Chồng Tui Là Thầy Tui

Chồng Tui Là Thầy Tui

Mô Tả:

Mô Tả : truyện ngôn tình sắc Chồng Tui Là Thầy Tui _Cô tên là Mộc Mộc, năm nay 23 tuổi đang là sinh viên đại học. Học rất giỏi tất cả các môn trừ môn Toán. Cô đặc biệt rất thích đọc ngôn tình, yêu màu hồng và ghét sự giả dối.Hắn là Trần Dương, là tổng giám đốc của tập đoàn P.O.W., năm nay 28 tuổi, nổi tiếng phong lưu. Năm 20 tuổi đã đưa tập đoàn vươn ra tầm Châu Lục, mọi người gọi hắn là Ông Hoàng Tài Chính.

Chương 7 : anh...đừng...hu...hu...hu

- Không phải tôi là người thứ 3 sao, tôi làm vậy là thỏa mãn cho hai người rồi, tôi còn trẻ, tôi vẫn có thể tự lập được, nếu sống với anh với cái cảnh "chung chồng" này, tôi không chịu được, anh soạn đơn đi rồi mai đưa tôi kí, chúc hai người hạnh phúc.

Cô đẩy mạnh hắn ra, chạy thật nhanh ra ngoài cửa, bàn tay khẽ ôm miệng khóc nức nở.

Cô đã cố gắng kiềm chế mình không được rơi lệ rồi mà, tại sao lại vẫn không được thế này...

Hắn đứng như trời trồng, bàn tay nắm chặt đấm thật mạnh vào bức tường, đôi mày khẽ chau lại.

Không có sự cho phép của tôi, em dám li hôn!

Đã 1 tuần rồi, cô luôn tìm cơ hội lẩn tránh hắn, hắn cũng không còn đến dạy ở trường nữa, mọi chuyện cũng bắt đầu lắng xuống, không còn nghe những tiếng xì xào bàn tán về cô, chỉ có điều cô cảm thấy càng ngày càng biếng ăn, ăn vào thì lại buồn nôn, cơ thể vô cùng khó chịu.

Bệnh Viện Tỉnh.

- Sao cơ! Bác sĩ liệu có nhầm lẫn gì không?

- Cô đã có thai gần 1 tháng rồi! Sao có thể nhầm lẫn được chứ, cô nghĩ xem tháng này cô bị trễ bao lâu rồi.

- Cũng gần 3 tuần gì đó rồi!

- Vậy là đúng rồi, cô có thai mà cũng không nhận ra sao, có phải hay có triệu chứng buôn nôn, hay thấy trong lòng buồn bực thất thường không?

Cô gật đầu lia lịa. Là lần đó, cô quên mất uống thuốc, đứa trẻ này...

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Truyện Ngôn Tình  chính là nguồn tri thức vô tận về mọi lĩnh vực trong cuộc sống của những người đi trước viết ra kể lại và truyền đạt cho chúng ta.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Đứa trẻ này mang dòng máu của anh ấy, nhưng anh ấy lại yêu người khác, cô nên làm sao bây giờ, nếu nó sinh ra không có cha nhất định sẽ bị bạn bè ghẻ lạnh mất, mẹ nên làm sao đây?

Đang mơ màng đi bỗng tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình.

- Alo, Mộc Mộc hả?

- Ừ, sao vậy!

Giọng Quy Quy có vẻ hơi gấp gáp.

- Cậu biết tin gì chưa?

- Chưa.

- Thầy Dương...nghe nói công ty bị phá sản rồi...vì quá đau buồn nên thầy ấy quyết định tự sát, đang ở bệnh viện S đó, cậu mau tới nhìn mặt thấy ấy lần cuối đi.

- Sao...sao chứ...

Bộp...

Điện thoại rớt xuống đất, đầu óc cô cảm thấy quay cuồng, bàn tay run rẩy sờ lên ngực, thở một cách gấp gáp, đôi môi mím chặt, khuôn mặt xanh xao không còn chút máu.

Đôi chân không thể chần chừ chạy nhanh đến đường lớn rồi gọi  một chiếc taxi.

Tâm trạng của cô hiện giờ rất rối bời, mới một tuần không gặp mà hắn đã trở thành như vậy rồi. Cô khẽ sờ bụng. Ánh mắt ôn nhu nhìn lâu, nụ cười hiền hòa, thì ra cảm giác làm mẹ vô cùng thiêng liêng và ấm áp như vậy.

- Con à, chúng ta cùng đi thăm cha con nha.

...

- Bác tài, phiền ông có thể chạy nhanh hơn được không?

- Cô gái, vậy là quá nhanh rồi, nếu nhanh nữa là bị công an tít còi mất, cô cũng nên thông cảm cho tôi, chiếc xe này là nơi tôi kiếm kế sinh nhai, ở nhà còn có con nhỏ nữa, nếu bị phạt tôi sợ...

- Được rồi, tôi hiểu, bác tài cứ tập trung lái đi.

...

Cảm giác vô cùng gấp gáp, lo lắng, bồn chồn, bàn tay khẽ siết chặt lại. Đôi mày hơi cau lại, nhìn dòng người tấp nập đang nhích từng chút vì bị kẹt xe.

Anh nhất định không được có chuyện gì đâu đó, con tôi cần có cha, tôi cũng không muốn trở thành góa phụ đâu.

Từng giọt nước mắt lại rơi lã chã, cô đã cố gắng kiềm chế rồi, nhưng vẫn không thể nào nín được, trái tim cô đang siết chặt lại, lúc trước hạnh phúc cô không biết gìn giữ giờ lại thành ra như vậy, có phải anh chán cô nên mới đi tìm khẩu vị mới, đến nỗi tan gia nát cửa thế này...

Em xin lỗi, bây giờ em mới nhận ra mình không thể sống mà thiếu anh, chúng ta có con rồi, chúng ta vẫn có thể làm lại từ đầu mà, phải không?

Em sẽ chờ, cho nên anh hãy cố gắng vì em và vì con...!

Xe vừa cập bệnh viện là cô đã chạy ngay vào trong, ánh mắt lo lắng lảo đảo khắp nơi.

- Mộc Mộc, ở đây.

Quy Quy đứng từ xa vẫy vẫy tay cô. Cô hớt hải chạy đến.

- Anh ấy sao rồi?

Cô nắm chặt tay Quy Quy, rối rít hỏi.

Cô bạn thân chỉ lắc đầu.

- Hết hi vọng rồi!

Cô chết lặng, đôi chân run run ngã xuống đất.

- Không thể nào, không thể nào...

Cô lắc đầu liên tục, nước mắt chầm chậm rơi, bàn tay bấu chặt vào nền nhà.

- Cậu hãy vào gặp thầy ấy lần cuối đi! Thầy rất nhớ cậu.

Quy Quy khẽ chạm tay cô, truyền hết sức mạnh cho Mộc Mộc, trái tim cô hiện giờ đang thắt chặt lại đến ngạt thở, cô dồn hết sức đứng dậy, cố bước từng bước tiến vào căn phòng, lồng ngực đập "thình thịch" dường như có thể nghe thấy.

=======Truyện Ngôn Tình  Tiểu Thuyết Tổng Tài ====

Trần Dương nằm bất động trên giường, gương mặt xanh xao như không còn máu khiến trái tim cô siết lại đau đớn.

Gương mặt này mới hôm nào còn cười đùa với cô, còn nịnh cô trên lớp học cơ mà sao giờ lại thành ra thế này, từng giọt từng giọt nước mắt khẽ chạm đất, con cô thì phải làm sao, sao hắn có thể nhẫn tâm để một đứa trẻ không có cha được chứ.

- Anh Dương,... anh tỉnh dậy đi, em là Mộc Mộc đây, em sẽ không... bướng bỉnh nữa, sẽ không... đòi li dị nữa, sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh mà, anh... tỉnh lại đi. Cầu xin anh mà...hu hu..hu...Em...yêu anh...yêu rất nhiều...cho nên anh...đừng...hu...hu...hu...

Mộc Mộc kiệt sức quỳ xuống dưới sàn, bàn tay nắm chặt vào thành giường, nước mắt cứ thế rơi ngày một nhiều hơn. Trái tim này chả khác đã chết theo hắn rồi. Tại sao chứ? Cô nên làm gì bây giờ...?

- Anh nỡ để con chúng ta không có cha ư?

Cô ngập ngừng, giọng nói pha chút nước mắt bi ai. Con cô sẽ ra sao đây? Rồi mai này nó hỏi cha nó đâu...cô sẽ trả lời làm sao?

- Em có thai rồi sao?

- Đúng vậy, nó đã được...gần 1 tháng rồi... Hả...Cái gì?...

Cô sửng sốt ngấc đầu lên nhìn, hắn khỏe mạnh ngồi dậy cười hí hửng.

- Vậy là anh được làm cha rồi sao?

- Anh...chuyện này...là sao?

Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây cả, không phải hắn đã...

Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, mọi người xông vào, trong đó có mẹ chồng, Hải Ninh và Quy Quy... Mọi người đều cười rất tươi.

- Cái gì vậy? Chuyện này là sao!

Cô ngơ ngác đứng dậy, trong lòng vạn lần bối rối, chuyện này rốt cuộc là sao đây?

Hắn đứng dậy ôm cô vào lòng. Âu yếm nói.

- Tất cả chỉ là màn kịch để thử em thôi! Không ngờ lại khiến em buồn như vậy...anh xin lỗi.

...???

- Kịch...màn kịch sao?

Cô thét lớn, bàn tay chùi chùi nước mắt. Dần dần não cũng thông.

- Đúng vậy!

- Vậy cô Hải Ninh...còn chuyện phá sản...rồi tự tử...