Ôm Tình yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả : Truyện ngôn tình: Ôm Tình yêu là thể loại truyện Ngôn Tình, Sủng _ Ba năm trước, đêm Tống Sở Kha muốn làm quen Tô Duyệt thì xảy ra tai nạn xe. Anh thầm nghĩ, anh đã liệt nửa người rồi, cô thì tốt đẹp như thế, xứng đáng có được người tốt hơn, người có thể khiến cô luôn hạnh phúc.
Chương 14: Truyện FULL ngôn tình: Ôm Tình yêu
Cuối cùng Hứa Miên cũng gặp được bạn trai Tô Duyệt, đứng ở chỗ đó, nho nhã lễ phép, mi thanh mục tú. Nhìn qua là một người ôn nhu, khí chất so với hắn không phân cao thấp.
Hóa ra Tô Duyệt thích kiểu thiếu gia ôn nhu như vậy.
“Chào cậu, tôi là Hứa Miên.”
Tống Sở Kha bắt tay hắn đưa qua. Hai người đều tự âm thầm đánh giá đối phương, anh lễ phép cười cười: “Tống Sở Kha. Duyệt Duyệt thường xuyên nhắc tới anh với tôi, đại ảnh đế Hứa.”
Cô nhắc đến khi nào? Nhìn bọn họ hợp tác diễn xuất lâu đến mức có thể thấy lọ dấm chua của anh như muốn đổ hết ra.
Tô Duyệt cũng không nói ra tâm tư nhỏ của anh, để cho hai người bọn họ nói chuyện phiếm ở ngoài sân. Bản thân cùng ba mẹ vào cùng nói chuyện, ăn cơm hâm nóng tình cảm.
“Gọi tên của tôi là được.” Vừa nghe đến cách xưng hô này, Hứa Miên liền nhớ tới Tô Duyệt, chỉ có một mình cô có thể gọi hắn như vậy.
Mặc dù biết rằng hai người đã không có khả năng. Nhưng hắn vẫn muốn giữ lại cách xưng hô độc nhất này.
Ít nhất đây là thứ duy nhất của cô.
“Hai người các cậu thật xứng đôi.” Hứa Miên khóe miệng cong lên, nhưng nụ cười lại không chạm đến trái tim.
“Cảm ơn Hứa tiên sinh.” Nghe hắn nói như thế, Tống Sở Kha nghe được trong lòng cảm thấy rất thoải mái: “Cũng cảm ơn Hứa tiên sinh đã chiếu cố và quan tâm đến Duyệt Duyệt cho tới bây giờ. Tôi tin rằng sau này Hứa tiên sinh nhất định sẽ là một người bạn trai không tồi.”
“Có lẽ.” Hứa Miên tiếp nhận lời chúc phúc của anh: “Tôi không vội.”
Hai người hàn huyên một vài chuyện của đàn ông, một vài thứ vặt vãnh trong công việc.
Bởi vì một cô gái, bọn họ biết nhau, tuy rằng bọn họ cũng không thân thiết, nhưng lại có thể thêm một người bạn, nhiều hơn một con đường. Hai người đều hiểu rõ đạo lý đó, nói chuyện cũng không cảm thấy xấu hổ.
Tống Sở Kha trong tâm cảm thấy, thật ra Hứa Miên cũng là một người có tình cảm rất sâu nặng. Hắn tôn trọng Tô Duyệt và sự quyết định của cô. Hắn cho đi không cần đền ơn, nhưng cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy mắc nợ.
Anh có chút không chắc chắn. Nếu không có anh xuất hiện, nếu bây giờ anh còn ở Đài Bắc, như vậy có phải một ngày nào đó, Tô Duyệt sẽ yêu hắn hay không?
Tống Sở Kha không dám chắc chắn.
“Tới giờ ăn cơm rồi.” Một lúc sau, mẹ Tô kêu hai người đang ở ngoài sân nói chuyện phiếm: “Hai đứa trẻ này, trời lạnh như vậy cũng không vào nhà mà ở lại đó.”
“A, bọn cháu vào ngay.” Hứa Miên lên tiếng.
Lúc đi mau vào phòng, Hứa Miên lại gọi anh: “Tống tiên sinh, hy vọng Tô Duyệt ở bên cạnh cậu, sẽ luôn hạnh phúc.”
“Cảm ơn anh, chúng tôi sẽ nhớ. Cũng chúc Hứa tiên sinh anh sớm ngày tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình.” Nếu đối phương đối với anh nho nhã lễ độ, như vậy anh tất nhiên cũng sẽ khiêm nhường đáp lại.
Hứa Miên chẳng qua là giống như một người thầy tồn tại trong cuộc sống của cô. Cô của hiện tại, cô của sau này, đều chỉ có một mình anh.
Tống Sở Kha ngẫm lại liền cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Hứa gia cùng Tô gia là bạn của nhau, hai ông bạn già cảm tình thật sự sâu đậm. Vì thế trên bàn tiệc cũng không tránh được chén rượu qua lại. Tống Sở Kha ý tứ nâng chén đơn giản một chút, không dám uống quá nhiều. Hôm qua uống rượu quá nhiều, ngày hôm sau đứng lên vẫn còn cảm thấy đau đầu. Dù sao anh cũng không dám trở lại lần nữa.
Bữa cơm đoàn viên lần này, người hai nhà đều có tâm sự. Hứa gia tiếc cho Hứa Miên không thể cùng Tô Duyệt ở bên nhau. Dù sao thì hai nhà cũng từng cho rằng bọn họ có thể ở bên nhau.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Đọc Truyện Ngôn Tình rồi bạn sẽ biết vì sao khi cháy xăng thì không nên dập lửa bằng nước, hay không nên lên tiếng, xen vào chuyện của người ta dù bản thân có ý tốt muốn giúp đỡ,….Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Lão Hứa còn xem cô như cháu dâu, đừng nói đến việc lão thất vọng như thế nào. Tuy rằng rất tiếc, nhưng cũng may Tống Sở Kha nhìn cũng lịch sự tuấn tú, rất thương yêu Tô Duyệt, lúc này lão mới yên lòng.
Chuyện này sợ là Hứa Miên thua tâm phục khẩu phục.
Trên đường trở về Tô gia, hai người tay trong tay, quả nhiên chính là cặp đôi yêu nhau nồng nhiệt, nhiệt tình rải cơm chó trên đường.
Tô Duyệt vùi mặt vào khăn quàng cổ, lộ ra đôi mắt giống như nai con nhìn anh, đáng yêu cực kỳ.
Tống Sở Kha ôm cô chậm rãi đi, bông tuyết nho nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống, tan trên mặt đất. Tình cảnh này, anh đột nhiên rất xúc động: “Duyệt Duyệt, em còn nhớ em từng diễn qua một bộ phim quốc dân không? Lúc kết thúc bộ phim, em nói, tuyết rơi rồi, em có thể cùng nhau đi đến bạc đầu với tiên sinh không? Khi xem phim anh rất hâm mộ người hợp tác với em. Tuy rằng biết đó chỉ là diễn phim, nhưng vẫn ảo tưởng có một ngày, em cũng sẽ nói ra những lời này với anh.”
Bước chân Tô Duyệt chậm rãi dừng lại, đi đến trước mặt anh, nhón mũi chân, cười híp mắt nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khẽ đóng khẽ mở, nhìn anh thậm chí có chút không rõ ràng: "Tuyết rơi rồi, em có thể cùng nhau đi đến bạc đầu với tiên sinh không?"
Đáp lại cô là một nụ hôn vừa ôn nhu, vừa có chút lưu luyến.
Hai người chăm chú ôm lấy nhau. Giữa ban đêm tuyết bay. Ở nơi mà mỗi nhà đều có cuộc sống đoàn viên.
Bọn họ vốn là người của hai thế giới khác nhau, lại bởi vì anh kiên trì, anh dụng tâm, cho nên hai người mới gặp nhau. Vượt qua khoảng cách nam bắc, anh vẫn theo đuổi.
Mặc dù trời rất lạnh, nhưng Tô Duyệt lại cảm thấy, giờ này phút này trong lòng cô rất ấm áp, được anh bao bọc nên ấm áp.
Mà Tống Sở Kha, lúc trước bởi vì Hứa Miên mà trong lòng sinh ra cảm giác không xác định, nhưng hiện tại đã hoàn toàn loại bỏ ý nghĩ đó trong đầu.
Không có bất kỳ nguyên nhân gì, chỉ là bởi vì anh thật sự tin tưởng cô gái chủ động nhón chân hôn môi trước mắt anh này rất nhiều.
Nếu như cần phải có một nguyên nhân, thì đại loại nó chính là anh yêu cô đi.
Đi phía sau hai người là ba Tô và mẹ Tô, nhìn thấy bộ dáng hai người ngọt ngào với nhau, đều cười không khép được miệng, vội vàng đi vào trong nhà, đem không gian để lại cho bọn họ.
Hứa Miên đứng ở trong sân, nhìn bóng dáng bọn họ bị đèn đường kéo dài.
Đứng rất lâu, từng đợt từng đợt gió mang theo tuyết thổi lên mặt hắn, hắn nâng chân, chậm rãi đi về trong phòng.
Hắn chính là sủng ái cô gái nhỏ kia, đã giao cô cho một người con trai so với hắn còn tốt hơn. Từ nay về sau, cô vui buồn yêu giận, sẽ cùng hắn không có quan hệ. Cuối cùng hắn cũng mất cô.
Có một câu hát, tôi từ giữa biển người mênh mông đơn độc trông thấy em, hiện giờ nguyện đem em trở lại biển người.
Đại loại chính là đang nói hắn đi.