Ôm Tình yêu

Ôm Tình yêu

Mô Tả:

Mô tả : Truyện ngôn tình: Ôm Tình yêu là thể loại truyện Ngôn Tình, Sủng _ Ba năm trước, đêm Tống Sở Kha muốn làm quen Tô Duyệt thì xảy ra tai nạn xe. Anh thầm nghĩ, anh đã liệt nửa người rồi, cô thì tốt đẹp như thế, xứng đáng có được người tốt hơn, người có thể khiến cô luôn hạnh phúc.

Chương 10: Ừm...

Dì Xuyên than thở một tiếng, vui vẻ chuẩn bị thực phẩm, muốn chiêu đãi bạn gái của cậu chủ nhỏ thật tốt.

Nhắc nhiều lần như vậy, rốt cuộc cũng tới rồi.

Tống Sở Kha lái chiếc xe rất khiêm tốn, nên người ta cảm thấy người giống anh rất trầm ổn và đáng tin cậy.

Tô Duyệt ngồi trên ghế phụ, thắt chặt đai an toàn. Tống Sở Kha thò đầu qua thơm lên má cô một cái, cô tò mò: "Sao gần đây em cảm thấy anh có gì đó không giống trước vậy?"

"Anh đi tập gym, thấy gần đây ngồi xe lăn làm thân thể kém rất nhiều." Tống Sở Kha vừa tăng tốc độ xe, vừa trả lời cô.

Tô Duyệt nhìn anh, cơ bắp phía dưới bộ tây trang dường như tùy lúc có thể phát ra sức lực rất mạnh. Nghĩ nghĩ một hồi thì lại cảm thấy bản thân có hơi mất tự nhiên. Tống Sở Kha chuyên chú lái xe nên không để ý tới thay đổi của cô.

Tô Duyệt nhớ đến phải lại nhà anh ăn cơm, nhưng cô chưa chuẩn bị gì cho người nhà anh cả, bỗng có chút rối loạn. "Tống Sở Kha, em chưa chuẩn bị quà cho người nhà anh, trời ạ! Sao em có thể quên mất việc quan trọng như thế vào lúc này cơ chứ!"

Tống Sở Kha dùng tay nhéo nhéo tay nhỏ của cô, an ủi cô: "Ba mẹ anh đã qua đời từ lâu, trong nhà ngoài anh và anh trai, chỉ có dì Xuyên chăm sóc bọn anh thôi. Nên em không cần quá lo lắng. Dì Xuyên lần trước em gặp qua rồi đó, bà ấy rất tốt."

"Tống Sở Kha, em thật sự xin lỗi anh…" Dường như mọi cảm xúc của anh đối với việc ấy đã tan biến hết, nhưng cô vẫn rất áy náy vì đã nhắc tới chuyện làm anh tổn thương.

"Cô gái ngốc, hiện tại có em ở bên anh, anh đã rất hài lòng rồi." Thừa dịp đèn đỏ, Tống Sở Kha tặng cô một nụ hôn sâu. Rốt cuộc cũng làm lòng áy náy cô lặng xuống.

Như lời Tống Sở Kha nói, dì Xuyên là một người quản gia rất tốt, đối xử với hai anh em họ như con trai ruột vậy.

Lúc rửa trái cây với dì Xuyên, cô kể lại tai nạn xấu hổ trước đây của mình với Tống Sở Kha, và, người đàn ông này thật sự có bao nhiêu yêu mình.

Rồi đến việc cô nghe nói năm đó anh ăn mặc tỉ mỉ, lòng đầy vui vẻ tới gặp cô lại không may bị xe đụng trúng, từ đó không thể gượng dậy nổi. Lòng cô lần nữa dâng lên cảm xúc áy náy, cô không biết mình dùng cách gì mà khiến người đàn ông ấy yêu mình sâu đậm như vậy.

Sau khi ăn xong, Tống Sở Kha mang cô ra công viên tại khu biệt thự để tản bộ, hoàn cảnh âm u yên tĩnh, hồ nước trong vắt làm cô lần đầu tiên cảm thấy, có tiền là một việc rất vui vẻ.

Tống Sở Kha kéo tay cô, như cầm tay bạn học nhỏ.

Việc này làm lòng cô ngọt ngào, như thể Tống Sở Kha chỉ thuộc về một mình cô.

Đi tới phía sau một thân cây thô to, Tống Sở Kha để cô dựa vào thân cây, gọi cô trở về từ trong suy tư. Lúc cô chưa biết có chuyện gì xảy ra anh đã thò đầu qua, cuồng nhiệt hôn lên trán, lông mày, cái mũi rồi tới miệng nhỏ của cô.

Tô Duyệt ôm cái eo cường tráng của anh, đáp lại nụ hôn anh. Giờ phút này cô tinh tường nghe được bản hòa tấu từ tiếng tim đập của hai người.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Các cuốn Truyện Ngôn Tình  về kinh tế, lịch sử, văn hóa cho ta kiến thức về kinh doanh và thực tế xã hội, về sự phát triển qua từng thời kỳ nhân loại.Các cuốn tiểu thuyết dày cộp không hề vô bổ, chúng cho ta biết được cuộc đời, các sự kiện hay biến cố của một nhân vật, đây có thể là một bài học quý giá cho chúng ta trong thực tế cuộc sống.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Rất lâu rồi hai người chưa gặp nhau, họ không nhịn được muốn luôn dính chặt lấy nhau.

Đột nhiên có tiếng huýt sáo từ bên kia truyền sang, Tô Duyệt khẩn trương, lập tức đẩy người đàn ông như muốn dán lên người cô ra.

Đối phương là mấy đứa trẻ nam nhìn qua rất nghịch ngợm, huýt sáo xong lập tức chạy đi.

Tống Sở Kha có chút không vui nhưng anh cũng không nói gì, sửa sang lại đầu tóc lộn xộn của cô, lần nữa cầm tay cô tản bộ bên bờ hồ.

Ông trời không chiều lòng người, không bao lâu nước mưa liền tí tách rơi xuống, xem chừng ngày càng lớn. Đình nghỉ mát trong công viên không đủ chỗ, chỉ có thể chạy về nhà.

Sau khi trở lại nhà họ Tống, hai người đều ướt như chuột lột. Tống Sở Phong không về, dì Xuyên nhường lại không gian cho đôi tình nhân nhỏ, bản thân dì trở về nhà con trai mình ở. Biệt thự to lớn trống rỗng chỉ còn hai người họ.

"Mau đi lên tắm rửa đi, nếu không sẽ bị cảm đó." Tống Sở Kha nhanh chóng đẩy Tô Duyệt lên phòng anh tắm.

Tô Duyệt có chút khó xử: "Nhưng em không có mang quần áo…"

Lúc đi cô có mang theo vali, rồi đặt trong phòng chứa đồ tại nơi triển lãm tranh. Nhưng khi tới đây thì quên lấy mất. Giờ nhớ lại làm cô cực kỳ xấu hổ.

"Vậy em tìm đại một cái áo trong tủ quần áo anh mặc tạm đi, trong nhà không có ai, không cần lo đâu."

Anh cũng khá khó xử, vali ngày mai mới lấy về được. Vì phòng triển lãm đã sớm đóng cửa rồi.

Tống Sở Kha đơn giản dạy cô cách sử dụng vòi nước phòng tắm, xong tùy tiện cầm một bộ áo ngủ đi xuống lầu 1 tắm rửa.

Anh tắm rửa xong Tô Duyệt vẫn còn tắm, thừa dịp thời gian này anh nấu canh gừng cho hai người. Uống để tránh bị cảm.

Thuận tiện gửi tin nhắn cho dì Xuyên, bảo cho bà ấy mấy ngày nghỉ, không cần tới nhà họ Tống.

Anh muốn lúc cô ở đây tự mình chăm sóc cho cô.

Tô Duyệt tùy tiện lấy một cái áo sơ mi trong tủ quần áo mặc lên người. Anh còn tri kỷ bật máy sưởi cho cô nên toàn bộ căn phòng đều tràn đầy hơi ấm.

Vì vậy cô đi chân trần, đứng trước gương chỗ thay quần áo xoa xoa tóc.

Trong gương khuôn mặt cô thanh thoát, dáng người hoàn mỹ, đầu tóc xõa tung gợn sóng khiến cô có hương vị của phụ nữ trưởng thành. Thêm việc mặc chiếc áo sơ mi to rộng của đàn ông, càng tăng thêm vẻ quyến rũ, phong tình vạn chủng.

Tô Duyệt nhìn chính mình trong gương, đột nhiên nhớ tới gì đó rồi cô cởi bỏ hai cúc áo để lộ ra xương quai xanh, thêm vẻ gợi cảm.

Cô vô cùng hài lòng với mình trong gương. Tống Sở Kha chắc hẳn cũng rất thích nhỉ?

Tống Sở Kha bưng một cốc trà gừng còn nóng đi vào phòng, đặt cốc ở trên bàn. Anh thấy cửa nhà tắm vẫn đang mở, chuẩn bị vào xem cô đang làm gì thì thấy nước vẫn nhỏ giọt trên sàn nhà.

Tống Sở Kha liền hiểu, cô đây là muốn chơi trốn tìm với anh. Anh không vạch trần ý đồ của cô, giả vờ như không có chuyện gì đi vào phòng tắm, sau đó đến phòng treo quần áo, bắt lấy và giữ chặt tay cô: “Bắt được em rồi.”

Trong lúc anh đang đắc ý thì bị Tô Duyệt đẩy ngã vào ngăn tủ quần áo, sau đó anh nhìn sang tấm gương đối diện, có thể thấy được quần áo trên người Tô Duyệt.

Nhìn từ góc độ của anh, Tô Duyệt đang mặc chiếc áo sơ mi to rộng của anh. Khuôn mặt cô sau khi tắm xong trông như một tinh linh nước, anh còn nhìn thấy rõ cảnh đẹp ở trước ngực cô.

Cổ họng anh ngay lập tức trở nên căng cứng, cô đang quyến rũ anh hay sao? Đáng chết nhất là cô còn đang dùng vẻ mặt vô tội nhìn anh, dụ dỗ anh phạm tội.

Nhưng khi sờ thấy tóc cô vẫn còn ướt, anh chỉ có thể tạm thời đè nén du͙ƈ vọиɠ của mình xuống, lấy máy sấy tóc từ trong ngăn tủ ra để giúp cô sấy tóc.

Tô Duyệt nâng cốc trà gừng anh vừa nấu lên uống từng ngụm. Trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng không hỏi gì cả.

Không phải trên mạng nói mặc áo sơ mi của bạn trai có lực sát thương rất cao sao, vì sao Tống Sở Kha có thể bình tĩnh như vậy? Còn bình tĩnh để cho cô uống trà gừng, sấy tóc cho cô như thế?

Tô Duyệt cực kỳ bối rối.

Nhưng cô không biết, đêm mưa gió hôm nay, cô không thể trốn khỏi lòng bàn tay của người đàn ông này.

Tống Sở Kha vừa sấy xong tóc xong thì cô cũng uống hết cốc trà gừng trong tay, còn vô thức liếm môi một cái.

Động tác này đối với Tống Sở Kha đã chịu đựng quá lâu chính là một lời mời gọi trí mạng.

Anh bất ngờ ném cô lên trên giường, kéo áo sơ mi của cô ra, mà đây là áo sơ mi của anh mới đúng. Anh nhìn thấy cảnh đẹp mà anh vẫn luôn muốn nhìn thấy, không để ý đến tiếng kêu của Tô Duyệt, vứt đống quần áo đang cản đường đi, đè lên trên.

======= truyện chữ full======

Cả tòa nhà đêm nay đều là của bọn họ, trên chiếc giường anh nằm ngủ suốt hai mươi mấy năm, đè cô gái anh đặt trên đầu quả tim mấy năm nay xuống, tùy ý hưởng thụ sự tốt đẹp của cô.

Bên ngoài mưa to tí tách, ánh đèn trong nhà lờ mờ, độ ấm không ngừng tăng lên.

Hô hấp hai người đan xen, tứ chi dựa sát vào nhau. Bên ngoài thì lạnh, nhưng hai người ở trong ổ chăn thì lại oi bức, không khí kiều diễm quanh quẩn giữa hai người.

Tống Sở Kha chậm rãi đè lên người cô, hơi nóng, làm tay cô không biết nên để ở chỗ nào.

“Duyệt Duyệt.” Giọng anh trầm thấp hơn so với ngày thường, giống như tiếng đàn cello gõ leng keng vào trong lòng cô.

“Ừm...” Đôi mắt Tô Duyệt mịt mù hơi sương, giọng nói mềm mại trả lời anh.

Tống Sở Kha vừa nghe thấy giọng của cô, du͙ƈ vọиɠ lại trào dâng, nhét khẩu súng vào trong người cô, đỡ lấy eo cô, trầm luân cùng nhau.