Chuyện tình một đêm
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình: Chuyện tình một đêm _Bọn họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau đánh lộn loạn nháo, cùng nhau tìm bạn gái, cùng nhau bị mấy ông bố già mới năm mươi tuổi đã muốn về hưu, hại cả bốn người mới có hai mươi tuổi đành vừa học vừa quản lí công ty của gia đình, thiếu chút nữa trở thành tráng niên sớm thệ.
Chương 23: Điều kiện gì?
Tuy rằng cô chưa nói nhưng hắn biết nhất định có việc, bởi vì trừ bỏ việc lên mạng suốt ngày, thú vui gần đây cô mới phát hiện là cùng hắn nói chuyện phiếm, đông kéo tây buông thứ gì cũng có thể tán gẫu được, đôi khi chỉ là vì muốn nghe lời giải thích của hắn. Cô như thế sao có thể bỏ qua cơ hội đi trên xe cùng hắn mà không hỏi này hỏi nọ chứ?
“Hình như chuyện gì cũng không lừa được anh thì phải.” Lương Kỳ Gia trầm mặc một chút rồi cười khổ nói.
“Anh rất thích vẻ mặt em lúc cười, trừ những lúc miễn cưỡng ra.” Hắn vươn tay cầm lấy tay cô như tiếp thêm sức mạnh. “Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn lại ôn nhu hỏi.
“Hôm nay dì đến công ty tìm em.” Cô ngập ngừng một chút, mới thẳng thắn nói ra.
Trạm Diệc Kỳ im lặng. “Dì? Cái bà cô trong nhà ba em kia?”
“Vâng.” Cô hữu khí vô lực trả lời.
“Bà ta tìm em có chuyện gì?”
“Hình như bà ấy đã từ chỗ ba em biết được một ít chuyện của chúng ta, bà ấy muốn cuối tuần này mang anh về nhà ăn cơm.”
“Trời muốn nổi bão rồi sao?” Hắn nhíu mày, trào phúng nói. Cùng Lương Kỳ Gia hàn huyên vô số lần, hắn từ miệng cô nghe được không ít chuyện về người phụ nữ xấu xa kia đối với chồng và con gái riêng của ông, vì thế đối với kẻ được xưng là trưởng bối của vợ mình kia hắn không có nửa điểm hảo cảm nào hết.
“Tiểu Tuệ cũng nói như vậy.” Lương Kỳ Gia khẽ mở môi cánh hoa, cười khổ.
“Chỉ vì chuyện này, bà ta đã chạy tới công ty tìm gặp riêng em sao? Bà ta không biết trên đời này có một thứ gọi là di động à?”
“Bà ấy không có số điện thoại của em.”
“Là em không cho bà ta, hay là bà ta không thèm giữ.”
Hắn thật đúng là nhất châm kiến huyết(*). Đáp án đương nhiên là vế sau rồi.
(*) Nhất châm kiến huyết: một châm thấy máu, ý nói một câu đã đánh trúng trọng tâm vấn đề.
“Bà ta muốn gì?” Trạm Diệc Kỳ hỏi, lập tức sau đó lại tự mình đáp. “Nhất định là cáo chúc tết gà rồi, không có tâm ý tốt đẹp gì hết!”
“Em không biết.” Cô thản nhiên đáp.
“Em nhất định đang suy nghĩ điều gì nên mới sầu lo bất an như vậy. Em đang lo lắng điều gì? Nói cho anh biết đi.” Hắn nhìn cô, bàn tay đang nắm tay cô cũng dùng sức siết một chút.
======= tiểu thuyết hay ====== Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình làm người ta quên đi lo lắng.Tống Thái Tông mỗi ngày đều đọc hai quyển sách Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình, nếu một ngày bận việc triều chính thì ngày hôm sau sẽ đọc gấp đôi.=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====
“Tuần này ba em đi du lịch nên không có ở nhà.” Cô chần chờ nói ra.
“Sau đó?” Hắn không hiểu cô vì sao đột nhiên nói đến chuyện này.
“Nếu dì muốn biết số điện thoại di động của em có thể hỏi ba, bà lại đặc biệt chọn lúc ba không có ở nhà để bảo em mang anh trở về, em thật sự…” Cô thật sự không biết nên làm gì mới được, trong lòng rất bất an, cảm giác như sóng gió đang dần tới.
“Nếu em không muốn đi thì đừng đi, cự tuyệt là được rồi.” Xem cô lo lắng như vậy, Trạm Diệc Kỳ thay cô ra cái quyết định.
“Em không biết nữa…” Cô do dự nói. “Bà ấy dù sao cũng là trưởng bối, hơn nữa nếu em không đi, em lo về sau ba ở nhà sẽ càng khó khăn hơn nữa. Dì nhất định sẽ mượn cớ này mà nói tới chuyện của ba ngày xưa, tìm cơ hội nhục nhã ông ấy.”
“Ba em có thể rời khỏi gia đình ấy.”
“Tiền của ông đều ở trong tay dì rồi.”
“Nếu là vấn đề tiền bạc, đó căn bản không phải là chuyện đáng suy nghĩ, nuôi dưỡng thêm một người ba vợ đối với anh mà nói không quá khó khăn.” Hắn nhẹ nhàng nói.
“Nhưng ba em là người rất có trách nhiệm với gia đình.” Cô lắc đầu nói.
“Nhắc đến chuyện này, anh có thể hỏi giữa ba em và mẹ - ý anh nói là mẹ đẻ của em ấy, đã xảy ra chuyện gì không? Nếu như theo lời em nói, ba em là người rất có trách nhiệm, ông hẳn là sẽ không làm ra chuyện có lỗi với cả hai người phụ nữ như vậy.”
Điểm này thật sự khiến hắn không thể lý giải nổi.
“Ba và mẹ em là hai người yêu nhau, còn dì là người con dâu mà ông nội vừa ý. Ông nội là người nghiêm khắc, ba em không thể cãi lại, chẳng có cách nào đành chia tay với mẹ và cưới dì, khi đó mẹ cũng không biết đã mang thai em, ba cũng vậy. Khi em ba tuổi, mẹ vì sinh bệnh mà không thể nuôi nấng em được nữa, bà đành nhờ ba em giúp đỡ. Năm em bốn tuổi, mẹ mất vì bệnh, ba liền mang em về nhà.”
“Thì ra là như vậy.” Trạm Diệc Kỳ gật gật đầu, rốt cục đã hiểu.
“Dì là một người cực kì sĩ diện, căn bản là không thể chấp nhận việc ba đã giấu bà chuyện có một đứa con gái riêng ở bên ngoài, cho dù em là người con có được trước khi hai người kết hôn sinh con cũng thế. Hơn nữa ba rất thương em, nhất định điều đó khiến cho bà cảm thấy đó là yêu ai yêu cả đường đi, cho nên bà mới ghét em như vật, cả đời đều sống trong oán hận.” Cô nói hết sức bình tĩnh, hệt như đã chấp nhận đây là số mệnh của mình.
“Anh chỉ có thể nói trừ em và mẹ ra, những người kia đều sai hết. Ông nội em năm đó quản quá nhiều chuyện, ba em lại quá yếu đuối, còn về phần bà dì của em thì anh nghĩ, căn bản người đàn bà này nhân cách có vấn đề, không ai khiến bà ta bất hạnh, bất hạnh đều là do tự bà ta mang tới ình.” Trạm Diệc Kỳ bình luận.
Lương Kỳ Gia gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nhưng mà những chuyện này đều đã là quá khứ, điều khiến cô phiền não bây giờ chính là cuối tuần sắp tới kia cơ.
“Anh cảm thấy chúng ta có nên đi không?” Cô hỏi hắn.
“Em không muốn đi thì đừng đi, còn nếu em muốn đi, anh đương nhiên sẽ đi cùng với em.” Hắn trả lời mà như không, bởi vì đối với Trạm Diệc Kỳ mà nói, có đi hay không không quan trọng, quan trọng là: “Đừng lo lắng, có anh ở đây, anh sẽ không để bọn họ động đến một cọng lông tơ của em đâu.”
Ngữ khí trầm ổn rắn chắc của hắn thoáng trấn an tâm tình bất định của cô.
“Nếu bà ấy muốn động đến anh mà không phải em thì sao.” Cô đừa giỡn hỏi hắn.
“Ừm, điểm này có vẻ đáng để lưu tâm đây.” Trạm Diệc Kỳ cố ý làm vẻ mặt khó xử, nhíu mày nói.
Lương Kỳ Gia nhịn không được bị vẻ mặt này của hắn chọc cho cười phá lên.
“Đừng lo lắng, có em ở đây, em sẽ không để bọn họ động đến một cọng lông tơ của anh đâu.” Lương Kỳ Gia đem những lời hắn vừa nói trả lại không sót một chữ nào.
======= tiểu thuyết hay ======
Không nghĩ tới cô sẽ dùng đến chiêu này, Trạm Diệc Kỳ ngây ngốc sửng sốt một chút, lập tức cất tiếng cười to lên.
“Được, tốt lắm.” Hắn cười nói. “Như vậy cuối tuần này anh phải dựa vào sự bảo hộ của em rồi, em yêu.”
“Không thành vấn đề, cứ tin ở em.” Cô cam đoan nói.
“Được, anh sẽ chống mắt nhìn xem.”
Đây là một bữa tiệc Hồng Môn Yến(*).
(*) Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Đó là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự có: Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán - Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán.
Lương Kỳ Gia sống trong cái nhà này đã hơn hai mươi năm, đây vẫn là lần đầu tiên được dì nấu “riêng” ột bữa ăn, hại cô vừa ăn mà vừa run sợ trong lòng, hoàn toàn không cảm nhận được hương vị đồ ăn đâu hết.
Thái độ của dì đối với cô cũng không có trở nên đặc biệt tốt, nhưng mà không hề giống trước kia, hôm nay dì lạnh lùng thản nhiên giống như là trời sinh bà đối với người con không có cùng huyết thống là cô này vốn vẫn hay ở chung như vậy.
Nhưng mà ngoài ý muốn, thái độ của cậu em trai bằng tuổi nhưng kém mình sáu tháng Lương Quan Thiên lại vô cùng thân thiết, gọi cô một tiếng chị, gọi Trạm Diệc Kỳ một tiếng anh rể khiến Lương Kỳ Gia cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Mẹ con dì rốt cuộc muốn làm gì chứ? Cô thật sự là càng lúc càng không hiểu.
Thất khó khăn vất vả nuốt hết được bữa cơm, mọi người chuyển sang ngồi ở phòng khách, Mẹ Lương đem hoa quả đã cắt gọt tốt tới, đặt ở trên bàn trà rồi cũng ngồi xuống.
“Mẹ.” Lương Quan Thiên thấp giọng gọi một tiếng, phảng phất có mùi vị của một âm mưu.
“Hai người các con tính khi nào thì kết hôn?” Mẹ Lương lên tiếng hỏi, ngữ khí vẫn lạnh lùng thản nhiên như cũ.
“Chờ đứa nhỏ sinh ra, thân thể con khỏe hơn một chút rồi tính.” Lương Kỳ Gia trả lời.
“Cho nên hai đứa là thật sự muốn kết hôn với nhau?”
“Đương nhiên.” Trạm Diệc Kỳ nắm tay cô nói.