Nhè nhẹ yêu thôi
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả: Truyện ngôn tình sắc nhè nhẹ yêu thôi _Thiếu gia ấm áp, kiềm chế, chiếm hữu mạnh mẽ thích bị ngược đãi và nữ vệ sĩ trung thành quyến rũ, độc đoán thích bạo lực và ngược đãi . Đây là một câu chuyện bối cảnh ở thời Dân Quốc. Ngọt ngào và cao trào.H ít, có cốt truyện nhẹ nhàng
Chương 01: Chát A
“Chát!”
“A——”
“Chát!”
“AA——”
Trong ngục tối u ám, một người đàn ông bị trói trên băng ghế, quần áo xộc xệch, toàn thân đều là máu, vết tích của roi vọt phủ kín người, chi chít như những vết cứa.
“Nói, đồ để ở đâu!”
Đôi giày quân đội màu đen bóng loáng giẫm lên trên ghế của người đàn ông đang bị trói, một tay cầm roi một tay nâng cằm anh ta, giọng nữ cất lên vang vọng trong không gian u tối, lạnh lùng không chút cảm xúc.
"Phụt-"
Người đàn ông nghiến răng, nhổ ra đống nước bọt toàn máu rồi nhìn thẳng vào mắt cô, "Có mà nằm mơ đi!"
Kỷ Hòa quay đầu tránh đi đống nước bọt ghê tởm đấy, haiz, vẫn là bị dính một chút máu trên đôi găng tay da cừu mà cô yêu thích.
"Chậc chậc" Cô nhìn chằm chằm vết bẩn trên găng tay, tâm trạng vốn dĩ đang vui vẻ bỗng nhiên trở nên ảm đạm, "Đang lẽ đang định cùng anh chơi đùa một chút, nhưng..."
“Anh lại làm bẩn món đồ mà thiếu gia tặng cho tôi.” Cô lấy ra trong túi một tấm khăn trắng, từ từ lau sạch, xong xuôi, cô tiện tay vứt xuống nền đất ẩm ướt, trong chốc lát chiếc khăn trắng đã bị nhuốm màu đỏ sẫm, đó chính màu của máu.
"Tôi rất không vui."
=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====
Nhẹ nhàng hất tay lên, thuộc hạ bên cạnh đã nhanh nhẹn mang một xô dung dịch màu đỏ đến, đặt bên cạnh Kỷ Hòa.
Cô đặt chiếc roi dài màu đen dài bằng ba găng tay vào trong thùng, khuấy nhẹ sau đó lại nhấc lên, cây roi cắt xuyên qua không khí đập mạnh vào người đàn ông.
"A--"
"Ahhh-"
Dùng ớt với muối hòa vào trong nước, vị cay nồng lên thật kích thích, có thể tưởng tượng rằng cảm giác khi băng bó vết thương tuyệt mỹ đến nhường nào.
Những tiếng la hét kinh hoàng vang lên khắp ngục tối. Kỷ Hòa thật rất có kỹ xảo, mỗi một roi của cô cứ nhằm vào vết thương trước đó của người đàn ông mà đánh, chất lỏng trên roi cứ dần dần thấm vào da vào thịt của người đàn ông, khiến cho anh ta đau đớn khôn cùng đến mức khó chịu đựng được, kêu gào thảm thiết.
Da thịt dường như bị nứt ra, dính theo đường roi của Kỷ Hòa mà bắn tung toé, nước mắt của anh ta hòa với máu, giàn giụa chảy dài.
Người thuộc hạ đứng bên cạnh dường như đã quen với việc này, nhưng ánh mắt vẫn nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi kinh hoàng.
Người phụ nữ này mang khuôn mặt của thiên thần, hoàn mỹ đến tuyệt đối, nhưng một khi đã xuống tay thì thậm trí có thể so sánh được với Tu La khi, thật quá độc ác!
Hơn nữa, cô ấy không những không sợ đống máu me ghê tởm này, mà giống như còn đem việc này trở thành lạc thú, chơi đùa rất vui vẻ!
Nói một cách dễ hiểu thì chính là biến thái!
"Tôi không phải là một người kiên nhẫn," Kỷ Hòa thong dong xoa xoa cổ tay có chút mệt mỏi của mình, "Nếu như anh thấy trò chơi này không kích thích, vậy hay là tận hưởng thứ gì đó thú vị hơn đi?"
Cô vừa nói, vừa nhúng chiếc roi nhuốm máu vào nước, từ từ lau sạch, biểu cảm như một đứa trẻ con đang cầm món đồ chơi yêu thích trên tay mà nghịch ngợm.
Đám thuộc hạ cũng theo đó lấy ra một bộ “đồ chơi” khác và đặt chúng trước mặt tên đàn ông kia.
Anh ta nhìn món đồ chơi đó, cơ thể bỗng run lên từng hồi.
Mặc dù muốn tháo chạy, ra sức rút tay ra nhưng chẳng qua mười ngón tay đã bị cưỡng chế nhét vào trong dụng cụ tra tấn.
Kỷ Hòa châm một điếu thuốc, liếc nhìn rồi nói: "Thật ra tôi không thích mấy trò không có mỹ cảm như này."
Nói xong thì hất nhẹ tay ra hiệu tiếp tục.
Đám thuộc hạ thấy thế, trung thành như những con chó săn nghe lời, bọn họ rút kìm ra, kẹp lấy móng tay người đàn ông rồi bắt đầu rút ra từng cái từng cái một khiến cho đầu ngón tay rướm máu.
"Ah ah -"
“Thích chứ?” Tiếng thét lên đau đớn tràn vào tai Kỷ Hòa nhưng cô ở trong làn khói lại từ từ nhắm mắt, nhàn nhạt hỏi tên đàn ông kia.
Còn người đàn ông đó đã sớm bị đám thuộc hạ rút sạch móng, chỉ là tiếng thở ngắt quãng hấp hối thôi cũng khiến anh ta đau thấu tận tâm can. Một nỗi sợ hãi xoẹt qua cơ thể, kinh hãi đến tột cùng.
Cô ta là một ả điên mất trí!
Người phụ nữ này chắc chắn là một kẻ điên mất trí!
Nếu, nếu không khai ra, anh ta thực sự, thực sự sẽ bị tra tấn đến chết!
Nhận thức rõ điều này khiến toàn thân anh ta run lên, rồi anh ta cảm nhận được chiếc kìm đang chuẩn bị hướng đến bàn tay còn lại của mình để chơi đùa, anh ta vội vàng hét lên.
"Tôi khai! Tôi khai!!"
Kỷ Hòa nhếch miệng, dùng chiếc roi đã gấp vỗ về khuôn mặt bẩn thỉu của người đàn ông, "Như thế này mới ngoan chứ."
Kẽo kẹt-
Cửa ngoài của ngục tối lúc này đột nhiên được mở ra, Kỷ Hòa đưa mắt nhìn lên phía người đàn ông đang đi tới, nụ cười tà ác trên gương mặt bỗng dưng trở nên vô hại, cô vò điếu thuốc trong tay rồi sải bước nhanh đi về phía người đàn ông đó.
"Thiếu gia, ngục tối bẩn thỉu, ngài tại sao lại không nghe lời chỉ huy của quân trưởng mà lại đến đây."
Cô cất lên với giọng điệu quan tâm mang chút oán trách, không khó để thấy rằng mối quan hệ giữa hai người không tệ.
Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi lam cổ đứng, đôi lông mày sắc bén như từng lưỡi kiếm, đôi mắt sâu thẳm chôn vùi hàng ngàn ngôi sao lấp lánh, dịu dàng như ngọc, ai nhìn thấy cũng phải chậc lưỡi tán thưởng, thật là một thiếu niên tuấn tú.
Nhưng điều đáng tiếc là một người đàn ông ưu tú như vậy lại là một người tàn tật, được đám thuộc hạ đẩy vào bằng xe lăn.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======
Kỷ Thiện Sinh, người mà lúc nãy Kỷ Hòa gọi là "thiếu gia", đang hướng ánh mắt trìu mến nhìn lên phía cô gái mang trên người bộ quân phục thẳng tắp, anh mỉm cười nói "Không sao". Kỷ Thiện Sinh vốn không quan tâm đến cảnh tượng đẫm máu đang diễn ra. Thay vào đó, anh nắm lấy đôi bàn tay đang đeo găng tay anh tặng, nhẹ nhàng nâng niu từng ngón tay tinh tế của cô.
"Tôi chỉ đến xem một chút, A Hòa, em tiếp tục chơi đồ chơi của em đi."
Thực ra anh đã quan sát bên ngoài một lúc, nếu như không phải thật sự không nhịn được thì anh cũng không đi vào.
Kỷ Hòa lúc này làm gì còn tâm tư nào để ý đến tên đàn ông kia nữa, cô lấy cây roi gập từng khúc một để vào eo rồi cười nói.
"Đã khai rồi, đám thuộc hạ tự có thể xử lý."
Cô ra hiệu cho thuộc hạ tiếp tục tra khảo, còn cô thì đi về phía trước, bảo người hầu đứng sang một bên, hai tay giữ lấy tay vịn của chiếc xe lăn, đẩy anh đi ra ngoài.
Quay đầu lại nhìn tên đàn ông đang hấp hối, ánh mắt Kỷ Hoà như một lời cảnh cáo tràn đầy sát khí khiến cho anh ta một chút ý đồ cũng không dám nghĩ.
"Em ăn sáng chưa?"
Giọng Kỷ Thiện Sinh trong trẻo và nhẹ nhàng cất lên, Kỷ Hoà chợt mím môi.
Thực ra lúc nãy trong ngục tối cô đã ăn rồi, nhưng ...