Chuyện tình một đêm
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình: Chuyện tình một đêm _Bọn họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau đánh lộn loạn nháo, cùng nhau tìm bạn gái, cùng nhau bị mấy ông bố già mới năm mươi tuổi đã muốn về hưu, hại cả bốn người mới có hai mươi tuổi đành vừa học vừa quản lí công ty của gia đình, thiếu chút nữa trở thành tráng niên sớm thệ.
Chương 19: Quý Thành Hạo
“Vậy hẹn ba buổi tối gặp lại.”
“Ừ, đi đường cẩn thận một chút, không cần vội vàng, ba chờ con.” Ba Lương dặn dò.
Lương Kỳ Gia gật đầu đồng ý, sau đó chấm dứt cuộc trò chuyện, hít một hơi thật sâu rồi bấm số gọi đến một nơi khác, lúc này cửa ải cần vượt chính là “cai ngục” Trạm Diệc Kỳ của cô.
Ấy, nói như thế có điểm hơi quá thì phải, dù sao hắn đối xử với cô tốt đến mức nằm mơ cũng phải mỉm cười cơ mà, nhưng hắn thật sự rất giống một cai ngục nha, không cho phép cô làm thế này, làm thế kia, cô đi đâu hắn cũng theo cùng, còn bá đạo quản đông quản tây, không gọi là cai ngục thì nên gọi là gì mới được chứ?!
“Alô?”
A, cai ngục nhận điện thoại rồi, thanh âm có chút nghiêm túc, có lẽ vẫn đang làm việc.
“Xin lỗi, anh đang bận sao? Em chỉ muốn nói một tiếng, buổi tối em có việc nên sẽ tự mình về nhà, anh không cần tới đón em nữa.” Lương Kỳ Gia nhanh chóng nói xong, hy vọng có thể thừa dịp hắn đang bận rộn làm việc mà vượt qua cửa ải khó nhằn này.
Nhưng mà làm sao có thể dễ dàng thế chứ?
“Chờ anh một chút.” Trạm Diệc Kỳ lập tức nói, tiếp theo liền nghe được tiếng hắn phân phó người bên cạnh. “Hội nghị tạm dừng, nghỉ ngơi một chút.”
Trời ạ, thì ra hắn đang họp, lại còn vì cuộc điện thoại của cô mà muốn người khác chờ hắn.
Xem ra người đàn ông này không chỉ ngang ngược hoành hành với mình cô mà thôi, đối với người khác hắn cũng thế, quả thực là kẻ duy ngã độc tôn mà.
“Buổi tối em có chuyện gì?” Giọng nói của hắn trở lại trong di động.
“Cùng ba ăn cơm.” Cô nói thật ra.
“A, ba vợ.”
Lương Kỳ Gia nhịn không được ngẩn người. Hắn lấy những lời này ở đâu ra vậy, ai là ba vợ của hắn chứ? Tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn im lặng trộm nở nụ cười.
“Anh bảo ai là ba vợ cơ, chúng ta còn chưa kết hôn đâu.”
“Được rồi, ba vợ tương lai.” Trạm Diệc Kỳ lập tức nghiêm trang sửa lại lời nói.
Hắn sửa lời lại khiến cô nhịn không được bật cười.
======= tiểu thuyết hay ======Nhưng không phải ai cũng có cơ hội đi du lịch hàng ngàn dặm đường. Vì vậy may mà có Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình, có thể giúp họ ở một chỗ cố định vẫn có thể hiểu thêm về thế giới
Đáng giận, người này nhất định là cố ý!
Người đàn ông này đôi khi sẽ làm bộ mặt lạnh dọa cô cười không ngừng nổi, thật là kẻ đáng ghét, hiện tại cô đã bị hắn làm hại đến mức thi thoảng lại bật cười một mình khiến Tiểu Tuệ cứ hoài nghi hỏi xem cô cười cái gì, cô lại đáp không được, thật sự đáng ghét mà.
“Hai người hẹn lúc mấy giờ? Ở đâu?” Hắn đợi cô cười xong mới mở miệng hỏi.
“Sáu giờ rưỡi, ở nhà hàng thịt nướng phía Bắc đường Đôn Hóa. Em sẽ gọi taxi đến đấy, hoặc là đi xe buýt công cộng cũng được, anh yên tâm.” Cô thu hồi tiếng cười, chủ động hướng hắn cam đoan.
“Không cho anh đi đón là vì muốn anh về nhà thay quần áo à?”
“Hả?” Cô ngẩn ngơ.
“Anh có cần về nhà thay bộ quần áo khác không?” Hắn hỏi lại.
Lúc này Lương Kỳ Gia đã kinh ngạc đến độ nói không nên lời, bời vì cô căn bản không nghĩ tới hắn sẽ đòi theo cô đi gặp mặt ba hết. Cuộc gặp mặt đêm nay là cuộc hẹn giữa cha và con gái, không nghĩ tới hắn cũng là điều đương nhiên, nhưng mà làm sao cô lại có cảm giác thật có lỗi với hắn a?
“Trạm Diệc Kỳ…” Cô nên nói với hắn như thế nào giờ, chẳng lẽ nói rằng cô thật ra không có ý định cho hắn đi cùng sao.
Kỳ thật vừa rồi cô đã nói sẽ tự mình về nhà, ý tứ đã quá rõ ràng, cuộc hẹn này không bao gồm có hắn, người này vì sao không chịu nghe rõ ràng chứ? Bây giờ cô nên nói thế nào để hắn không đi a?
“Đùa với em thôi, tối hôm nay anh vừa lúc có việc, em dùng cơm xong nhớ gọi điện cho anh, anh đến đón em.” Trạm Diệc Kỳ bất chợt nói.
“Thật sao?” Cô nhịn không được nghi ngờ tính chân thật của việc này.
“Cái gì mà thật sao? Anh đương nhiên sẽ tới đón em rồi. Nhớ điện cho anh, giờ anh cần phải đi họp rồi, không thèm nghe em nói nữa, bye.”
“Bye…” Cô còn chưa nói hết, bên kia di động đã tắt máy, hắn tự động ngắt điện thoại, đây là việc trước đây chưa từng xảy ra.
Hắn đau lòng. Không biết vì sao cô lại cảm thấy như thế.
Tại sao có thể như vậy?
Làm sao bây giờ?
***
Lương Kỳ Gia đột nhiên cảm thấy rất hối hận, kỳ thật cô có thể mời hắn cùng đi, tuy rằng có thể sẽ dọa cho ba nhảy dựng lên nhưng mà cô chính là mang thai đứa nhỏ của hắn, hơn nữa từ đêm hai người phát sinh quan hệ thân mật xong, cô đều ngủ ở trong phòng hắn, mỗi đêm cùng hắn cùng giường chung gối, quan hệ như thế cũng đã đủ để cô đưa hắn đến giới thiệu cho ba biết mặt được rồi.
Cô lại nghĩ đến hơn một tháng vừa qua hắn đã từng đề cập mấy lần đến việc muốn cô đưa hắn về nhà giới thiệu cho cha và dì nhưng cô cứ kiên trì nói không cần, ít nhất lúc ấy cô còn chưa có ý định muốn đề người thân biết đến với hắn.
Khi đó cô có thể già mồm át lẽ phải nói dì có lẽ không có khả năng hoan nghênh hắn cho nên việc gặp mặt liền miễn đi. Nhưng còn ba thì sao? Ba đối với thái độ của hắn sẽ rất hoan nghênh, vì sao cô lại không nghĩ tới việc giới thiệu hắn với ba chứ?
Vì vẫn còn hoài nghi hắn có tâm tư khác với mình?
Hoài nghi tình cảm của hắn?
Hay vẫn là lo lúc đứa nhỏ sinh ra, hắn sẽ chỉ cần đứa nhỏ mà không cần cô?
Suốt một tháng qua hắn đối với cô tốt như vậy chẳng lẽ còn không đủ để xóa tan hoài nghi cùng lo lắng của cô sao? Cô rốt cuộc vì sao không nghĩ tới việc giới thiệu hắn với ba chứ, rốt cuộc là vì sao?
======= Truyện Ngôn Tình hay ======
Càng nghĩ, Lương Kỳ Gia càng giận chính mình, thậm chí ban nãy cô còn không nghĩ đến chuyện này nữa.
Bây giờ cô gọi điện lại cho hắn, hỏi hắn muốn đi cùng mình hay không, liệu hắn sẽ trả lời như thế nào?
Lương Kỳ Gia hơi nhếch đôi môi cánh hoa, do dự tự hỏi.
Nhưng mà vừa rồi cô đã làm gián đoạn cuộc họp của hắn, giờ mà gọi nữa hình như không tốt lắm, hơn nữa nếu như tôi nay hắn thật sự có việc bận thật thì cô cần gì phải quấy rầy hắn thêm lần nữa chứ?
Cơ hội vẫn còn nhiều.
Một giọng nói ở trong đầu cô vang lên.
Lương Kỳ Gia trừng mắt nhìn, ngẫm lại cũng đúng. Mỗi tuần ba đều hẹn gặp cô một lần, bỏ qua tối nay, lần tới cô vẫn có cơ hội giới thiệu hắn với ba cơ mà.
Hít sâu một hơi, cô chậm rãi thả lỏng, buông tha cho sự giãy giụa cùng hối hận của mình nãy giờ, hơi bình ổn lại cảm xúc rồi xoay người trở về bàn làm việc, tiếp tục công tác, chờ tới lúc tan tầm.
“Ba, hay là con gọi Diệc Kỳ đưa ba trở về, ba không cần phải đi xe buýt công cộng đâu.” Ra khỏi nhà hàng thịt nướng, Lương Kỳ Gia nói với ông Lương.
Hai mươi phút trước, cô gọi điện cho Trạm Diệc Kỳ nói hắn có thể tới đón mình, hắn bảo được.
Khi ấy ba Lương đang ngồi bên cạnh, chờ cô buông di động xong liền tò mò hỏi cô gọi ai tới đón. Cô liền nhân cơ hội này nói chuyện thẳng thắn với ông, nói cô đang ở cùng với cha của đứa nhỏ trong bụng.
Ông Lương nghe xong quả thực có chút giật mình, nhưng vẫn vui mừng vì có người ở bên cạnh chăm sóc con gái, hơn nữa sau khi biết được thái độ đối đãi của Trạm Diệc Kỳ với Kỳ Gia xong thì lại càng cao hứng hơn đến nỗi suýt nữa lệ nóng tràn mi luôn.
Ông hỏi rất nhiều chuyện về Trạm Diệc Kỳ, Lương Kỳ Gia đều thành thật trả lời, cho nên đến lúc tính tiền ông cũng không tranh trả với cô nữa.
Bọn họ cùng nhau ra khỏi nhà hàng thịt nướng, ông Lương muốn gặp Trạm Diệc Kỳ nhưng lại không dám mở lời, vì thế Lương Kỳ Gia liền mở miệng trước hỏi ông có muốn Diệc Kỳ đưa ông về luôn không?
“Như vậy có làm phiền đến nó hay không?” Ông Lương có chút cao hứng lại có chút ngượng ngùng hỏi.
“Không đâu, dù sao ngày mai là cuối tuần, không cần đi làm mà.” Cô mỉm cười lắc đầu.
Tính toán thời gian từ nãy đến giờ, Trạm Diệc Kỳ có lẽ cũng sắp tới.