Đo Giường

Đo Giường

Mô Tả:

Truyện ngôn tình sắc Đo Giường: Dì Lam là cô giáo trong cô nhi viện củng là người nuôi cô lớn, năm cô 2 tuổi nhà cô bị cháy không ai chịu giúp đỡ cô và bà cô đi lang thang không biết từ lúc nào hai người đã đến trước cửa cô nhi viện, bà gửi cô cho một cô giáo trong đó, họ đón lấy cô nhưng vì bà chỉ còn mình cô nên bà rất yêu thương mà không thể rời bỏ cô.

Chương 17 : Vô Vọng

Cô quăng chiếc áo sang một bên, cô đưa đầu vú của mình vào miệng Tiểu Khương thì Tiểu Khương lập tức nín ngay, anh nhìn hành động của cô mà há hốc mồm.

Anh nhìn qua đầu vú còn lại của cô thì nuốt nước bọt.

Đột nhiên anh nhìn sang chỗ khác rồi lắc đầu.

" Không được "

Anh tự trấn an đầu óc của mình, anh đang giận cô mà, sao anh có thể nghĩ đến mấy chuyện đó chứ.

Anh đứng dậy vào phòng lấy laptop làm việc.

Làm việc một hồi thì anh ngủ quên, sau khi thức dậy anh đi ra ngoài, anh nhìn thấy cô đã đặt Tiểu Khương vào nôi, cô đăt khuỷu tay lên ghế rồi tựa đầu vào ngủ.

Anh đi lại gần cô, anh lấy tay sờ má cô mà nước mắt của anh cứ rơi xuống.

Nghe tiếng mở cửa thì anh đứng dậy vội lau nước mắt.

" Tôi về rồi "

Trịnh Kiên mở cửa bước vào đưa cái bịch có hai lon sữa lên.

" Sao cậu đi lâu quá vây "

Anh nheo mắt nhìn Trịnh Kiên.

Cô cũng bị giật mình mà thức giấc.

" Ô.... anh về rồi à "

Cô đứng dậy nhìn Trịnh Kiên.

" Ủa Y Y em đến khi nào vậy "

Trịnh Kiên ngạc nhiên cười.

" Tiểu Thiên đâu "

Anh bực bội nhìn Trịnh Kiên.

" Ờ... Tại con trai cậu đó cứ đòi mua quà bánh rồi đến khu vui chơi, sạch túi tồi rồi còn gì "

Trịnh Kiên lắc đầu.

" Ba ba "

Tiểu Thiên từ sau lưng Trịnh Kiên thò đầu ra rồi hai tay cần hai con siêu nhân chạy về phía anh.

"  Ưm "

Anh ẩm Tiểu Thiên lên rồi hôn vào má Tiểu Thiên.

" Vậy em về trước nha "

Y Y nhìn anh cười rồi lấy túi xách đi về.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======

Những cuốn Truyện Ngôn Tình  về mọi lĩnh vực từ kinh tế, văn hóa, chính trị cho đến những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu, tâm lý tình cảm, các cuốn Truyện Ngôn Tình  tạo động lực hay quyển tự sự về cuộc đời có thực của một nhân vật có sự ảnh hưởng đến chúng ta.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

" Tôi đói quá, cậu có nấu gì ăn không vậy "

Trịnh Kiên xoa xoa bụng rồi đi vào bếp mở tủ lạnh ra.

" Wow, sao hôm nay cậu mua nhiều đồ ăn quá vậy "

Trịnh Kiên lấy một chai nước rồi đóng tủ lại nhìn anh.

" Là Y Y mua không phải tôi "

Anh liếc Trịnh Kiên rồi xoa đầu Tiểu Thiên.

Trịnh Kiên biết là do Y Y mua chứ, anh chỉ muốn gặn hỏi để anh nói tên cô thôi.

Sau ngày hôm đó ngày nào củng như ngày nào, ngày nào cô củng đến nhà Trịnh Kiên nấu ăn cho anh rồi cho Tiểu Khương bú.

Cho đến một ngày.

" Alo "

Cô nằm trên giường mệt mỏi đến nổi không mở mắt được chỉ nhắm mắt rồi đặt điện thoại lên tai mình.

" Chiều nay sinh nhật Tiểu Thiên, em nên lấy lòng thằng bé đi, biết đâu nó giúp được gì cho em thì sao "

Đầu dây bên kia là Trịnh Kiên một tay cầm điện thoại, một tay cầm tách cafe đưa lên miệng.

Chiều hôm đó cô đến cửa hàng bánh sinh nhật mua một chiếc bánh kem, cô bảo chủ cửa hàng khắc tên và ngày tháng sinh của Tiểu Thiên.

Do chờ chủ tiệm làm khá lâu nên cô dặn bác tài xế về nhà khi nào cô gọi thì đến.

Khi ra khỏi cửa hàng thì cô lấy điện thoại ra gọi cho tài xế.

Cửa hàng nằm nghịch với đường đến nhà Trịnh Kiên và biệt thự nên cô phải đi qua đường, cô vừa đi vừa nghe điện thoại nên cô không để ý có chiếc xe đang vượt đèn đỏ.

Chiếc xe ngày càng đến gần cô, cô quay đầu qua nhìn thấy chiếc xe thì la lên.

" A a a a a a a a a a a a... "

Cô ngã xuống lề đường, cô nằm trên một vũng máu tươi, người đi đường bu lại xung quanh, họ cảm thấy tội cho cô gái trẻ như cô.

5 phút sau xe cấp cứu đến, chở cô đến bệnh viện.

Một lúc sau anh đã đến trước cửa phòng cấp cứu do lúc nảy người đi đường tìm thấy số điện thoại của anh trong điênn thoại của cô.

Khoảng 1h sau thì bà cô và dì Lam cũng đến.

" Hạo Văn, Y Y sao rồi, Y Y sao rồi "

Bà dịnh tay anh mà tay bà cứ run run.

" Cửa phòng vẫn chưa mở "

Anh nói trong vô vọng.

" Ai là người nhà của bệnh nhân "

Anh vừa dứt câu thì cửa phòng mở, bác sĩ bước ra.

" Là tôi "

Bà cô chưa kịp trả lời thì anh đã đi đến trước mặt bác sĩ.

" Vậy anh đi làm hồ sơ và đóng viện phí cho bệnh nhân đi "

Ông bác sĩ bỏ hai tay vào túi áo.

" Cháu gái tôi nó bị làm sao vậy bác sĩ "

Dì Lam đỡ lấy bà, vì lo lắng cho đứa cháu gái thân yêu của mình mà bà không còn chút sức lực.

" Do bị mất quá nhiều máu nên cô ấy bị rơi vào tình trạng hôn mê sâu, chỉ là hôn mê, không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng thời gian hôn mê của cô ấy tôi không thể xác định được nhưng sẽ thôi "

Ông bác sĩ nói rồi quay lưng đi.

======= tiểu thuyết hay ======

Anh ngồi xuống ghế thơ thẩn, nếu anh chịu nói với cô rằng anh dã tha thứ cho cô, anh vẫn còn yêu cô rất rất nhiều thì cô đâu phải nằm trong đây, anh củng đâu phải hối hận.

Tối đó anh bảo bà và dì Lam về, anh củng gọi cho Trịnh Kiên bảo Trịnh Kiên chăm Tiểu Khương và Tiểu Thiên giúp anh tối nay anh sẽ không về.

Anh bước vào phòng bệnh của cô, anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.

" Em dậy đi "

Anh sờ má cô, nước mắt của anh củng chảy xuống.

Gần 1 năm qua ngày nào anh củng đến bệnh viện giúp cô thay đồ, ngồi nói chuyện với cô mặc dù anh biết cô không thể nghe được.

Có hôm anh bế Tiểu Khương đến thăm cô, Tiểu Khương ngoan lắm, đã biết gọi nào là bố, chú, anh và cả mẹ nữa, anh củng thương xuyên đưa Tiểu Thiên đến mong là sau khi tỉnh lại cô có thể xen Tiểu Thiên như con của mình để gia đình họ được hạnh phúc.

" Em à, gần một năm rồi anh không nhìn thấy ánh mắt hồn nhiên và nụ cười vui vẻ của em rồi đó, ngày mai là con trai chúng ta tròn một tuổi rồi, mau thật "

Anh vuốt tóc cô.

" Sao em ngủ mãi thế, em dậy đi mà anh hứa, anh hứa sẽ không giận anh nữa, anh xin lỗi em mà, em.... "