳ hình như còn có việc bận cho nên mới kêu lái xe tới đón con. Lần khác con lại giới thiệu hai người với nhau được không?” Cô áy náy nói.
“Chuyện này có gì mà phải xin lỗi, về sau vẫn còn cơ hội mà, không phải sao?” Lương phụ không thèm để ý mà trái lại còn an ủi cô.
Cô có chút miễn cưỡng cười vui gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía lái xe, dò hỏi: “Tài xế Trần, cháu có thể phiền chú thuận tiện đưa ba cháu về nhà luôn được không?”
“Đương nhiên.” Lái xe gật đầu.
“Cám ơn chú.” Cô hướng ông nói lời cảm tạ. “Ba, chúng ta lên xe đi.”
Vì thế xe liền đưa ông Lương về trước rồi mới đưa Lương Kỳ Gia đến nhà.
Đến nơi, bất ngờ là trong phòng lại hoàn toàn tĩnh lặng.
Trạm Diệc Kỳ chưa về nhà sao?
Bật đèn lên, Lương Kỳ Gia dạo quanh nhà một vòng, quả nhiên không có ai. Hắn thật sự bận việc nên mới gọi lái xe đến đón cô ư?
Nếu thế thì tốt rồi! Cô thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Cô biết mình bất an, lại lo lắng, sợ rằng hắn sẽ không để ý tới cô nữa. Ở chung bao nhiêu lâu, luôn luôn là hắn chủ động còn cô thì bị động, nếu hắn thật sự tức giận không quan tâm tới cô nữa, Lương Kỳ Gia lo sợ mình sẽ không biết làm thế nào để tiếp cận, trấn an những cảm xúc bất mãn nơi hắn.
May mà không có việc gì, hắn chỉ là bận việc mà thôi.
Đem mọi thứ cất đi rồi tắm rửa qua một chút, Lương Kỳ Gia trở lại phòng khách xem tivi chờ Trạm Diệc Kỳ về.
Trên HBO đang chiếu một bộ phim rất hay, cô xem đến mê mẩn, đến tận lúc kết thúc mới phát hiện đã quá mười một giờ mà Trạm Diệc Kỳ vẫn chưa trở về, hơn nữa cũng không hề gọi cuộc điện thoại nào cả.
Sao lại như thế? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Không nhịn được lo lắng bất an, cô lập tức cầm điện thoại bàn bên cạnh gọi cho hắn.
Điện thoại vang rất lâu, vang đến mức Lương Kỳ Gia cảm thấy tim như nhũn ra, đến khi cô nghĩ tin sẽ chuyển vào hộp thư thoại thì đột nhiên có người tiếp máy.
“Alo?”
Là giọng của Trạm Diệc Kỳ. Cảm ơn trời đất.
“Anh đang ở đâu? Vẫn đang làm việc ở công ty sao?” Cô hỏi.
“Cùng bạn đang ở PUB(*).”
(*) PUB: là một kiểu quán rượu mà trong đó có phục vụ cả thức ăn nhẹ. Nó có cả quầy bar và phòng chung phục vụ khách, ai cũng có thể vào được. Nhớ phân biệt rõ với bar và club nha. Bar: nơi thức uống có cồn như bia, rượu được phục vụ trục tiếp tại quầy thu tiền, nghĩa là bạn uống gì thì phải thanh toán tiền liền tại quầy bar. Cái này dễ thấy ở các sàn nhạc trẻ. Club: Cũng gần giống như bar, tuy nhiên nó thường chuyên về một cái gì đó cụ thể. Ví dụ: rock Club, Dance Club,… và thường cần có thể hội viên mới vào được.
Lương Kỳ Gia sửng sốt một chút, trừng mắt lên. Cô còn tưởng rằng hắn đang làm việc ở công ty chứ…
“Đối tác làm ăn hay là ông chủ của em vậy?” Cô nhịn không được lại hỏi.
“Quý Thành Hạo.”
.=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====Có thể nói rằng, đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình chính là cách tiếp thu kiến thức thuận tiện và hiệu quả nhất.
Thì ra là cùng với ông chủ của cô họp mặt, vậy thì không phải là vì công tác mà là vì giải trí rồi.
“Có việc gì không?” Thanh âm của hắn hơi lạnh nhạt.
“Không có gì, em chỉ thấy anh trễ rồi mà chưa về nên hỏi một chút thôi.”
“Vậy thì anh cúp máy đây.”
“Được.” Cô vừa dứt lời đã nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm tút tút. Lương Kỳ Gia cắn môi, vô lực đem điện thoại đặt về chỗ cũ.
Thì ra hắn thật sự tức giận, bởi vì trước kia mỗi khi cùng bạn bè đi ra ngoài tụ họp hắn đều nói với cô, còn hỏi cô có muốn đi cùng hay không, nhưng đêm nay cái gì hắn cũng chưa nói.
Làm sao bây giờ? Tuy rằng hắn vẫn còn nhận điện thoại của cô, cũng trả lời các vấn đề cô đưa ra nhưng cảm giác hoàn toàn không giống với lúc trước.
Hắn rất tức giận ư? Sẽ mất bao lâu đây? Hắn sẽ không để ý đến cô nữa sao? Nếu hắn thật sự không thèm để ý tới cô nữa, cô nên làm gì mới được bây giờ?
Mũi đau xót, tầm mắt mơ hồ, nước mắt cứ thế không ngừng rơi xuống khiên cô vô cùng hoảng hốt.
Trước đây mỗi khi cùng Tiểu Tuệ nói chuyện phiếm, nói tới việc bị dì khi dễ bắt nạt mà mình vẫn có thể sống được, Tiểu Tuệ đều nói với cô rằng: “Cậu quá kiên cường.”
Cô cũng biết mình thật sự rất kiên cường, phát sinh loại chuyện tình một đêm, rồi chưa kết hôn đã mang thai, cô cũng chưa từng rơi quá một giọt nước mắt, bình tĩnh đón nhận sự thật, chấp nhận tất cả, nhưng bây giờ vì sao cô lại khóc chứ?
Có khi hắn thật sự không có tức giận, mà nếu tức giận cũng không nhất thiết sẽ bỏ mặc cô, có thể đây đều chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều mà thôi, khóc lóc cái gì chứ?
Dùng sức lau hết nước mắt đang không ngừng rơi xuống, Lương Kỳ Gia cảm thấy tức tối với chính mình vì sao không thể khống chế được, càng tức mình hơn thế nhưng chỉ bởi vì Trạm Diệc Kỳ không để tâm tới mình mà thương tâm khổ sở.
Chỉ là nghĩ mà thôi, cô rốt cuộc là làm sao vậy?
Rất đau lòng, tại sao lại thế? Cô bị sao thế này, chỉ có một chuyện cỏn con liền rơi nước mắt không ngừng? Chẳng lẽ đây là chứng u buồn trước khi sinh của thai phụ sao? Nhưng mà trước đây cô chưa từng có cảm giác như thế này, chỉ có bây giờ, nghĩ đến việc Trạm Diệc Kỳ không để ý tới mình, nước mắt của cô mới như vòi nước bị hỏng mà tí tách chảy ra không ngừng.
“Đáng ghét, đừng khóc.” Cô tự nói với chính mình nhưng căn bản là vô dụng.
Nước mắt không khống chế được cứ thế rơi xuống, Lương Kỳ Gia bực mình đứng dậy tắt tivi đi rồi xoay người trở về phòng nằm ngủ.
Cô nói với chính mình, chỉ cần ngủ sẽ không còn miên man suy nghĩ nữa, nước mắt sẽ không tiếp tục rơi, hơn nữa quan trọng nhất là lúc mình tỉnh lại, có lẽ mọi thứ đều sẽ mưa tạnh trời quang, sóng êm biển lặng, hắn không tức giận, cũng sẽ không còn mặc kệ cô nữa.
Đúng vậy, chính là như thế, chỉ cần tỉnh giấc sẽ không có việc gì.
Nhất định sẽ không có việc gì.
Nhất định.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình Nữ Cường======
Buổi sáng tỉnh lại, hắn không ngủ ở bên cạnh, thậm chí ngay cả gối đầu đều lạnh ngắt. Đêm qua Trạm Diệc Kỳ không quay trở về sao?
Lương Kỳ Gia thật cẩn thận xoay người xuống giường, tuy rằng bụng của cô so với nhiều sản phụ có tháng cùng tháng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng dù sau cũng là cái bầu hơn tám tháng, mặc kệ là muốn nằm xuống hay đứng lên đều phải chậm rãi, cẩn trọng để ngừa tai nạn xảy ra.
Cô ra khỏi phòng, trong nhà im ắng, vắng lặng, không hề giống như có người ở.
Hắn thật sự không trở về?
Cô đi đến trước cửa nhà, kinh ngạc nhìn thấy giầy của Trạm Diệc Kỳ và chìa khóa nhà, chìa khóa xe để ở trên nóc tủ.
Hắn có trở về, nhưng tại sao không thấy người đâu? Đang ở trong nhà tắm sao?
Lương Kỳ Gia nghi hoặc vòng trở lại trong phòng, đến gần nhà tắm thăm dò thử. Cửa nhà tắm khép hờ, bên trong cũng không có tiếng động gì hết. Cô tiến đến đẩy cửa ra, quả nhiên không có ai bên trong.
Không ở nơi này, vậy là ở phòng khác sao?