Yêu để vui

Yêu để vui

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Yêu để vui _Đời người thật ngắn ngủi, vậy nên nếu có thể yêu được thì hãy yêu, nếu có thể tha thứ thì hãy tha thứ. Cuộc sống ngắn lắm, sống 1 ngày vui vẻ cũng là sống, sống 1 ngày không vui vẻ cũng là sống, vậy nên chúng ta hãy trân quý, vui vẻ mà sống trọn một ngày.

Chương 30: Tiểu Niệm...

Lăng Hy mất hồn đứng đấy nhìn cô, phải nói cô rất đẹp. Hôm nay cô mặc 1 chiếc đầm màu trắng, đường trước được may ngắn đến ngang đùi khoe trọn đôi chân thon dài, đường sau lại được thiết kế thêm vạt lụa dài chạm tới đất, phần thắt lưng được gắn 1 chiếc nơ xinh xắn, mái tóc thiết kế vén sang 1 bên kết lại, trên đầu là chiếc vương miện nhỏ, trông cô không khác gì 1 nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích. Lăng Hy mỉm cười bước đến bên cạnh:

- Tiểu Như, em thật sự rất đẹp

Cô có chút đỏ mặt cúi xuống lí nhí nói cảm ơn anh. Mạt Mạt thấy vậy liền đi tới kéo cô lên xe:

- Được rồi, đi mau lên không kẻo muộn!

Vì do tập đoàn tài trợ là Vương Trịnh nên chương trình sẽ được tổ chức tại chính Tập đoàn tài trợ. Cô vừa bước xuống, mọi ánh mắt đều chung 1 hướng, say mê có, khen ngợi có kể cả đố kị cũng có.

MC sau khi đứng lên giới thiệu tổng quát về chương trình liền mời:

- Xin mời cô Tiểu Như, người đã viết lên ý tưởng này nhảy mở màn.

Tiểu Như nghe thấy vậy liền bước lên sân khấu nhưng không khỏi lo lắng. Giám đốc Lam đã nói ban tổ chức sẽ sắp xếp bạn nhảy cho cô vậy mà nãy giờ cô tìm không thấy. Bàn tay bấu chặt vào nhau, mọi người ở dưới bắt đầu xì xào, Tiểu Như sợ đến mức toát mồ hôi, nếu không có bạn nhảy cô làm sao có thể nhảy mở màn được, đồng nghĩa với việc chương trình sẽ không được tiếp tục vậy là sẽ gây tổn thất lớn. Khi mọi người đang tiếng to tiếng nhỏ thì 1 thân ảnh với bộ lễ phục màu trắng chững chạc bước tới bên cô, gương mặt tuấn mỹ khẽ mỉm cười, cúi người xuống nhẹ nhàng đưa tay ra:

- Tiểu Như, rất vui có thể được cùng em nhảy mở màn

Tiểu Như hơi bất ngờ 1 chút nhưng cũng đưa tay ra đặt lên tay hắn, trong đầu cô chỉ nghĩ phải nhanh hoàn thiện bài nhảy mở màn này. Trên sân khấu 1 cô gái với vóc dáng mảnh mai được đặt trong tay của người đàn ông thành đạt nhất, bọn họ cứ thế mà uyển chuyện theo giai điệu vẽ nên 1 khung cảnh đẹp xao xuyến lòng người.

Kết thúc chương trình sẽ tổ chức bình chọn. Mc bước lên sân khấu đọc kết quả:

- Cặp đôi suất sắc nhất hôm nay, có được số phiếu bình chọn tuyệt đối thuộc về cặp đôi nhảy mở màn Tiểu Như và Thiên Vương, xin mời 2 người lên sân khấu.

Tiểu Như còn chưa kịp hiểu chuyện đã thấy hắn đi tới trước mặt, cô đành phải khoác tay hắn đi lên sân khấu. Bất ngờ hơn, trước bao nhiêu con mắt hắn lại dám quỳ xuống lấy chiếc nhẫn ra chờ đợi cô. Mọi người ở dưới bắt đầu hô to "nhận đi, nhận đi", Tiểu Như ái ngại nhìn xuống, nếu không nhận thì chương trình sẽ gặp rắc rồi mà nhận cũng chẳng xong với hắn. Suy nghĩ 1 lúc cô liền đưa tay ra. Giây phút ấy hắn đã mỉm cười đeo nhẫn lên tay cô, khéo lại vừa, hắn từ từ đứng lên kéo cô sát lại vào mình, bình thản nói:

- Bà xã, em là đã nhận lời cầu hôn của anh!

Cô giương đôi mắt lên nhìn hắn nói nhỏ:

- Trịnh Thiên Vương, anh thật là bỉ ổi

=======Truyện Ngôn Tình  Tiểu Thuyết Tổng Tài ====

Sau buổi trao giải, Tiểu Như liền kéo hắn ra 1 góc khuất:

- Trinh Thiên Vương, anh rốt cuộc là muốn gì!

- Bà xã, anh chỉ là muốn cầu hôn em!

- Thiên Vương, tôi không có thời gian để chơi trò chơi với anh. Lúc đó nhận lấy là vì nghĩ đến lợi ích của 2 bên bây giờ, chiếc nhẫn này tôi trả lại cho anh.

Nói rồi cô liền tháo nhẫn ra mà đặt vào tay hắn.

- Anh không hề có ý chơi trò chơi với em. Tiểu Như, em không thể tha thứ mà cho anh 1 cơ hội sao?

- Thiên Vương, trước giờ tôi chưa từng giận hờn hay oán trách anh nên không cần phải tha thứ. 5 năm trời xa cách anh nghĩ chúng ta còn có thể quay lại sao?

- Có thể, chỉ cần em đồng ý.

- Vậy để tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không đồng ý.

- Vậy anh cũng nói cho em biết, Trịnh Thiên Vương này sẽ không bỏ cuộc.

- Anh...anh...tôi mặc kệ

Tiểu Như tức giận tới nỗi không thể nói thành lời liền quay lưng bỏ đi nhưng do tà váy phía sau quá dài khiến cô không cẩn thần mà dẫm phải, liền trượt chân người đổ về phía trước, hắn vẫn là nhanh tay hơn bước vội về phía đó đưa tay ra đỡ lấy người cô:

- Tiểu Như, em đây có phải hay không là cố tình muốn dựa dẫm anh

- Tôi đây mới là không thèm.

Cô có chút xấu hổ liền luốn cuống đẩy hắn ra nhưng bàn chân lại nhói lên đau đớn làm cô đứng không vững. Thiên Vương thấy cô nhíu mày liền ngồi xuống, bàn tay đặt nhẹ lên mắt cá chân:

- Bị trẹo chân rồi, Tiểu Như em thật là biết cách làm người khác lo lắng

Chân đã đau lại còn hị hắn nói móc khiến cô có chút tức giận:

- Tôi đâu có mượn anh...

Chưa kịp nói hết câu cô liền thấy cả người được bế bổng lên, cô vùng vằng:

- Thiên Vương, anh làm gì vậy, bỏ tôi xuống mau!

- Tiểu Như, em đừng cựa nữa được không? Anh sẽ đưa em về!

Thấy hắn có vẻ giận dỗi gắt lên cô liền im lặng quan sát hắn. Mẹ kiếp, gương mặt hắn từ góc nghiêng với khoảng cách gần như này trông thật là đẹp, từ hàng lông mi đến sống mũi xuống bờ môi không có điểm nào chê được. Thiên Vương cảm nhận được cái nhìn của cô khẽ cười:

- Tiểu Như, em có phải là đang nhận ra rằng anh rất đẹp trai không?

- Trịnh Thiên Vương (cô bị phát hiền liền có chút xẩu hổ)

Hắn bế cô ra xe rồi hướng thẳng đường về nhà cô mà lăn bánh. Tiểu Niệm thấy mẹ bề nhưng lẠi bị 1 thúc thúc bế liền lon ton chạy ra:

- Mẹ lớn rồi sao còn bắt thúc thúc bế?

Cô có chút lúng túng không biết trả lời sao liền thấy hắn đặt cô xuống ghế, bàn tay nhẹ nhàng tháo giày đưa chân cô lên:

- Mẹ con do không cẩn thận nên bị ngã trẹo chân, vì vậy thúc thúc phải bế mẹ con về. Tiểu Như, bây giờ anh sẽ nắn lại em chịu khó 1 tí nhé.

Hắn cầm lấy bàn chân xoay xoay 1 hồi rồi bất ngờ vặn 1 cái đau đớn làm cô kêu lên:

- Thiên Vương, tên khốn khiếp nhà anh không thể nhẹ tay hơn chút sao?

Tiểu Niệm thấy vậy liền chạy lại gần ngồi xuống phồng má thổi chân cô:

- Thúc thúc, thường mỗi khi Tiểu Niệm bị ngã đau mẹ sẽ làm như vậy.

- Vậy sao?

======= Truyện Ngôn Tình  hay ======Hãy cùng tôi tìm hiểu xem, Truyện Ngôn Tình  có những lợi ích gì mà từ trẻ em, học sinh, sinh viên, các bạn trẻ, những người trưởng thành, cho đến các bác lớn tuổi vẫn đọc Truyện Ngôn Tình .  và được khuyến khích đọc Truyện Ngôn Tình  như vậy nhé.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Hắn ngơ ngác nhìn thằng bé 1 lúc rồi cũng cúi đầu xuống dịu dàng thổi chân cho cô, hành động của hắn làm cô có chút bối rối:

- Được rồi Thiên Vương, đã muộn rồi anh đi về đi.

- Tiểu Như, em cũng biết là đã muộn rồi vậy có phải hay không là nên cho anh ở lại đây.

Hắn đưa ra bộ mặt đáng thương nhìn cô. Tiểu Như tức giận đến đỏ cả mặt, 2 tay siết chặt tà váy:

- Trịnh Thiên Vương! Anh không biết xấu hổ sao?

- Anh xin ngủ lại ở nhà của bà xã anh thì có gì phải xấu hổ. (Hắn nhìn cô với ánh mắt vô tội khẽ cười)

- Anh đi ngay lập tức cho tôi.

- Được rồi Tiểu Như, anh chỉ đùa chút thôi, em không cần giận giữ như vậy. Nghỉ ngơi cho khoẻ, anh về đây

Hắn quay sang xoa đầu thằng bé:

- Tiểu Niệm phải chăm sóc mẹ biết chưa?

- Dạ, thúc thúc.

Tiểu Như không ngờ được sang ngày mai hình ảnh của cô và hắn lại là chủ đề của tất cả thông tin truyền thông nào là "hoàng tử cầu hôn công chúa" hay là "tổng tài bá đạo vướng phải lưới tình"...